Mỗi năm sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Nhất Trung An thành sẽ tổ chức một thi đấu bóng rổ, năm nay là lần thứ 43 giải bóng rổ “Cúp Quốc Khánh” được tổ chức.
Địa điểm thi đấu chia thành hai khu vực, chiều nay là trận chung kết của lớp mười và mười hai.
Nơi thi đấu của lớp mười hai nằm ở bên trái cổng chính, trên khán đài sớm đã kín hết chỗ ngồi, rất nhiều bạn học tạo thành một nhóm, cùng nhau thảo luận về các cầu thủ.
Rộn ràng nhốn nháo, đông đúc náo nhiệt.
Đường Dữu cùng Trình Chi tới không sớm lắm, thời điểm đi vào sân bóng, chỗ ngồi không còn trống được bao nhiêu.
“Quả bưởi, hình như hết chỗ rồi.” Trình Chi lôi kéo góc áo Đường Dữu.
“Để mình nhìn xem,” Đường Dữu nhìn quanh bốn phía, “Bên kia vẫn còn kìa, tụi mình đi quá đó đi.”
Đường Dữu chỉ chỉ về hàng ghế thứ nhất của khán đài, nơi đó vừa vặn còn trống hai chỗ.
Hai người vừa ngồi xuống các cầu thủ trên sân bắt đầu liên tục bên này.
“Nữ sinh dáng cười cao cao kia học lớp nào vậy? Trông khá xinh đấy.”
“Hình như là Đường Dữu ở lớp một. Tôi thấy cô gái tóc ngắn bên cạnh cũng xinh mà, nhìn rất đáng yêu.”
……
Bùi Viễn nghe được nội dung thảo luận của bọn họ, nhìn về phía khán đài liền bắt gặp Đường Dữu, anh đem quần áo đang nằm trên mặt đất của mình nhặt lên, sau đó đi về chỗ Đường Dữu đang ngồi.
“Quả bưởi, giúp anh giữ quần áo.” Bùi Viễn quăng quần áo của mình vào trong lòng ngực Đường Dữu.
“Tại sao em phải giữ giúp anh? Để trên đất không được sao?” Đường Dữu cầm quần áo lên, muốn trả lại cho anh.
“Anh Bùi, sắp bắt đầu rồi, đừng ở đó trêu chọc con gái người ta nữa.”
Đường Dữu nhìn quần áo của anh, im lặng ôm vào trong ngực.
“Quả bưởi, sao cậu ấy lại đưa quần áo cho cậu giữ nhỉ?” Trình Chi cười xấu xa, “Không phải mấy nam sinh đều đưa đồ vật cá nhân của mình cho người quan trọng giữ sao? Đoán chừng là cậu ấy thích cậu đấy nha!”
“Sao có thể chứ, do mình với anh ấy là bạn thân đã nhiều năm nay thôi.”
“Có rất nhiều câu chuyện tình yêu bắt đầu từ tình bạn đó, trước tiên làm bạn để cả hai có thể hiểu rõ về đối phương hơn, đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì sẽ yêu đương với nhau.”
“Cậu xem, chẳng phải mỗi hành động của cậu ấy đều chứng minh rõ là cậu ấy thật sự thích cậu sao?”
“Người trong cuộc u mê, nhưng người bên ngoài có thể nhìn ra rõ ràng.”
Đường Dữu dời tầm mắt về phía Bùi Viễn, cả người của anh trên sân bóng lúc này đang tuôn ra rất nhiều mồ hôi.
Đồng phục thi đấu của đội anh là màu đen, anh mang dưới chân đôi giày màu trắng do chính Đường Dữu lựa cho. Vóc dáng của anh rất cao, màu đen của bộ quần áo thi đấu càng tôn lên sự quyến rũ, mê người của anh. Nốt ruồi lệ dưới mắt anh góp phần làm tăng thêm vẻ mị hoặc.
Số áo thi đấu của anh là 18.
