Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 1: Một đêm không sao




Vù...

Từng cơn gió thu lạnh buốt thổi qua, đâm thẳng vào da thịt cô gái.

Lạnh buốt.

Nhưng mặt cô lại không hề biến sắc, vẫn bình thản ngắm nhìn vầng trăng trên cao, như thể chẳng cảm nhận được cái lạnh vậy.

Không phải cô không thấy lạnh, chỉ là cô không nhận ra nó bởi đang quá tập trung vào việc ngắm trăng. Hay nói đúng hơn, là ngắm bầu trời đêm nay.

Bằng chứng là lông cô đã dựng đứng hết lên, các đầu ngón tay và bờ môi cũng trở nên tím tái.

"Duo! Cậu đang làm cái quái gì vậy?!"

Một giọng nói phát ra từ phía cửa phòng.

Chủ nhân của giọng nói ấy là một cô gái với mái tóc bạch kim, ánh đỏ. Căn phòng hiện rất tối bởi Duo đã tắt nến từ lâu rồi, mà chỉ ánh trăng thôi thì chưa đủ chiếu sáng căn phòng. Trong bóng tối ấy, ta chỉ có thể lờ mờ thấy được mái tóc bạch kim cùng con người vàng sáng của người kia đang lo lắng tiến lại chỗ Duo.

"Ali, cậu lại vào phòng tớ mà không gõ cửa rồi."

"Chuyện đó quan trọng lắm sao? Nhìn cậu bây giờ đi kìa!"

"Tớ bây giờ làm sao cơ?"

Duo khó hiểu quay người lại nhìn Ali, thầm mong đợi cậu trả lời.

Cô bây giờ thì bị làm sao được cơ chứ? Đang rất khoẻ mà?

Đứng nhìn Ali với đôi mắt khó hiểu một lúc lâu, Duo mới thấy sự khác thường trong người mình.

Tay... tê cứng rồi. Và... lạnh quá!

"Ali, sao tự dưng cậu lại dùng ma pháp vậy?!"

Trước khi Ali vào vẫn rất bình thường cơ mà, sao giờ lại lạnh vậy? Chắc chắn là do Ali dùng băng ma pháp rồi! Lần này Ali sẽ giết cô bằng cách khiến cô chết cóng sao?!

"Ma pháp cái đầu cậu ấy! Trời lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ, chẳng hiểu sao giờ cậu mới nhận ra nữa!"

Ali bước nhanh đến chỗ Duo, khoác cho cô cái áo mình đang mặc. Rồi cô tiến lên đứng cạnh Duo, cũng ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đêm như Duo đã làm.

Bỗng nhiên, đôi mày của Ali nhíu chặt lại, gương mặt ngập tràn sự khó hiểu quay sang Duo:

"Trời đêm nay đâu có đẹp, sao cậu nhìn chăm chú quá vậy?"

Cô nói đúng. Bầu trời đêm nay, thật sự chẳng đẹp chút nào. Trăng tròn, to và sáng vô cùng. Hơn ngày thường rất rất nhiều. Nhưng chính vì thế, mà nó trông càng cô đơn giữa bầu trời không có lấy một vì tinh tú này.

"Haha. Đúng là chả đẹp chút nào nhỉ?"

Thấy Duo thản nhiên thừa nhận, Ali càng khó hiểu hơn:

"Vậy tại sao..."

"Ali à, hãy nghĩ thử xem, tại sao trăng hôm nay lại to, sáng hơn bình thường?

"Có gì để nghĩ chứ? Hiện tượng tự nhiên thôi mà."

"Tớ thì nghĩ, có lẽ nó đang cố tìm bạn của nó. Những người bạn sao của nó. Vậy nên tớ đứng đây chờ. Chờ một người bạn của nó đến, chờ công sức của nó được đền đáp."

Ali lặng thinh. Cô không biết nên nói gì lúc này. Quan trọng hơn, Duo khác thường quá!

Duo, một người thực tế đến phát sợ, hôm nay sao lại nói mấy thứ nghe văn thơ thế? Điều này khiến Ali có chút sợ đó.

"Ali nè, chờ cùng tớ không?"

"Xin kiếu. Cái gì mà gọi bạn chứ, nhảm nhí thật sự."

"Quả nhiên là Ali nhỉ. Nhưng mà..."

Duo đang nói đột nhiên ngừng lại, bước vào khoảng tối mà ánh trăng không chiếu đến của căn phòng.

"Cậu làm gì vậy?"

Không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc cứ lạch cà lạch cạch, như có người đang tìm gì đó.

Một lúc lâu sau, Duo mới trở lại. Cô tay phải kéo chiếc bàn nhỏ, tay trái ôm một chai gì đó.

"Đã đến rồi, thôi thì ngồi xuống uống rượu ngắm trăng cùng tớ đi."

Ali thở dài. Rượu cũng đã lôi ra rồi, chắc chắn Duo sẽ không để cô đi đâu.

"Thôi được rồi. Vậy... để tớ rót rượu cho.

***

Họ ngồi nói về đủ thứ, cũng nói đủ câu chọc ghẹo nhau. Nhưng mãi vẫn chưa có ngôi sao nào xuất hiện.

Duo đã nói "Khi nào có sao, tớ sẽ để cậu về phòng" vậy nên, giờ cả Ali cũng rất ngóng sao.

Họ cứ uống liên tục, cho đến khi không còn giọt rượu nào.

Rượu đã cạn, nhưng sự tỉnh táo của cả hai vẫn còn đầy. Tửu lượng của họ thật tốt.

"Hết rượu rồi..."

Duo tiếc nuối dốc chai rượu xuống. Nhưng chẳng có gì chảy ra cả, một giọt rượu cũng không.

"Ngồi không thì chán lắm. Cậu có chuyện gì hay không, kể tớ nghe đi."

Ali gợi ý.

"Ừm..."

Duo đưa hai ngón trỏ lên thái dương, day day một lúc, làm bộ đang suy nghĩ.

"A! Có rồi!"

"Cậu... nghĩ sao về câu chuyện của một cô gái đã sống hàng chục kiếp?"

"Thật nhảm nhí. Không nghe đâu."

Ali trả lời ngay tức khắc, không mất một giây suy nghĩ. Điều này khiến Duo được một trận cười lớn.

"AHAHAHAHA. ALI CÓ KHÁC. Á HÁ HÁ"

Ali chỉ nhìn Duo chứ không nói gì. Cô đã quá quen với con người tăng động này rồi. Giờ Ali mà lên tiếng chỉ khiến Duo cười lớn hơn. Tốt nhất là cứ để mặc nó cười chán chê thì thôi!

Ali quả nhiên là rất hiểu Duo. Chỉ một lúc sau, Duo đã ngừng cười. Cô đưa tay lên miệng rồi làm bộ ho vài tiếng, sau đó mới hỏi:

"Thật sự sẽ không nghe sao? Tớ định kể xong sẽ để cậu về phòng mà."

Thứ Ali cần bây giờ là gì? Rượu? Hay là một câu chuyện thú vị? Đều không phải.

Tất cả những gì cô cần lúc này là thoát khỏi đứa con gái bắng nhắng đang ngồi đối diện cô!

Vậy nên, đề nghị kia thật quá hấp dẫn. Tội gì mà không đồng ý chứ?

Vậy là, câu chuyện của Duo bắt đầu:

"Cô gái ấy không có tên. Nói đúng hơn, cô ấy có quá nhiều tên nên không biết đâu mới là tên của mình. Kiếp đầu tiên, tên của cô ấy là Undeviginti."