Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 60




Sau khi bế con về phòng bệnh, Lâm Niệm Sơ đã làm thủ tục xuất viện luôn.

Vì rất khó tìm được bảo mẫu, những người có kinh nghiệm dày dặn càng khan hiếm hơn, ít nhất phải đặt trước một tháng. Nhưng không ai lường trước được Lâm Niệm Sơ sẽ sinh non, vì vậy họ chỉ có thể thuê bảo mẫu tạm thời. Điều này khó chẳng khác gì đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, thật sự là chen chúc ná thở. Trình Nghiễn đã mất trọn ba ngày mới thuê được một bảo mẫu có kinh nghiệm, nhưng phải sang tháng sau mới có thể bắt đầu làm việc.

May là vẫn còn lựa chọn ở trung tâm chăm sóc sau sinh.

Nhưng ở một thành phố lớn như Đông Phụ, các trung tâm chăm sóc sau sinh uy tín cũng rất khan hiếm, hơn nữa việc lựa chọn trung tâm phù hợp cũng là một vấn đề khá nan giải.

Mấy trung tâm đắt đỏ thì có giá lên đến cả trăm triệu đồng mỗi tháng, môi trường và chất lượng dịch vụ đều hạng nhất, nhưng với điều kiện kinh tế hiện tại của gia đình họ thì hoàn toàn không thể đến những nơi mà chỉ giới thượng lưu mới có thể tới. Còn những trung tâm quá rẻ thì họ lại không ưng ý, lo lắng về chất lượng dịch vụ, lo ngại vệ sinh kém, cũng sợ rằng nhân viên thiếu kinh nghiệm, không chăm sóc tốt cho cả mẹ và bé.

Nhưng Trình Nghiễn tình cờ có một người bạn mở trung tâm chăm sóc sau sinh, với chất lượng dịch vụ được đánh giá là ở mức trung bình khá trong toàn ngành tại Đông Phụ. Mặc dù giá không rẻ, nhưng cũng không cao đến mức họ không thể trả, vì vậy họ đã nhờ đến mối quen biết này, hơn nữa người bạn kia còn giảm giá 15% cho họ.

Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Lâm Niệm Sơ đã dẫn cả gia đình rời khỏi bệnh viện.

Vì không có người lớn tuổi bên cạnh cũng như chưa có bảo mẫu chăm sóc sau sinh, nên khi xuất viện, bên cạnh cô chỉ có chồng.

Gần đây thời tiết dần chuyển lạnh, trời thường xuyên mưa dai dẳng không ngớt, mà Lâm Niệm Sơ lại đang ở cữ nên Trình Nghiễn lo vợ sẽ bị cảm lạnh. Vì vậy khi xuất viện, anh đã bọc cô lại kín mít, mới chỉ cuối tháng mười thôi mà Lâm Niệm Sơ đã mặc áo khoác dạ và ủng lông như vào cuối đông. Trình Nghiễn còn quàng khăn, đội mũ cho cô, phủ thêm một chiếc chăn lông trên chân, thậm chí còn chuẩn bị cả khẩu trang.

Khi rời khỏi phòng bệnh, Lâm Niệm Sơ được “trang bị đầy đủ” ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm con gái được quấn trong chiếc khăn hồng. Trình Nghiễn đẩy cả hai mẹ con từ phía sau, hai bên tay vịn của xe lăn còn treo đầy những túi lớn túi nhỏ.

Giờ đã qua khung giờ cao điểm, khi Trình Nghiễn đẩy vợ đến thang máy thì trước cửa thang không có ai cả. Cả gia đình ba người chỉ đợi chưa đến ba phút là đã vào được thang máy.

Trong thang máy cũng không có nhiều người, chỉ có vài y tá nữ mặc đồng phục trắng và giày trắng.

Đèn huỳnh quang trên trần chiếu sáng mạnh mẽ, soi rõ gương mặt của từng y tá.

