Mục Diệc Thần lập tức đứng dậy từ trên ghế sa lông, ngay cả áo khóa
cũng không cầm theo, trực tiếp bước ra khỏi biệt thự.
Cửa lớn bị đóng sầm lại.
Không bao lâu, truyền đến tiếng khởi động xe thể thao trong sân biệt thự.
Đến lúc này, Lạc Thần Hi mới mở mắt ra.
Chống đỡ bản thân ngồi dậy, nhưng sức lực toàn thân dường như bị cướp
hết, chỉ có thể xụi lơ trên ghế sa lông.
Vừa nãy cô cũng đã cảm giác được Mục đại thiếu cứng rắn rồi căng
thẳng chống đỡ phía trên cô, tưởng chí cần, một giây sau, Mục Diệc
Thần sẽ trực tiếp đè ngã cô luôn.
Nhưng ai biết được, hắn lại trực tiếp đứng dậy rời đi rồi.
"Anh... Rốt cuộc tại sao chứ..."
Lạc Thần Hi tự lẩm bẩm, nhớ đến âm thanh lạnh lùng trước lúc đi của
Mục đại thiếu, bỗng nhiên ngực nhói lên một chút.
Một loại cảm giác khủng hoảng xa lạ này hiện lên trong lòng.
Trong nháy mắt, cô mới nhớ đến việc lao ra cửa, ngăn cản Mục Diệc
Loading...
Thần, để hắn không đi.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ vùi mặt vào đệm ghế sô pha mà thôi.
"Rốt cuộc mình suy nghĩ gì vậy hả? Lẽ nào thật sự đối với hắn… Lạc
Thần Hi,mày tỉnh táo lại một chút được hay không hả! Người đàn ông
như Mục Diệc Thần, cũng không phải người mày có thể chọc vào được!"
...
Ở một nơi khác, chiếc xe thể thao chạy như bay.
Vượt vài cái đèn đỏ, dừng lại trước câu lạc bộ Secret.
"Mục đại thiếu, ngày hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi đến đây vậy ạ?"
Vừa thấy được Mục Diệc Thần xuất hiện, thì quản lí tự mình dẫn hắn
đến căn phòng cao cấp nhất.
"Mục đại thiếu, ngài có muốn thêm chút gì hay không? Có cần gọi mấy
cô gái đến hay không? Gần đây câu lạc bộ của chúng tôi có mấy người
mới đứng đầu bảng, lớn lên đẹp…"
"Cút ra ngoài, đừng đến phiền tôi!"
Mục Diệc Thần mặt lạnh, đuổi người quản lý đang lấy lòng bên cạnh, lấy
một chai rượu đỏ bên trong tủ rượu ra, rót vào ly, ngửa đầu uống cạn.
Không bao lâu, trước mắt của hắn xuất hiện những chai rượu rỗng.
Nhưng hắn từ trước đến nay luôn có danh hiệu là ngàn chén không say,
trước đây bọn Bạch Thế Huân cùng nhau ép hắn, nhưng đều bị hắn ép
ngược lại.
Uống càng nhiều, thì đầu của hắn càng tỉnh táo hơn.
Những chuyện xảy ra vừa nãy, từng hình ảnh đều hiện lên trước mắt của
hắn.
Tối hôm nay khi hắn về nhà, thì người phụ nữ nhỏ kia đổi xử với hắn rất
nhiệt tình, dù biết rõ nhất định cô có mục đích, nhưng hắn vẫn không
nhịn được cứ chìm đắm trong đó.
Nhìn thấy cô dẫn theo bánh bao nhỏ vào trong nhà bếp nấu ăn, còn thỉnh
thoảng ló chiếc đầu nhỏ ra ngoài, nhìn lén hắn đang ngồi trong phòng
khách.
Mục Diệc Thần có loại ảo giác, dường như bọn họ thực sự là một nhà ba
người, cực kỳ hạnh phúc viên mãn, là gia đình năm tốt hay được tuyên
truyền trên TV.
Bây giờ nghĩ lại, đây chỉ là thói quen mà thôi!
Chỉ có riêng hắn mới bị người phụ nữ kia lừa gạt mà thôi.
Mục Diệc Thần uống rất nhiều, cảm thấy có chút buồn chán, quan trọng
là uống thế nào cũng không say, muốn thử cảm giác say như chết cũng
không được.
Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bạch Thế Huân.
"Tôi đang ở câu lạc bộ Secret, cậu đến đây uống rượu với tôi."
Nghe nói như thế, Bạch Thế Huân ngẩn người, cố ý đem điện thoại di
động nhìn lại lần nữa, nhìn cái tên hiện trên màn hình.
"Mẹ kiếp, thật sự là cậu à! Diệc Thần, vậy mà cậu lại chủ động đến
Secret, không lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao? Trước đây không gọi
cậu, thì không bao giờ đến, sau khi cưới con hồ ly tinh Lạc Thần Tâm
kia, thì cho dù gọi cậu mười lần, không được đến tám lần. Ngày hôm nay
bị làm sao vậy hả?"
"Ít nói nhảm đi, cậu có đến hay không hả?" Mục Diệc Thần cắt ngang
việc nói thao thao bất tuyệt của hắn ta.
Bạch Thế Huân nghẹn họng, lập tức thở dài liên tục, "Ai, tôi cũng rất
muốn đến, nhưng... Tôi đang tăng ca!"
Nhìn đến đống văn kiện chất như núi trên bàn làm việc, hắn có cảm giác
kích động phun máu.
Lần trước nhìn thấy bộ mặt thật khi say rượu của Phương thư ký, hắn
còn tưởng nắm được nhược điểm của người phụ nữ này.
Kết quả là, Phương Tử Thiến lại tỏ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỗi
ngày vẫn ăn mặc y hệt giáo viên chủ nhiệm, mở miệng đóng miệng đều
khiến hắn tức chết.
Mấy ngày trôi qua, trực tiếp đưa đơn xin nghỉ việc cho hắn.
Bạch Thế Huân nhìn sắc mặt của cô, nhanh chóng đồng ý ký tên, muốn
thanh tĩnh mấy ngày.
Nào có biết, lúc này ác mộng mới bắt đầu.
Mất đi Phương thư ký, mỗi ngày hắn đều mệt như chó, cũng không giải
quyết hết công việc.
Đừng nói uống rượu tán gái, ngay cả ngủ cũng thành xa xỉ, mỗi ngày
tăng ca đến đêm khuya.
"Diệc Thần à, tôi đã nói với cậu, Phương Tử Thiến đúng là đồ phụ nữ
quá…"
Hiếm khi thấy bạn tốt gọi điện cho mình, Bạch Thế Huân định bụng than
khổ một chút.
Nhưng ai biết, hắn mới nói, thì bên kai truyền đến tiếng "Tít Tít Tít".
Mục Diệc Thần làm gì có tâm tình, nghe nói hắn ta không đến được,
không do dự tắt máy.
------oOo------