Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 148




"Thần Tinh, cô đứng ngốc ở đây làm cái gì vậy hả? Không phải cô là nhà

thiết trẻ trẻ lợi hại nhất hay sao hả? Lẽ nào không tìm được người trình

diễn cho mình hay sao?"

Một thanh âm quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến.

Lạc Thần Hi nhíu mày, quay đầu nhìn lại.

Ngô Linh San đứng ở trước mặt của cô.

So với ba ngày trước, thì vẻ mặt của Ngô Linh San hiển nhiên chênh lệch

rất nhiều, phía dưới mắt còn có quầng thâm đen thui, dù dặm rất nhiều

lớp phấn dày, cũng không che giấu được dáng vẻ tiều tụy của mình.

Lạc Thần Hi kinh ngạc nói: "Ngô Linh San, sao cô có thể thoát ra nhanh

như vậy chứ?"

Không phải cô ta bị bắt vô cục cảnh sát hay sao?

Nghe nói như thế, thì Ngô Linh San tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,

hận không thể xé nát Lạc Thần Hi ra!

Loading... Ngày hôm đó bị bắt đến cục cảnh sát, còn bị các cư dân mạng phát hiện

ra bộ mặt thật, trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời mình.

Chẳng qua, cô ta còn đủ thông minh, mặc kệ các sỹ quan cảnh sát ép hỏi

ra sao, cô ta đều cố gắng không thừa nhận mình sai khiến Tả Hiểu Tình

ăn cắp.

Sau đó ba ba của cô ta đã phái luật sư đến đó.

Máy camera giám sát cũng chứng thực không có hình ảnh cô ta không

đến lấy sợi dây chuyền đeo tay kim cương, vì thế, cuối cùng không có

bằng chứng cụ thể mà cô ta được thả ra.

Oan ức thì cũng chỉ có một mình Tả Hiểu Tình gánh mà thôi.

"Tôi có thể được thả ra, tất nhiên vì tôi vô tội rồi! Cô đừng tưởng cô kích

động cư dân mạng giội nước bẩn lên tôi, thì có thể đổi trắng thay đen

được nhé!" Ngô Linh San hất cằm lên, nói ra những lời lẽ rất chi là hào

hùng.

Khóe miệng của Lạc Thần Hi giật giật, "Vậy phải chúc mừng cô đấy, có

thể đến cục cảnh sát một lần trong đời, đây thật sự là một trải nghiệm mà

người bình thường không có được đâu."

Cô tùy tiện đoán một chút, cũng có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra.

Ngô Linh San thấy cô bình tĩnh, đáy mắt xoẹt qua sự âm u lạnh lùng,

"Thần Tinh, tôi trực tiếp nói cho cô biết, những người mẫu ở đâu không

thể nào hợp tác với cô đâu! Cô chỉ có thể tự mình đi tìm người bên ngoài

mà thôi! Ngược lại không phải cô có người theo đuổi rất có tiền hay sao

hả? Sợi dây chuyền đeo tay đáng giá 70 triệu đấy, nếu muốn tìm cho cô

siêu mẫu quốc tế, thì cũng rất dễ dàng nha!"

Lạc Thần Hi nhíu mày.

Hóa ra Ngô Linh San đã động chân động tay ở sau lưng.

Cha mẹ của Ngô Linh San đề là danh nhân nổi tiếng trong giới thời

trang, nếu có ý định muốn trút giận thay cho con gái, thì sử dùng thế lực

của mình khiến những người mẫu này không dám trình diễn giúp cô,

cũng là chuyện có thể làm được.

Sắc mặt của cô trầm xuống, "Ngô Linh San, chẳng lẽ cô không cảm thấy

bản thân mình quá vô liêm sỉ hay sao? Cô muốn dùng cách này, để ép tôi

rút lui khỏi trận đấu chung kết sao hả?"

"Vô liêm sỉ ư? Chỉ cần có thể lấy được giải thưởng, thì cách nào tôi cũng

không để ý!" Ngô Linh San cười lạnh nói: "Cô vẫn nên dứt khoát rút lui

khỏi giải thi đấu này đi, tuyệt đối sẽ không có ai trình diễn thời gian cho

cô đâu!"

"Ha ha ha, cô lợi hại thật đấy, cô còn có thể thừa nhận mình không biết

xấu hổ là gì, thì tôi còn có thể nói gì được đây hả? Chẳng qua, nếu như

cô nghĩ sử dụng thủ đoạn hèn hạ thấp hèn này có thể lấy được giải

thưởng, vậy thì cô thực sự không xứng làm một nhà thiết kế đâu!"

Lạc Thần Hi nghe xong lời này, ngay cả mắng cô ta cũng không muốn

nữa

Ngô Linh San đã quen thuộc từ lâu tất cả mọi người coi cô ta là trung

tâm, không chịu nhận bản thân mình thất bại.

Bây giờ không khác gì so với người điên.

Cô cũng không dây dưa nữa, xoay người bước ra khỏi phòng họp.

Trên đường đi, cô bắt đầu suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì.

Những lời mà Ngô Linh San nói không phải nói dối đâu, các người mẫu

ở đó không ai dám hợp tác với cô cả.

Mà đối tượng hợp tác của tập đoàn SL, đã bao trọn hết những công ty

môi giới người mẫu trong thành phố T này rồi, nếu như không tuyển

được người ở đây, thì bản thân cô rất khó tìm được nhân tuyển thích hợp

khác.

Trừ phi ném một số tiền lớn mời siêu mẫu đẳng cấp.

Nhưng siêu mẫu cấp bậc của Bạch Tâm Hinh ngay cả lệ phí di chuyển

cũng mất ít nhất mấy triệu, cô không thể nào chịu nổi.

Lạc Thần Hi cầm điện thoại di động lên, nhìn tên của Mục Diệc Thần

trong danh bạ, lòng cực kỳ xoắn xuýt.

Chẳng lẽ mình phải vay tiền Mục Diệc Thần thật sao?

Nhưng mà, tiền của Mục đại thiếu nhà người ta cũng không phải gió to

thổi đến,sao phải cho cô mượn chứ?

Lúc này, điện thoại di động của cơ bỗng nhiên vang lên, khiến cô sợ hết

cả hồn.

------oOo------