Lúc được đẩy vào thang máy, Lâm Niệm Sơ vô tình chạm mắt với một y tá nữ trong số đó. Trong lúc thất thần, cô cứ cảm thấy người y tá này có vẻ quen quen, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu hoặc khi nào.

Ý tá nữa đó lại rất bình thản, thậm chí có thể nói là không quan tâm. Rõ ràng cô ta hoàn toàn không có ấn tượng gì về Lâm Niệm Sơ, nếu có thì hiện tại cũng không thể nhận ra, vì khuôn mặt của Lâm Niệm Sơ đã bị khẩu trang và mũ che kín, chỉ còn lộ ra đôi mắt.

Thấy có người đẩy xe lăn vào, các y tá đã chủ động nhường chỗ, đứng sang một bên.

Tuy nhiên do không gian hạn chế, Trình Nghiễn không thể xoay đầu xe lăn lại.

Bốn bức tường trong thang máy nhẵn bóng phẳng lì như gương. Bản tính của phụ nữ là yêu cái đẹp, khi ngồi đối diện với tường sau của thang máy, ánh mắt của Lâm Niệm Sơ bất giác dừng lại trên hình ảnh phản chiếu của chính mình. Dù được quấn kín như một cái bánh chưng, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô đánh giá vẻ ngoài của mình.

Trình Nghiễn mỉm cười lấy điện thoại từ trong áo ra, chụp một bức ảnh đối diện với tường sau của thang máy, lưu lại bức ảnh kỷ niệm đầu tiên của gia đình ba người.

Lúc đầu, mọi người trong thang máy đều im lặng, trong không gian kín bưng hình hộp, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Sau đó, thang máy xuống một tầng và lại có thêm hai y tá nữ vào, cuộc trò chuyện trong thang máy lập tức trở nên sôi nổi hơn.

“Chuyện về Bác sĩ Lương Thần ở khoa các cậu rốt cuộc là sao vậy?” Y tá nữ lên đầu tiên vừa cảm thán vừa kinh ngạc hỏi đồng nghiệp của mình: “Đã truyền khắp bệnh viện rồi kìa.”

Lâm Niệm Sơ không khỏi ngẩn người: Lương Thần?

Ngay sau đó, cô chợt nhận ra rằng đây là bệnh viện đại học y, là bệnh viện mà Lương Thần đang làm việc.

Trình Nghiễn cũng ngẩn ra, anh nhìn xuống hình phản chiếu của vợ trong thang máy, hơi cau mày.

Lâm Niệm Sơ cũng đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên tường sau của thang máy, nhưng cô lại chú ý đến y tá nữ quen mặt kia. Mặc dù không rõ lý do vì sao mình lại nhìn chăm chú như vậy, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng việc này là đúng.

Quả nhiên, y tá nữ quen mặt đó là người đầu tiên đáp lại, cô ta thở dài nói: “Thì là chuyện quan hệ nam nữ đó, chứ còn sao nữa?”

Một y tá nữ khác truy hỏi: “Tôi nghe nói người phụ nữ đó đã đến gây rối vài lần rồi đúng không?”

Một y tá nữ khác tham gia vào cuộc trò chuyện: “Những lần trước đều bị Viện trưởng Lương dẹp yên, ai mà ngờ lần này lại ầm ĩ đến vậy. Người phụ nữ đó đang cố ép Bác sĩ Lương cưới cô ta, nếu không thì sẽ cùng cá chết lưới rách với anh ta, ai cũng đừng mong được yên.”

“Chậc chậc chậc, còn dọa nhảy lầu nữa, đúng là liều thật đấy.”

“Nghe nói trước đây người phụ nữ đó là bệnh nhân của Bác sĩ Lương, khi hai người họ cặp kè với nhau, Bác sĩ Lương vẫn chưa ly hôn, là ngoại tình đó, bị vợ cũ phát hiện rồi mới ly hôn.”

