Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 107




thế

Ngày thứ hai, Lạc Thần Hi gọi điện thoại cho Phương Tử Thiến.

"Tiểu Thiến Thiến à, chuyện ngày hôm qua mà cậu nói đấy..."

Ngày hôm qua sau khi dỗ dành bánh bao nhỏ ngủ xong, thì cô nhìn máy

vi tính nguyên một buổi tối.

Cuối cùng, không thể không thừa nhận linh cảm của bản thân khô cạn.

Thời gian thi bán kết chỉ còn hai mươi ngày mà thôi, thời gian của cô

không còn nhiều nữa, hai ngày tiếp theo nhất định phải thiết kế xong hết

tất cả.

Dù cho đi tìm những loại thiếu gia nào đó, nghe thấy có chút không đáng

tin, nhưng bây giờ dù chỉ là ngựa chết cũng phải coi như ngựa sống.

Phương Tử Thiến hừ một tiếng: "Thế nào? Rốt cục cũng nghĩ thông suốt

rồi sao? Biết tớ nói đúng rồi chứ gì?"

Lạc Thần Hi cười lấy lòng mà nói: "Tiểu Thiến Thiến cậu đúng là đoán

Loading...
trước tiên cơ mà, tớ tự ti không thể nào bằng được. Vậy ngày nào cậu

rảnh thì đưa tớ đi Secret nhé?"

"Ngày hôm nay được nè. Buổi tối chúng ta gặp nhau ở cửa của Secret

đi!"

Chín giờ tối, Lạc Thần Hi xuất hiện ở trước cửa của quán bar xa hoa nhất

thành phố T đúng giờ.

Vốn định trực tiếp đi vào bên trong, nhưng hông nghĩ đến, bị bảo an

chặn ở cửa.

"Vị tiểu thư này, quán của chúng tôi là câu lạc bộ có hệ thống thành viên,

mời cô đưa thẻ khách quý ra đâu."

"Bạn tôi chưa đến, tôi chờ ở cửa một lát."

Lạc Thần Hi lui lại vài bước sang một bên.

Phía sau bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn thấy cô,

thì con mắt sáng bừng lên.

"Vị tiểu thư này, cô muốn đến Secret chơi sao? Hay như vậy đi, tôi mang

cô vào nhé, chi phí ngày hôm nay đều tính cho tôi! Đảm bảo khiến cô

vui chơi hài lòng luôn."

Hắn vừa nói, vừa đánh giá Lạc Thần Hi, vẻ mặt tràn đầy kinh diễm.

Ngày hôm nay Lạc Thần Hi mặc một chiếc váy đen bó sát, kiểu dáng

tương đối bảo thủ, chỉ có phần cổ áo được mở rộng trông thêm phần xinh

đẹp.

Nhưng mà, như vậy cũng không có cách nào ẩn giấu dáng người lồi lõm

của cô, nhất là đôi chân dài ngược đời, dễ trở thành tiêu điểm trong một

đống người.

Người thanh niên trẻ lộ vẻ thèm nhỏ dãi, "Vị tiểu thư này, suy nghĩ thế

nào rồi hả? Dù sao tôi cũng là Tiền Thiếu Đông nhà thiết kế của Thành

Đông, cô mà theo tôi đừng nói đến chơi Secret một buổi tối, muốn

những cái khác tôi đều có thể xem xét cả."

Hắn nói xong, thì duỗi đôi tay to lớn, muốn nắm lấy tay của Lạc Thần

Hi.

Lạc Thần Hi quay đầu lại, nhìn thấy mặt của vị Tiền Thiếu Đông này

không khỏi buồn nôn một trận.

"Lớn lên xấu như vậy, thì đừng có mà đi tán gái được hay không hả? Có

biết bản thân mình ảnh hưởng mỹ quan thành phố lắm hay không?"

"Cô nói cái gì?!" Mặt của Tiền Thiếu Đông trong nháy mắt đỏ lên,

"Miệng của cái con bé chết tiệt này còn rất lợi hại nhà! Chờ đến khi lên

giường, để tôi thử xem một chút, cái miệng này có thật sự lợi hai như

vậy hay không nhé!"

Hắn lao lên trước hai ba bước, giơ tay phải lên, muốn đánh người.

Lạc Thần Hi bĩu môi, đang định thuận tay dạy dỗ cái tên lắm tiền hiều

của này.

Cô thích nhất là những loại rác rưởi như thế này, giúp cô thư giãn gân cốt

một chút.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh của Phương Tử Thiến:

"Tiểu Hi Hi, cậu... NCậu lại đánh người sao!"

Cái chân vừa duỗi ra của Lạc Thần Hi, lặng lẽ thu lại rồi.

"Khụ khụ, Tiểu Thiến Thiến, cậu nhìn lầm rồi! Thật sự nhìn lầm rồi mà!

Tớ dịu dàng đáng yêu hiền lành xinh đẹp như thế, thì làm sao biết đánh

người chứ?" Đôi mắt của Lạc Thần Hi long lanh to tròn, muốn bao nhiêu

vô tội, có bao nhiêu vô tội.

Phương Tử Thiến trừng mắt nhìn cô, "Có quỷ mới tin cậu ấy!"

Lạc Thần Hi không phải thiếu nữ nhu nhược gì, lúc còn bé ở viện mồ

côi, một đám con trai cũng không đánh lại cô.

Sau đó còn chuyên tâm học Tae Kwon Do nữa chứ.

Đừng xem dung mạo của xinh đẹp, nhưng nếu lưu manh dám đùa giỡn

cô, thì ai mà không bị đánh đến mức sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự

làm được cơ chứ.

Năm đó cô là đại ca của viện mồ côi đó.

"Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi vào, tớ cố ý bao hết một căn phòng

lớn, cách âm hiệu quả nhất. Chờ một chút, mặc kệ cậu muốn làm cái gì

cũng không thành vấn đề!"

------oOo------