Trong đầu Đường Dữu vẫn luôn vọng lại câu nói của Trình Chi.
18 giống với sinh nhật của cô, mùng 1 tháng 8.
“Chắc là trùng hợp thôi.” Đường Dữu cảm thấy mình suy diễn nhiều quá, 18 đều có thể đại biểu cho bất kỳ một ai, bất cứ thứ gì.
Có thể là vì anh thích Phil Jackson, anh đã từng nhắc với cô về vị huấn luyện viên bóng rổ này.
Đương nhiên còn có thể là những thứ khác.
“Ba điểm hoàn hảo!” Một nam sinh trên khán đài hoan hô lên.
Bùi Viễn vừa ném vào rổ một quả ba điểm.
Đường Dữu nhìn Bùi Viễn, Bùi Viễn đứng giữa sân bóng cũng đang nhìn về phía của cô.
Họ giống như hai người đến từ hai thế giới khác biệt, lẽ ra có thể lướt qua nhau, nhưng không ngờ bản thân lại bị ánh mắt của người kia làm cho trái tim rung động mãnh liệt, làm cho cả hai không thể nào rời mắt khỏi đối phương.
Trong ánh mắt của, có chứa một hồ mùa xuân.
“Huýt ——”
Tiếng huýt sáo của trọng tài vang lên, trận đấu đột nhiên tạm dừng.
Cầu thủ số 5 của lớp một bị số 28 của lớp hai phạm lỗi, dẫn tới đầu gối trầy da nghiêm trọng.
Bùi Viễn trước tiên nhìn xem thử vết thương trên người của số 5, sau đó nhanh chóng đề nghị với những cầu thủ dự bị: “Mau đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
“Anh Bùi……” Nam sinh kia ấp úng.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ báo thù cho cậu.” Ngữ khí của anh trở trên lạnh đến thấu xương, đôi mắt sắc bén như một lưỡi đao.
“Lão Bạch, đi đi.” Ánh mắt của anh chuẩn xác đối diện với số 28.
“Anh em, xử bọn họ.”
“Rõ.” Các cầu thủ của lớp một đồng thanh đáp lời.
Trận đấu tiếp tục được diễn ra, lần này lớp một có thể nói là dốc hết sức lực mà đấu, Bùi Viễn chỉ huy đồng đội thủ chặt ở phần sân nhà, làm cho đối thủ không tìm ra được bất cứ một khoảng trống nào.
Lớp một có thêm được một điểm.
Hai điểm.
Hai điểm lần thứ hai.
Không khí trận đấu ngày càng nóng lên, đội của Bùi Viễn đang muốn tốc chiến tốc thắng.
Thời gian cứ trôi đi như đội của lớp hai dường như vẫn chưa ghi được điểm nào.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, dùng những từ này hình dung về các cầu thủ của lớp cũng có chỗ nào sai.
Thời gian chỉ còn năm giây cuối cùng.
Năm, Bùi Viễn nhận bóng từ đồng đội, chuẩn bị từ phần sân của đối thủ vòng về lại phần sân của đội mình.
Bốn, “Kèm chặt bọn họ.” Bùi Viễn nhắc nhở đồng đội.
Ba, Bùi Viễn đã vòng qua nửa sân, đội trưởng của đội đối phương tiến đến ngăn cản anh, nhưng anh lại giống như dã thú vồ lấy con mồi, nhẹ nhàng vòng qua hắn ta.
Hai, Bùi Viễn phát huy sức mạnh của cánh tay phải, tay trái bảo vệ bóng, sân bóng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Khán giả theo dõi trận đấu đều nín thở ngưng thần, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Một, bóng vào rổ, thắng lợi thuộc về lớp.
Tiếng hoan hô kịch liệt vang lên, suýt nữa làm cho Đường Dữu điếc cả lỗ tai. Toàn bộ sân bóng rổ đều là tiếng nói của những người trẻ, hơi thở thanh xuân bốc cháy hoàn toàn.
