Chớp mắt bé Cam Ngọt đã ba tuổi, sắp phải đi mẫu giáo rồi.
Một buổi sáng thứ bảy, ngoài cửa sổ nắng đẹp, bé Cam Ngọt ngồi bên bàn trà vẽ tranh, bố mẹ ngồi đối diện cô bé, cùng nhau chăm chú vào chiếc laptop, đang nghiêm túc chọn trường mẫu giáo cho bé.
Lâm Niệm Sơ càng xem thì lông mày càng nhíu lại, cuối cùng không chịu nổi thốt lên một câu cảm thán của những người thuộc giai cấp vô sản: “Một năm một trăm mấy nghìn tệ, đắt thật đấy!”
Lúc này, cô đang ngồi xếp bằng trên thảm, Trình Nghiễn cũng ngồi bên cạnh. Nghe vợ cảm thán, Trình Nghiễn trấn an: “Cũng ổn, chúng ta chi trả được.”
Hai vợ chồng trước đó đã thảo luận về việc cho con vào mẫu giáo, cuối cùng vẫn quyết định cho bé Cam Ngọt vào một trường tư thục tốt, vì các trường tư thục tiên tiến có chương trình học phong phú, điều kiện cơ sở vật chất cũng tốt hơn trường công, sĩ số lớp học cũng nhỏ nên chất lượng giảng dạy tương đối tốt hơn trường công.
Than làm cha mẹ luôn muốn cố gắng hết sức để cho con cái điều kiện sống và cơ hội giáo dục tốt hơn. Hơn nữa, kinh tế gia đình hiện tại cũng tốt hơn rất nhiều so với khi họ mới kết hôn, ít nhất là đã trả hết nợ, còn có một khoản tiền tiết kiệm nữa, cũng đủ điều kiện để cho con vào một trường mẫu giáo tốt.
Nghe chồng nói xong, Lâm Niệm Sơ liền thở dài: “Đúng vậy, nghèo gì cũng không thể nghèo giáo dục.” Nói xong, cô ngước mắt nhìn con gái, lập tức bỏ đi ý nghĩ “học phí quá đắt” rồi cười hỏi: “Cục cưng, con có muốn đi mẫu giáo không?”
Bé Cam Ngọt đang cầm bút màu tô màu, nghe mẹ hỏi liền dừng bút, bé ngẩng cái đầu tròn của mình lên, nhíu đôi lông mày nhỏ, buồn bã nói: “Con không muốn đi mẫu giáo, đi mẫu giáo sẽ không được gặp anh Hạo Hạo nữa.”
Lâm Niệm Sơ dở khóc dở cười, cô nhóc này đúng là kẻ si tình, yêu trai đẹp không yêu giang sơn.
Trình Nghiễn sững sờ, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn con gái: “Anh Hạo Hạo là ai?”
Sao tự nhiên lại xuất hiện một anh Hạo Hạo ở đây rồi?
Bé Cam Ngọt nũng nịu trả lời: “Thì là anh Hạo Hạo đó.” Bé còn dùng đôi tay mũm mĩm cầm tờ giấy vẽ lên, khoe với bố mẹ: “Nhìn xem, con vẽ anh Hạo Hạo này!”
Trên giấy vẽ một cậu bé mặc áo ngắn tay màu xanh lam, nhưng do phong cách vẽ quá trừu tượng, khiến bố bé nhìn bức tranh nửa ngày mới nhận ra đây là người trái đất chứ không phải vật thể ngoài hành tinh.
Lâm Niệm Sơ cười hỏi: “Sao con lại vẽ anh Hạo Hạo thế?”
Bé Cam Ngọt: “Vì lần trước anh Hạo Hạo đã tặng con một bức tranh, lần này con cũng muốn tặng lại anh ấy một bức tranh.”
Lâm Niệm Sơ: “Ồ~ ra là vậy.”
Bé Cam Ngọt gật đầu lia lịa, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là vậy đó.”
Trình Nghiễn quay đầu nghiêm túc nhìn vợ: “Vậy thì… tên chuột nhắt này là ai?”
Lâm Niệm Sơ không nói nên lời: “Tên chuột nhắt gì chứ? Người ta tên là Hạo Hạo, chữ Hạo trên là chữ ngày và bên dưới là chữ trời đó.”
Trình Nghiễn gấp gáp: “Vậy nên rốt cuộc tên nhóc đó là ai?”
Lâm Niệm Sơ không làm khó anh nữa, nhịn cười nói: “Là bạn học lớp tiếng Anh của con bé.”
Trình Nghiễn nhớ lại một lúc, cau mày khó hiểu: “Sao anh không có ấn tượng gì nhỉ?”
Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn anh: “Trong mắt anh ngoài con gái ra thì còn ai khác đâu?”
Mỗi lần đưa đón con, trong mắt Trình Nghiễn chỉ có con gái, không bao giờ giao tiếp với các bậc phụ huynh và các bé khác. Nhưng làm mẹ thì khác, Lâm Niệm Sơ thường xuyên giao lưu với các mẹ có con chơi thân với bé Cam Ngọt, thỉnh thoảng còn hẹn nhau đưa con đi chơi cùng.
Trình Nghiễn không để ý đến lời phàn nàn của vợ: “Chiều nay anh sẽ đi bắt chuột nhắt.”
