Vô số ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm vào cô, lúc này không phải
lúc thích hợp để nghe điện thoại.
Lạc Thần Hi phản ứng đầu tiên là từ chối không nhận.
Nhưng, dưới tâm phiền ý loạn, ngón tay không cẩn thận nhấn vào nút
nghe cuộc gọi.
"Bây giờ cô đang ở đâu vậy hả? Gọi cho cô nhiều cuộc như vậy, vì sao
không nhận?"
Nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn
của Mục đại thiếu, trong lòng Lạc Thần Hi hơi hồi hộp một chút.
Tiêu đời rồi!
Vừa nãy lẽ nào những cuộc điện thoại vừa này đều do Mục Diệc Thần
gọi đến sao?
Trước đây Mục đại thiếu không hề gọi điện cho cô, ngày hôm nay không
biết uống lộn thuốc gì, thậm chí còn gọi nhiều như thế nữa?
"Này, Thần Tinh, cô đang lén lút gọi điện thoại cho ai đấy hả? Có phải
Ngô tiểu thư đăng Weibo, thì cô thấy sợ rồi hay không hả? Tôi cho cô
biết nhé, bây giờ cô sợ hãi thì cũng đã muộn rồi, tìm ai giúp cũng không
Loading...
cứu được cô đâu!" Tả Hiểu Tình lớn tiếng nói.
Cô ta nhìn thấy Ngô Linh San bình tĩnh như thế, còn đăng Weibo, cũng
bỏ trái tim muốn rớt ra ngoài trở về.
Lạc Thần Hi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Mục Diệc Thần, tôi còn đang ở
trong tập đoàn SL, nơi này có chút chuyện bất ngờ xảy ra, khi nào tôi
giải quyết xong thì tôi sẽ về nhà. Anh giải thích với Đường Đường giúp
tôi nha, ngày hôm nay tôi không thể ăn tối cùng với bé được."
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Trong suy nghĩ của cô, thì Mục Diệc Thần gọi đến, nhất định bởi vì
Đường Đường muốn tìm cô mà thôi.
Tùy tiện giải thích hai câu là được rồi.
...
"Người phụ nữ đáng chết này!"
Ở bên ngoài của tổng bộ tập đoàn SL, chỗ ghế ngồi chỗ lái xe của chiếc
Maybach, người đàn ông đẹp trai đập mạnh vào tay lái.
Hiếm khi hắn có lòng tốt tự lái xe đến đón người.
Kết quả, đợi cả nửa ngày, người phụ nữ kia không thấy tăm hơi, gọi điện
thoại cũng không nhận nữa.
Thật vất vả nhận cuộc gọi, thì cô lại dám cúp điện thoại của hắn..
Mục Diệc Thần không cam lòng gọi lại lần nữa, truyền đến lại là tiếng
nhắc nhở "Người bạn gọi đã cúp máy".
Hắn cầm điện thoại di động, nhớ đến tạp âm vừa nãy trong điện thoại
truyền ra.
Cái người phụ nữ kia hình như cãi nhau với người nào đó, mà đối
phương còn nhắc đến Weibo thì phải?
Mục Diệc Thần theo bản năng mà mở ra Weibo, phát hiện mình vốn
không hề biết Lạc Thần Hi Weibo là cái gì, đang muốn thoát ra, thì bỗng
nhiên, tin tức nóng hỏi nhất đập vào mắt mình.
# Việc mất trộm trong giải thi đấu Hoa Phong # thời thượng đại Ngô
Linh San đăng Weibo, nói khi kết thúc kì thi đấu bán kết của giải Hoa
Phong mình tham gia, bị trộm mất một cái dây chuyền kim cương Bảo Sĩ
phiên bản giới hạn toàn cầu trị giá bảy triệu, mà người ăn cắp là người
dự thi cùng cô là nhà thiết kế @ Thần Tinh Hi Quang...
...
Khoảng cách từ cục cảnh sát đến tổng bộ của tập đoàn SL khá xa.
Trong phòng triển lãm, các nhà thiết kế đợi hơn nửa tiếng, từng người
từng người đều bụng đói cồn cào, vừa mệt vừa đói.
Oán hận đối với Lạc Thần Hi càng nặng.
"Thật không hiểu nổi, tại sao phải liên lụy những người vô tôi ở đây chịu
tội chứ, sao không thừa nhận sai lầm, mà giao ra sợi dây chuyền cơ
chứ?"
"Đúng vậy! Ngô tiểu thư có nhiều tiền như vậy, sao có thể hãm hại người
khác được cơ chứ? Ngược lại đồ mà Thần Tinh mặc trên người lại là
hàng rất phổ thông mà thôi, vừa nhìn là biết người không có tiền rồi,
đoán chừng cả đời còn chưa thấy được bảy triệu nữa đó! Nghĩ thế nào
cũng biết, nhất định cô ta thấy tiền mà nổi lòng tham đây mà!"
"Có lẽ cô ta cảm thấy Ngô tiểu thư không sẽ để ý một sợi dây chuyền
nhỏ như thế bị mất đi đúng không? Không nghĩ đến chuyện đây là sợi
dây phiên bản giới hạn toàn cầu."
Bỗng nhiên, một tiếng bước chân vội và trong hành lang truyền đến.
Tất cả mọi người bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn.
Rốt cục cảnh sát cũng đến rồi!
Bọn họ chờ đến mức thiếu kiên nhẫn luôn rồi.
Nhưng mà, vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ là, người đến không phải
cảnh sát, mà là một người đàn ông quần áo chỉnh tề.
Nhìn kỹ, còn thấy khá quen mặt nữa.
"Giám đốc Dư sao? Không ngờ là ông! Ngày hôm nay làm sao ông lại
rảnh rỗi đến tập đoàn SL chứ? Cũng không gọi điện trước cho tôi nữa?"
Sắc mặt của Thịnh Dục lộ vẻ kinh ngạc, bước nhanh từ trong phòng triển
lãm ra ngoài.
Nghe được hắn ta mở miệng, không ít người đều phản ứng lại.
Vị đàn ông trung niên lịch lãm trước mắt, chính là tổng giám đốc thương
hiệu châu báu Bảo Sĩ Dư Khắc Cần.
Trong giới thời trang, đây là nhân vật lớn thuộc về truyền thuyết đấy.
Có thể tận mắt nhìn thấy Dư Khắc Cần, các nhà thiết kế ở đây đều trở
nên kích động.
Dư Khắc Cần hướng về Thịnh Dục gật đầu, "Thịnh tổng, đã lâu không
gặp! Chỉ là, ngày hôm nay tôi không phải đến thăm cậu, mà là muốn tìm
một vị tên là Lạc tiểu thư. Xin hỏi Lạc tiểu thư là vị nào"
Lạc Thần Hi mơ hồ nhìn hai bên, thấy không ai nhận lời, mới đứng dậy.
"Giám đốc Dư, ông nói... Sẽ không là tôi đấy chứ hả?"
Dư Khắc Cần ngay lập tức lộ ra nụ cười, "Không tệ, Lạc tiểu thư, tôi đã
thấy bức ảnh của cô rồi. Có một vị tiên sinh, đặt hàng loại mới của Bảo
Sĩ chúng tôi năm nay, là châu báu phiên bản giới hạn toàn cầu, bảo tôi tự
mang đến đưa cho cô."
------oOo------