“Quan hệ không chính đáng giữa bác sĩ và bệnh nhân là điều cấm kỵ lớn nhất ở bệnh viện chúng ta. Nếu không xảy ra ầm ĩ thì còn dễ giấu, nhưng nếu đã làm rùm beng lên thì viện trưởng cũng không thể giữ được anh ấy đâu.”

“Đã lên cả tin tức xã hội rồi, ảnh hưởng lớn như vậy, viện trưởng không thể dẹp nổi đâu, ngay cả bí thư đảng ủy cũng biết, chắc chắn không giữ được đâu.”

“Bác sĩ Lương có bị sa thải không?”

“Có lẽ sẽ được điều chuyển đến bệnh viện khác, tiếp tục công tác ở đó. Dù sao thì bố anh ta là viện trưởng, méo mó thì có vẫn hơn không.”

“Điều chuyển đến bệnh viện khác cũng coi như là bị giáng chức rồi. Bệnh viện chúng ta là tốt nhất trong tỉnh, ai có chút năng lực đều muốn vào đây cả, không thiếu vị trí đâu. Nếu anh ta bị điều ra ngoài rồi thì muốn quay lại sẽ rất khó.”

Một nữ y tá nói với vẻ mỉa mai: “Vậy phải xem khả năng của bố anh ta thôi.”

Các y tá khác đều cười phá lên.

Sau khi cười xong, một nữ y tá thở dài: “Thực ra Bác sĩ Lương thật sự là một bác sĩ tốt, rất nghiêm túc và tận tâm với bệnh nhân, không phân biệt đối xử với ai. Có một lần khi anh ấy đang khám bệnh, số của anh ấy đã đầy hết, nhưng người nhà của lãnh đạo viện muốn chen vào, mà lại đúng vào lượt của một cụ bà neo đơn. Bác sĩ Lương đã đuổi người nhà đó ra ngoài và tự mình đỡ bà cụ vào văn phòng. Haizzz… Thật đáng tiếc…”

Một nữ y tá khác thì khinh thường: “Ai bảo anh ta không kiểm soát được bản thân? Nếu không ngoại tình và không chọc vào người phụ nữ đó, liệu có chuyện như hôm nay không?”

“Có tài và đạo đức nghề nghiệp tốt không có nghĩa là nhân cách tốt. Trong chuyện tình cảm thì Bác sĩ Lương thực sự là tên đàn ông tồi, đã lừa dối vợ cũ và cũng lừa cả trà xanh.”

Nữ y tá quen mặt kia sau khi đã im lặng suốt thời gian các y tá khác bàn luận, đợi người khác nói xong hết, cô ta đột nhiên thở dài: “Trước đây tôi luôn nghĩ rằng vợ cũ của Bác sĩ Lương không xứng với anh ta, mấy cô đều chưa gặp cô ấy, một người lúc nào cũng tỏ ra hèn mọn và nhún nhường, khiến người ta coi thường, ai ngờ bây giờ ả kia còn không bằng cả vợ cũ. Không biết sao Bác sĩ Lương lại có mắt như mù, phí vẻ đẹp trai như vậy.”

“Cô thì giỏi rồi, mặt dày vậy sao không đi chịu thay anh ta đi?”

Giọng của Trình Nghiễn lạnh lùng và cứng nhắc, trong không gian kín của thang máy, giọng nói ấy nghe chói tai hơn bình thường.

Mấy y tá nữ đều bị dọa sợ, ai nấy đều nghẹn họng, trố mắt nhìn Trình Nghiễn.

Lâm Niệm Sơ cũng nâng mí mắt, ngạc nhiên nhìn hình ảnh phản chiếu của Trình Nghiễn trên tường sau của thang máy. Cô không khỏi cảm thán trong lòng, chồng mình quả thực vẫn miệng lưỡi sắc bén như mọi khi, dù có bị trời đánh cũng vẫn vậy.

Y tá nữ bị chỉ trích lập tức đỏ bừng mặt, nghiến chặt răng, vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm vào Trình Nghiễn. Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy hơi lo lắng, nghi ngờ liệu người trước mặt có phải là bạn của Viện trưởng Lương hoặc Bác sĩ Lương không, nên mới không dám phản bác lại.