Tâm điểm của các học sinh chính là chàng trai vòng cả một sân bóng và sau đó ghi bàn thành công chỉ trong thời gian năm giây —— Bùi Viễn.
Sau khi trận đấu kết thúc, Bùi Viễn không ở lại trò chuyện cùng đồng đội mà đi thẳng về phía của Đường Dữu.
Đường Dữu và Trình Chi đứng dậy, cô chuẩn bị đem quần áo đưa lại cho anh.
“Thế nào, vừa rồi có phải cảm thấy anh rất đẹp trai không?” Bùi Viễn không chút khách khí mà khoe khoang.
“Không đẹp tí nào.”
Sao lại không đẹp trai cơ chứ, làm cho lớp hai thua một cách triệt để trong hiệp hai, cuối cùng còn ghi thêm được điểm chỉ trong năm giây.
Đường Dữu nói ra lời trái với lương tâm.
“Em lại nói dối đấy à.”
Bùi Viễn còn muốn nói gì đó thì bỗng trong nháy mắt bị bao vây bởi một nhóm nữ sinh.
“Bùi Viễn, cậu có khát không? Uống miếng nước đi.”
“Bùi thần! Cậu có thể ký tên cho mình không?”
“Bùi Viễn, mong cậu đồng ý nhận lấy bức thư này!”
……
“Được rồi được rồi, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người.” Bùi Viễn bị vây kín đến nổi không thể tìm được chỗ để thoát ra.
Đường Dữu nhìn anh, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.
Cô không muốn nhìn thấy bên cạnh anh xuất hiện thêm những cô gái khác.
“Bạn học Trình? Mấy cậu còn chưa đi ư?” Lăng Tòng Nam vừa thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị rời đi thì liền nhìn thấy hai cô gái vẫn còn đang đứng bên cạnh Bùi Viễn.
Lăng Tòng Nam đeo một cái băng đô có hai màu hồng đen trộn lẫn với nhau, vì mới đánh bóng xong nên khuôn mặt chảy mồ hôi đầm đìa.
“Ai kia vẫn đang ngẩn người nhìn chăm chăm người nào đó thì sao mà mình có thể rời đi được.” Trình Chi dùng ánh mắt ra hiệu.
Nhìn dáng vẻ này của Đường Dữu, Lăng Tòng Nam cảm thấy cô chắc chắn sẽ không rời đi trong một khoảng thời gian.
“Thế bạn học Trình có muốn đi trước với mình không? Mình mời cậu ăn kem.” Lăng Tòng Nam nhướng một bên mày.
“Chuyện đó…… Mình ——” Trình Chi còn chưa nói xong đã bị Lăng Tòng Nam lôi đi.
“Đường Dữu ơi, mình mượn bạn học Trình một lát nhé!” Lăng Tòng Nam kéo tay Trình Chi rời khỏi sân bóng.
*
“Bạn học Lăng, chờ, chờ một chút đã.” Trình Chi đột nhiên cảm thấy bụng đau.
Lăng Tòng Nam sau khi nghe thấy liền ngừng lại, quan tâm hỏi thăm cô nàng: “Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?”
Trình Chi che lại bụng mình, vô lực mà lên tiếng “Ừm”.
Lăng Tòng Nam cái gì cũng nghĩ đã liền bế cô lên.
“Cậu, cậu làm gì vậy!” Trình Chi cựa quậy ở trong ngực cậu
“Mình mang cậu đến phòng y tế, đừng nhúc nhích nữa.”
*
Sau khi các cô gái rời đi hết, trên sân lúc này chỉ còn lại Bùi Viễn và Đường Dữu.
Đường Dữu cũng không vì sao mình lại đứng đây đợi anh, lấy thân phận gì để đợi đây?
“Tiểu Dữu chưa đi à? Đang chờ anh đi cùng sao?” Bùi Viễn đem thư tình mà những nữ sinh vừa rồi đưa đến cất hết vào cặp.