Lâm Niệm Sơ cạn lời: “Bé Cam Ngọt và Hạo Hạo là bạn thân.”
Bé Cam Ngọt lại gật đầu lia lịa, nghiêm túc nói với bố: “Đúng vậy, con và anh Hạo Hạo là bạn thân, bố không được gọi anh Hạo Hạo là chuột nhắt, như vậy là không lễ phép, không phải là đứa trẻ ngoan.”
Trình Nghiễn bị con gái dạy dỗ: “…”
Lâm Niệm Sơ cười phá lên: “Ha ha ha.”
Bé Cam Ngọt tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Bố, sau này không được nói như vậy về bạn của con nữa, nếu không con sẽ giận đấy.”
Trình Nghiễn: “…”
Mới bao lớn đã vì một tên nhóc thối mà bắt đầu dạy dỗ bố rồi? Sau này còn ra thể thống gì nữa?
Lâm Niệm Sơ cười hả hê nhìn chồng: “Con đang dạy dỗ anh đấy, nghe rõ chưa? Không chịu sửa đổi à?”
Trình Nghiễn thở dài một hơi, vừa gật đầu vừa kiểm điểm: “Được, bố sai rồi, bố nhận lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Bé Cam Ngọt như bà cụ non nói: “Như vậy mới là đứa trẻ ngoan!”
Trình Nghiễn dở khóc dở cười, rồi hỏi: “Thế con có yêu bố không?”
Bé Cam Ngọt: “Người con yêu nhất là bố!”
Lâm Niệm Sơ không cam lòng: “Thế mẹ thì sao?”
Bé Cam Ngọt vội vàng sửa lời: “Con cũng yêu mẹ nhất, con yêu cả bố và mẹ!”
Lâm Niệm Sơ cười: “Đồ ranh con, chỉ giỏi học bố nói lời ngon ngọt.”
Trình Nghiễn nghiêm túc: “Bọn anh không phải nói lời ngon ngọt mà là yêu thương em từ tận đáy lòng.”
Bé Cam Ngọt lập tức gật đầu: “Đúng, là yêu mẹ đó!” Nói xong còn cười hì hì đưa tay nhỏ tạo hình trái tim cho mẹ. Trình Nghiễn cũng cùng con gái tạo hình trái tim hướng về phía vợ.
Đối mặt với cặp bố con đồng lòng như vậy, Lâm Niệm Sơ vừa bất lực vừa buồn cười: “Hai người đúng là giỏi thật đấy!”
Trình Nghiễn cười hỏi: “Thế em có yêu hai bố con anh không?”
Lâm Niệm Sơ nín cười: “Không yêu anh, chỉ yêu bé Cam Ngọt thôi!”
Trình Nghiễn còn chưa kịp mở miệng, bé Cam Ngọt lại nhíu đôi lông mày nhỏ, nghiêm túc nhìn mẹ, chính trực nói: “Mẹ không được không yêu bố, vì bố là chồng của mẹ, phải yêu bố mới được, không thì không phải là đứa trẻ ngoan.”
Bị giáo huấn, Lâm Niệm Sơ: “…”
Lần này người không nhịn cười được là Trình Nghiễn, anh hả hê nói: “Nghe chưa? Phải yêu anh đó! Còn không mau sửa đổi đi?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Đúng là tiểu nhân đắc ý!
Bé Cam Ngọt tiếp tục nghiêm túc nói: “Nếu mẹ không yêu bố thì bố sẽ buồn lắm.”
Trình Nghiễn: “Đúng vậy! Người yêu em nhất là anh, sao có thể nỡ để anh buồn chứ?”
Lâm Niệm Sơ im lặng một lúc: “Những người biết được câu hát này đều đã già hết rồi.”
Trình Nghiễn không để ý: “Đừng đánh lạc hướng nữa, mau nói yêu anh, không thì cô giáo Điềm Tranh sẽ giận đấy.”
Bốn chữ “cô giáo Điềm Tranh” lập tức khiến Lâm Niệm Sơ cười phá lên: “Ha ha ha.”
Trình Nghiễn như học sinh tiểu học giơ tay, nghiêm túc nói với cô giáo Điềm Tranh: “Cô giáo Điềm Tranh, mẹ không chịu nghe lời của cô giáo, còn cười nữa kìa.”
Lâm Niệm Sơ nhanh miệng đáp lại, trừng mắt người nào đó: “Em không có cười!”
Trình Nghiễn vẫn quyết tâm: “Vậy em vẫn chưa nói em yêu anh.”
Lâm Niệm Sơ không nhịn được đành nói: “Được được được, yêu yêu yêu, yêu anh nhất được chưa?”
Trình Nghiễn: “Hôn anh một cái anh mới tin.”
Lâm Niệm Sơ trừng mắt liếc anh, con còn ở đây đây này.
“Thì hôn là để cho con bé xem mà.” Nói xong, Trình Nghiễn giơ tay nâng cằm cô lên, dán môi mình lên môi vợ.
Bé Cam Ngọt mở to hai mắt ngây ngốc nhìn mẹ và bố. Chờ đến khi bố buông mẹ ra, bé lập tức dùng hai tay mũm mĩm ôm lấy mặt mình: “Ui cha! Ngại quá!”