Chưa kịp để Trình Nghiễn nói thêm lần nữa, Lâm Niệm Sơ đột nhiên kéo khẩu trang xuống, quay đầu nhìn y tá nữ  quen mặt với vẻ tinh nghịch như đang đùa giỡn, nói: “Cô nhìn xem tôi là ai?”

Y tá nữ kia lập tức trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc và hoang mang, nhìn Lâm Niệm Sơ như nhìn thấy ma.

Giờ đây Lâm Niệm Sơ cũng nhận ra y tá nữ này chính là người thường xuyên làm mặt khó chịu và chế giễu cô mỗi khi cô đến đưa cơm cho Lương Thần.

Không báo thù thì không phải là quân tử.

Bây giờ không báo thì bao giờ báo?

Lâm Niệm Sơ bình thản cười khẩy liếc nhìn cô ta, không vội vàng đeo lại khẩu trang mà lạnh lùng nói: “Cô mới là người chỉ biết dạ vâng đó, cả nhà cô đều hèn mọn, khiến người ta khinh.”

Y tá nữ: “…”

Ngay lúc này thang máy đã đến tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.

Trình Nghiễn đẩy Lâm Niệm Sơ ra khỏi thang máy dưới vẻ mặt đủ loại cảm xúc đặc sắc của y tá nữ kia.

Trước khi rời đi, Lâm Niệm Sơ còn dùng ánh mắt khinh thường và chê bai nhìn y tá kia, còn cô ta thì đã sốc đến mức quên luôn việc bước ra thang máy, như thể bị điểm huyệt, đứng cứng đờ tại chỗ, mặt lúc đỏ lúc tái, giống như ánh đèn neon vào ban đêm.

Lâm Niệm Sơ đã trút bỏ được cục tức dồn nén nhiều năm, cảm thấy thật sung sướng.

Bước vào sảnh tầng một, dòng người xung quanh đột nhiên đông đúc hơn, ai nấy đều trông rất vội vã. Lâm Niệm Sơ ôm chặt con gái trong lòng theo phản xạ.

Tối qua, Trình Nghiễn đã đỗ xe ở bãi đậu xe ngoài trời giữa khu nội trú và tòa nhà khám bệnh.

Trên suốt quãng đường đi ra xe, Trình Nghiễn không nói một lời, lặng lẽ đẩy xe lăn.

Khi đến nơi, Trình Nghiễn mở cốp trước, đặt hành lý vào trong xe, sau đó đỡ Lâm Niệm Sơ lên xe, cuối cùng gấp chiếc xe lăn lại và cho vào cốp.

Trên đường lái xe đến trung tâm chăm sóc sau sinh, Trình Nghiễn nói: “Chiều nay anh phải đến công ty một chuyến, tối sẽ cố gắng về sớm.”

Sắp đến ngày 11/11, dạo gần đây công ty thực sự khá bận rộn. Dù sao đây cũng là ngày 11/11 đầu tiên kể từ khi 628 được thành lập, việc có thể mở rộng hoàn toàn thị trường hay không phụ thuộc vào lần này, vì vậy cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Nhưng anh cũng không ngờ con gái lại chào đời sớm, nên những ngày này càng bận rộn không thôi. Ngoài việc phải đến bệnh viện chăm sóc vợ, anh còn phải tranh thủ thời gian đến công ty để chủ trì kế hoạch cho ngày 11/11.

May là trung tâm chăm sóc sau sinh có cung cấp dịch vụ chăm sóc mẹ và bé, nếu không trong tháng tới anh chắc chắn sẽ phát điên.

Lâm Niệm Sơ liếc nhìn anh, sau đó khinh bỉ: “Em còn tưởng anh không thèm để ý đến em nữa chứ.”

Trình Nghiễn không nói gì, lặng lẽ lái xe.

Lâm Niệm Sơ trợn mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ lại chuẩn bị nghe “Ghen” nữa à?”