“Em khát.” Đường Dữu tuỳ tiện bịa ra một câu.
“Trên tay em không phải đang cầm chai nước sao? Chẳng lẽ còn muốn anh trai đút em uống?” Khoé môi Bùi Viễn nở một nụ cười xấu xa.
“Nhưng em muốn anh kem, anh mua giúp em một cây đi.”
“Muốn anh mời thì cứ việc nói thẳng, đi thôi.”
Đường Dữu do dự một chút.
“Anh có thể vứt những bức thư đó đi không?”
Để nói ra được câu này, cô đã phải do dự rất lâu.
“Thư gì cơ?”
“Thư tình đó.”
“Tại sao phải vứt chúng đi?” Bùi Viễn di chuyển sát vào, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người, “Em ghen tị?”
“Không có.”
“Không nghĩ tới dục vọng chiếm hữu của tiểu Dữu mạnh như vậy nha, anh đây nên làm sao bây giờ?” Bùi Viễn nói với vẻ mặt buồn rầu, “Anh không thể nào ném hết chúng được, làm thế sẽ khiến các bạn nữ ấy cảm thấy tổn thương.”
“Vậy anh đưa cho em, em ném giúp anh.” Đường Dữu hạ thấp giọng nói, cô cảm thấy mình không có đủ tư cách để nói ra câu này.
Bùi Viễn nhìn chằm chằm cô một giây, sau đó kéo khoá mở chiếc cặp, lấy hết những bức thư đem ra.
“Đây này, xử lý giúp anh đi nhé, cô gái có dục vọng chiếm hữu cực mạnh.” Bùi Viễn đem hết tất cả những bức thư đưa tới trước mặt Đường Dữu.
Đường Dữu giơ tay nhận lấy, Bùi Viễn đóng khoá cặp lại.
“Đi thôi, không phải muốn ăn kem sao?” Bùi Viễn choàng tay qua vai cô, đẩy người cô về phía trước.
Đường Dữu gắt gao nắm chặt những bức thư trong tay, khóe miệng khẽ cong lên.
*
“Bạn học, tố chất thân thể của em có chút kém, đến kỳ kinh nguyệt thì không nên vận động mạnh, nhớ chưa?”
Bác sĩ dặn dò Trình Chi.
“Vâng ạ”
Lăng Tòng Nam đứng ở ngoài cửa, nghe được là cô đang trong kỳ kinh nguyệt, cảm thấy bản thân thật có lỗi.
Trình Chi đi ra cửa, Lăng Tòng Nam không nói một lời, chỉ đi theo sau lưng cô nàng.
“Bạn học Trình, xin lỗi cậu…… Mình không biết chuyện này.” Lăng Tòng Nam nhận ra mình vừa chạm đến đề tài mẫn cảm của con gái, âm thanh phát ra rất nhỏ.
“Không có việc gì không có việc gì, hôm nay mình cũng quên mất.” Giọng nói của Trình Chi còn nhỏ hơn Lăng Tòng Nam, dù không đánh má hồng nhưng đôi má của cô nàng lúc này lại có chút phiếm hồng.
*
“Anh sợ em ăn đồ lạnh nhiều sẽ không tốt cho dạ dày nên chỉ mua một cây nhỏ mà thôi.” Bùi Viễn mua một cây kem nho nhỏ cho Đường Dữu.
Đường Dữu nắm chặt những bức thư trong tay, có chút co quắp mà nhìn Bùi Viễn.
Anh dường như đã nhìn ra tâm tư của cô, đem thư tình đang nằm trong tay cô lấy lại, sau đó xoay người ném vào thùng rác của quầy bán quà vặt.
“Hiện tại có thể ăn rồi đúng không?” Bùi Viễn ném xong liền quay đầu nhìn cô.
Cây kem làm cho tâm tư người ta trở nên nhiễu loạn.