Mục Thần

Chương 57





“Ha ha, có một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh thế này, hơn nữa toàn thân còn ướt sũng, ta có thể kiềm chế được thú tính của mình là siêu lắm rồi, làm gì còn tâm trí đâu mà luyện đan nữa!”

Mục Vỹ cười lớn, rồi thoải mái nói: “À, bây giờ trò đã đột phá đến tầng thứ tư nên cũng có chút kiến thức nhất định rồi, nhưng không thể nhanh chóng lĩnh ngộ hết được. Giờ ta bắt đầu luyện đan đây, trò tập trung quan sát, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem tư chất của trò như thế nào rồi. Coi có chỗ nào không hiểu thì chờ ta luyện đan xong rồi hỏi!”

“Vâng!”

Diệu Tiên Ngữ biết khi thầy luyện đan luyện chế đan dược, rất kỵ có người làm phiền, nhẹ thì lò luyện đan phát nổ, công cuộc luyện đan lập tức thất bại.

Còn nặng thì sẽ bị tẩu hoả nhập ma!

Ngoài ra, cô ta còn biết không phải Mục Vỹ không có tâm trí luyện đan, mà là cố ý chờ mình, cho cô quan sát toàn bộ quá trình luyện đan của hắn để chăm chỉ học tập.

“Thầy Mục Vỹ…”

Diệu Tiên Ngữ lẩm bẩm trong miệng, rồi tập trung tinh thần, bắt đầu quan sát cách làm của Mục Vỹ.

Lúc này, Mục Vỹ đã dồn hết tâm trí vào việc luyện đan.

Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương, từng luyện chế không biết bao nhiêu lần các loại đan dược, nhưng mỗi khi chạm vào đan dược là hắn lại chìm trong say đắm.

Mục Vỹ cho các loại thảo dược, yêu đan và bảo vật quý báu vào trong lò luyện đan, sau đó dùng đan hoả luyện chế ra loại linh đan mà mình muốn như làm xiếc.

Loại cảm giác này khiến hắn không thể ngừng tay được.

Đầu tiên, hắn nhóm lửa bằng củi, ngọn lửa này dần toả nhiệt nóng bên dưới lò luyện đan khiến chiếc lò tăng nhiệt.

Sau đó, yêu đan của yêu thú có tính hoả ở dưới lò bị đốt cháy, ngọn lửa chầm chậm bùng lên.

“Dù ngọn lửa từ củi gỗ không có hiệu quả cao, nhưng nó lại có tính ổn định, giúp thầy luyện đan dễ khống chế!”

Mục Vỹ vừa kiểm soát ngọn lửa, vừa nói: “Nhưng ngọn lửa từ yêu đan của yêu thú thuộc tính hỏa lại có uy lực lớn hơn, hiệu quả cũng cao hơn. Nhưng chỉ vì khó kiểm soát nên không phù hợp với việc làm tăng nhiệt ở bước đầu”.

Thật ra Mục Vỹ vẫn nắm chắc đến tám chín phần là dù dùng yêu đan của yêu thú để tăng nhiệt thì đan dược cũng vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng để Diệu Tiên Ngữ có thể hiểu rõ hơn, hắn mới lựa chọn cách khá phiền phức này.

“Nếu là đan hạch của linh thú thì sẽ không xuất hiện vấn đề này!”, Mục Vỹ giải thích: “Linh thú có linh trí nên đan hạch khá ổn định, nó có thể kiểm soát được nhiệt nóng toả ra!”

“Đan hoả trong đan hạch của những yêu thú mạnh một chút còn có thể được võ giả hấp thu trực tiếp, sau đó chuyển hoá thành đan hoả của thầy luyện đan!”

“Nếu thầy luyện đã có sẵn đan hoả thì có thể điều chỉnh độ nóng của lò luyện đan tuỳ theo ý thích, mà tỷ lệ luyện đan thành công còn có thể cao gấp bội!”

“Quả Hồi Linh ưa tính nóng nên cho vào cuối cùng khá thích hợp. Còn cỏ Thiết Sơn lại có tính bền bỉ dẻo dai, phải xao khô thì mới có tác dụng. Cùng đó cũng phải chú ý, yêu đan của Sư tử Sí Diễm Liệt đã có sẵn thuộc tính hỏa, nên nhất định phải cẩn thận, không được để nhiệt độ trong lò luyện đan quá cao làm hỏng tác dụng của quả Hồi Linh, rồi còn phải cho thêm…”

Mục Vỹ vừa kiểm soát đan hoả, một tay liên tục cho các dược liệu và dược phẩm bổ trợ vào lò, vừa không ngừng giảng giải cho Diệu Tiên Ngữ.

“Được rồi!”

Một lúc sau, Mục Vỹ thở phào một hơi, nói: “Bước cuối cùng là tắt lửa. Đây là bước quan trọng nhất quyết định đan dược có thành công hay không, thầy luyện đan tuyệt đối không được phân tâm. Vì thế, lát nữa trò hãy quan sát cẩn thận, có gì không hiểu chờ ta xong việc sẽ giải thích cho mà nghe!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã im bặt.

Úc Trở gật đầu.

“Hử, ai thế nhỉ?”



chapter content