Trình Nghiễn thở dài: “Em cũng không cần quá quan tâm đến cảm xúc của anh đâu.”

Lâm Niệm Sơ không nói gì: “Hàng ngày anh lấy đâu ra nhiều giấm để uống thế? Chỉ nghe người ta bàn luận về mấy tin đồn mà cũng ghen nữa hả?” Cô lại cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhỏ của con gái: “Xem bố con hẹp hòi chưa kìa.”

Ai ngờ bé con đột nhiên tỉnh dậy, không biết có phải bị mẹ đánh thức hay không. Sau khi mơ màng mở mắt, bé con há miệng rồi khóc òa lên.

Lâm Niệm Sơ giật mình, vội vàng dỗ dành: “Ôi ôi ôi, mẹ sai rồi, mẹ không nên chọc con, đừng khóc nữa nhé, không khóc nữa nào~”

Trình Nghiễn lại thở dài: “Con gái anh mới có năm ngày tuổi đã biết bênh vực cho bố rồi, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.”

Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười: “Rốt cuộc anh không hài lòng chỗ nào?”

Trình Nghiễn im lặng một lúc, mặt tỏ vẻ buồn bực rồi nói: “Em không dỗ anh.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Trình Nghiễn tiếp tục kêu ca: “Em chưa bao giờ dỗ anh cả.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Chị đại cạn lời.

Cô nhìn chằm chằm chồng mình trong ba giây: “Có phải anh bị trầm cảm sau sinh không?”

Trình Nghiễn lại thở dài: “Dỗ hay không dỗ tùy em, dù sao cũng không quan trọng.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Em thấy anh thực sự hơi khác thường rồi đó.

Cô không thèm nói chuyện với anh nữa, cũng mặc kệ anh luôn, vì nhiệm vụ cấp bánh trước mắt là phải dỗ con gái.

Khi đến trung tâm chăm sóc sau sinh, nhân viên dẫn họ đến phòng đã đặt trước.

Trình Nghiễn đã đặt một căn hộ cao cấp nhất với ba phòng ngủ một phòng khách, trong đó một phòng là phòng làm việc, thuận tiện cho anh làm việc và cho Mặc Mặc làm bài tập. Những ngày này không có ai ở nhà, đành phải đưa Mặc Mặc đến trung tâm này sống cùng.

Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Lâm Niệm Sơ ôm con ngồi trên sô pha ở phòng ngủ chính, bắt đầu cho bé bú.

Trình Nghiễn sắp xếp hành lý.

Bú no nê xong thì bé con không còn quấy khóc nữa, Lâm Niệm Sơ chơi đùa với bé một lúc. Sau khi dỗ bé ngủ lại, cô nhẹ nhàng đặt bé vào xe đẩy.

Trình Nghiễn đang đứng bên cạnh kệ để đồ, sắp xếp tã lót cho bé.

Lâm Niệm Sơ đi đến bên cạnh anh, ôm lấy eo anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, nhẹ nhàng nói: “Còn ghen à?”

Trình Nghiễn vừa xếp gọn tã lót và khăn giấy vào giỏ tre, vừa trả lời ngắn gọn: “Ghen.”

Lâm Niệm Sơ cười hỏi: “Vậy anh muốn em dỗ như nào?”

trình nghiễn: “Tùy em đó, anh sao cũng được.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cô thở dài bất lực: “Thấy anh vất vả mấy ngày nay, ban đầu định cho anh ít tiền tiêu vặt để động viên, nhưng nếu anh nói sao cũng được thì thôi vậy.”

Trình Nghiễn đặt tay lên cạnh giỏ, cúi đầu im lặng một lúc: “Là anh không biết điều, xin em tha thứ cho anh.”

“Ha ha ha.” Lâm Niệm Sơ phì cười: “Anh cũng biết co biết duỗi đấy.”

Trình Nghiễn thở dài: “Do cuộc sống ép buộc thôi, hết cách rồi.”

