Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 142




Hai đôi mắt to tròn giống nhau như đúc nhìn sang hắn, cùng nghiêng đầu

giống nhau.

Mục Diệc Thần đang buồn bã, lập tức dần tan biến.

Ai, thực sự bị thất bại với hai mẹ con cô mà.

Bánh bao nhỏ giống như lúc này mới chú ý đến ba ba, theo dõi hắn một

lúc, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Ba ba, không phải ba cùng chị đi sinh con

hay sao? Em trai em gái của Đường Đường đâu rồi?"

"Khụ khụ khụ khụ!!"

Lần này, đến lượt Lạc Thần Hi ho khan.

Vì sao chấp niệm của bánh bao nhỏ với em trai em gái lại sâu như thế

chứ! Tại sao lại nói đến vấn đề này chứ?

"Không chuyện này, Đường Đường, ngày hôm nay chị đi công tác, ba ba

của em chỉ tiện đường đến đón chị mà thôi. Không có những chuyện như

em suy nghĩ đâu!"

"Nhưng ba ba..." Bánh bao nhỏ nghi hoặc, "Vừa nãy chú có nói vậy mà?

Loading...
Chú nói ba ba cùng chị muộn như vậy chưa về, có lẽ nào đi sinh em bé

sao..."

"Đường Đường!"

Mục Diệc Lăng nhanh chóng lao đến, muốn ngăn bánh bao nhỏ nói tiếp.

Nhưng, đã chậm.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ tái nhợt của anh trai ruột của mình,

khóc không ra nước mắt, cảm giác mình thực sự oan uổng!

Hắn chỉ là cảm thấy chị dâu về nhà muộn quá, tiện thể oán hận một câu,

kết quả bị bánh bao nhỏ nghe được, còn đi cáo trạng trước mặt của Mục

Diệc Thần nữa chứ.

Lần này, hắn bị lừa thảm rồi!

Quả nhiên, âm thanh của Mục Diệc Thần lạnh như băng, "Anh thấy em

mỗi ngày đều quá nhàn hạ rồi đấy! Đúng lúc công ty có một hạng mục

cần làm ở Seberia, vậy giao cho em đi. Nếu như phá hỏng…thì em ở chỗ

đó luôn đừng về nữa!

"Cái...cái gì chứ?! Anh, đừng mà!" Vẻ mặt của Mục Diệc Lăng như đưa

đám.

Cái nơi Seberia kia ngay cả chim còn không thèm ị.

Ở đó ngốc một ngày cũng khiến hắn phát điên rồi!

Hắn nhanh chóng nhìn sang Lạc Thần Hi, "Chị dâu, chị nhanh giúp em

cầu xin đi mà! Chị chắc sẽ không làm ngơ nhìn em bị đày đến cái chỗ

quỷ quái kia chứ hả?"

"Híc, cái này..."

Lạc Thần Hi rất muốn nói, nhưng cô cũng không phải thực sự là Mục

phu nhân, cầu xin cũng không có tác dụng gì cả.

Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Mục Diệc Lăng, nên cô do

dự một chút, thấp giọng nói: "Mục Diệc Thần, nhị thiếu chỉ thuận miệng

một chút mà thôi, cũng không tính là cái gì lớn lao cả, thế mà anh lại tức

giận đến như thế?"

Mục Diệc Thần mạnh mẽ trừng mắt nhìn cô.

Tại sao hắn lại tức giận, không lẽ người phụ nữ nhỏ này không biết hay

sao hả, còn mang cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội đó nữa!

"Dù cho không đến Severia, thì em cũng không thể ăn không ngồi rồi

như thế mãi được. Ngày mai đến báo danh tại công ty đi."

Nói xong, hắn trực tiếp lên lầu, đi đến thư phòng.

Mục Diệc Lăng thở phào một hơi, cảm kích nhìn về phía Lạc Thần Hi,

"Chị dâu à, vẫn là chị nói có tác dụng! Bình thường anh trai không nghe

ai nói đâu, cũng chỉ có chị đàn áp được anh ấy mà thôi.

Đáng thương cho em, địa vị ở nhà này càng ngày càng thấp mà!"

Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng, "Nhị thiếu, em nói quá rồi"

Cô thật sự không cảm thấy, cái người đàn ông mỗi ngày đen mặt nhìn cô,

sẽ nghe lời cô đâu.

Ngày hôm nay chỉ hoàn toàn do trùng hợp mà thôi.

Không sai, trùng hợp mà thôi.

"Chị ơi? Đường Đường nói sai cái gì hay sao ạ?"

Bỗng nhiên, bánh bao nhỏ kéo làn váy của cô, nghi ngờ mà mở miệng.

Lạc Thần Hi nhanh chóng ôm lấy bé con, "Không thể nào. Đường

Đường rất ngoan mà. Đúng rồi, chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm thôi,

em đói bụng lâu như vậy rồi, lỡ như sau này đau bụng thì phải làm thế

nào bây giờ? Sau này, không thể như vậy, có biết hay không?"

"A? Đường Đường đã ăn cơm rồi mà?" Bánh bao nhỏ chớp mặt một cái.

"Cái gì chứ?!"

Lạc Thần Hi bất ngờ.

Bánh bao nhỏ đã ăn rồi?!

Nhưng, Mục Diệc Thần rõ ràng nói bánh bao nhỏ đang chờ bọn họ về

nhà ăn cơm mà?

Lẽ nào cô nghe lầm hay sao?

Tuy nghi ngờ, nhưng cô không dám truy cứu, vẫn ôm Đường Đường đến

nhà ăn.

Lúc Lạc Thần Hi ăn cơm tối, thì bánh bao nhỏ cũng ăn thêm một chút,

khiến cái bụng nhỏ trở nên tròn vo.

Sau khi ăn xong, Lạc Thần Hi cùng chơi game với bé tại phòng một lúc

lâu, sau đó bánh bao nhỏ thấy mệt mỏi, mới bò lên giường ngủ say.

Lạc Thần Hi đi ra khỏi phòng dành cho em bé xong, thì đóng cửa phòng

lại.

Vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy lão quản gia đứng ở sau lưng cô.

"Trần quản gia, ông có chuyện gì hay sao?"

"Thiếu phu nhân, sau khi đại thiếu gia trở về, vẫn trong thư phòng làm

việc, đến bây giờ cũng chưa ăn tối nữa. Cô cũng biết, thư phòng là nơi

cấm địa, người ở như chúng tôi không thể nào đi vào, vì thế…Có thể

phiền cô vào đưa cơm tối cho cậu ấy được hay không?"

------oOo------