Lâm Niệm Sơ khó chịu nói: “Xì, đừng khiến bản thân trở nên thảm hại như vậy, nghe như thể em đang bóc lột anh vậy.”

Trình Nghiễn: “Không, em đương nhiên là yêu anh sâu đậm.”

Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn vào đỉnh đầu của anh: “Vậy anh còn ghen nữa không?”

Trình Nghiễn thấy tình hình thuận lợi, bèn nói: “Không ghen nữa.”

Lâm Niệm Sơ: “Vậy anh quay lại hôn em một cái đi.”

Trình Nghiễn tỏ vẻ chững chạc, nghiêm túc nói: “Chị đại Lâm, em nghĩ anh là người vì vài trăm đồng mà bán rẻ bản thân sao?”

Lâm Niệm Sơ lập tức buông tay, quay người đi: “Hừ, không hôn thì thôi!”

Trình Nghiễn vội vàng quay lại nắm lấy cổ tay cô: “Anh chính là loại người như vậy đấy! Đừng nói là hôn, bán thân cũng được!”

Lâm Niệm Sơ chán ghét nói: “Ai cần tấm thân này của anh chứ?”

Trình Nghiễn dùng tay phải nắm lấy cằm cô: “Cần hay không đều là của em tất.” Nói xong anh cúi đầu, nghiêng mặt, cắn nhẹ vào môi cô.

*

Trung tâm chăm sóc sau sinh cung cấp bữa ăn dành cho bà đẻ, một ngày sáu bữa, mỗi bữa thì ngày càng phong phú hơn. Lâm Niệm Sơ hoàn toàn không ăn hết, đành phải nhờ chồng giúp mình ăn hộ.

Ăn xong bữa trưa, Trình Nghiễn đi đến công ty ngay. Lâm Niệm Sơ cho bé bú trước rồi tranh thủ ngủ trưa, nhưng chưa được hai tiếng, bé con lại khóc tỉnh dậy. Lâm Niệm Sơ thay tã cho bé trước, nhưng bé con vẫn tiếp tục khóc.

Lâm Niệm Sơ lần đầu tiên làm mẹ, cũng không chắc bé có phải lại đói không. Nhưng cô nhớ lúc trước ở bệnh viện, bác sĩ đã nói rằng trẻ sơ sinh đói rất nhanh, cứ cách khoảng 2 tiếng là cần cho bú một lần. Vì vậy, cô lại ôm bé con ngồi trên sô pha, thử cho bé bú.

Quả nhiên, vừa được ăn thì bé ngừng khóc ngay, bắt đầu mải mê bú sữa, có thể nghe thấy tiếng mút chụt chụt, hông biết bé đói đến mức nào. Lâm Niệm Sơ thật sự dở khóc dở cười, bỗng hiểu ra ý nghĩa của câu ngạn ngữ cổ “dùng hết sức bình sinh để bú sữa.”

Nhưng cười được một lúc cô lại thở dài.

Thực ra, cô và Trình Nghiễn ban đầu đã dự định cho bé bú sữa bột, vì như vậy thân hình của cô có thể phục hồi nhanh hơn, để sớm chuẩn bị cho kỳ thi vào nhà hát.

Nhưng không ai ngờ rằng bé lại chào đời sớm.

Trẻ sinh non có hệ miễn dịch yếu hơn so với trẻ sinh đủ tháng, rất dễ bị bệnh. Sữa mẹ có thể nâng cao sức đề kháng cho trẻ, là phương pháp được bác sĩ khuyên dùng. Vì vậy, cô đã quyết định từ bỏ kế hoạch cho bé bú sữa bột, kiên quyết lựa chọn cho bé bú sữa mẹ.

Chỉ là không chắc khi nào bé mới có thể cai sữa.

Trừ khi bé cai sữa, nếu không thì cô sẽ không thể yên tâm thi vào nhà hát.

Đứa bé uống sữa no rồi lại ngoan ngoãn ngủ say. Khi Lâm Niệm Sơ vừa đặt con vào cũi, điện thoại để trên ghế sô pha bỗng rung lên, là tin nhắn từ Tưởng Ngải Đồng: [Cậu đến trung tâm chăm sóc sau sinh chưa? Bây giờ tớ có thể đến thăm cậu không?]

Kể từ khi Lâm Niệm Sơ sinh con, Tưởng Ngải Đồng hầu như ngày nào cũng đến thăm, nhưng vài hôm trước do đứa trẻ ở trong lồng ấp nên cô ấy vẫn chưa gặp được.

Lâm Niệm Sơ trả lời: [Được mà, mau đến đi, tớ đang rất chán đây này.]

Chưa đến nửa tiếng, Tưởng Ái Đồng đã xách theo đủ loại quà đến. Nhân viên lễ tân của trung tâm chăm sóc bà mẹ và trẻ sơ sinh đưa cô ấy đến cửa. Lâm Niệm Sơ vừa mở cửa ra đã thấy đồ đạc trên tay cô ấy, thở dài bất lực: “Cậu lại mang theo nhiều thứ như vậy nữa à? Tiền nhiều quá không biết làm gì phải không?”

Tưởng Ái Đồng vừa bước vào nhà vừa đáp: “Tớ cưng con dâu của tớ, cậu quản được à?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Mình lại không thể phản bác.

Sau khi cảm ơn nhân viên, cô đóng cửa lại.

Tưởng Ái Đồng đặt đồ lên bàn ăn trong phòng khách, vội vàng hỏi: “Con gái nuôi của tớ đâu?”

Lại thành con gái nuôi rồi.

Lâm Niệm Sơ bất lực cười, khẽ hất cằm về phía cửa phòng ngủ chính, nhẹ giọng nói: “Ở trong phòng đó, vừa mới ngủ.”

Tưởng Ngải Đồng lập tức bước nhẹ đi vào.

Lâm Niệm Sơ cũng đi theo.

Tưởng Ngải Đồng đến bên giường cũi, thậm chí điều chỉnh cả nhịp thở, sợ làm phiền giấc ngủ của bé. 

Cô ấy đặt hai tay lên cạnh giường, hơi nghiêng nửa người trên, chăm chú nhìn đứa trẻ đang nằm trong khăn, rồi không kìm được mà thở dài: “Con bé thật nhỏ nhắn.”

Lâm Niệm Sơ thở dài: “Vừa tròn hai ký rưỡi, sao mà lớn được chứ.”

Tưởng Ngải Đồng liền nói chắc chắn: “Bé con của chúng ta chắc chắn sẽ lớn nhanh thôi mà!”

Lâm Niệm Sơ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, nhất định sẽ lớn lên thật khỏe mạnh.”

Tưởng Ngải Đồng quay đầu lại, tiếp tục ngắm đứa bé: “Nhìn sơ thì giống cậu, nhìn kỹ lại cực kỳ giống Trình Nghiễn, kỳ diệu thật đấy.”

Lâm Niệm Sơ: “Có lẽ vì dáng mặt giống mình, nhưng ngũ quan thì giống Trình Nghiễn, đặc biệt là cái miệng, giống hệt bố nó.”

Tưởng Ngải Đồng nhìn kỹ lại, phát hiện đúng là như vậy: “Gen di truyền thật là kỳ diệu.” Rồi lại không nhịn được thốt lên: “Ôi, càng nhìn càng đáng yêu, nhỏ nhắn, mềm mại, thật muốn chọc bé con khóc quá.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cô vô cùng cạn lời: “Cậu đúng là một bà mẹ chồng tốt!”

Tưởng Ngải Đồng quay đầu nhìn bạn thân của mình: “Đáng yêu quá, cậu đưa bé cho tớ đi, tớ nuôi thay cậu.”

Lâm Niệm Sơ liếc mắt: “Muốn thì tự sinh một đứa đi, nếu cậu còn không sinh thì bé Cam Ngọt nhà mình sẽ không cần hai người nữa đâu, chị Cam sẽ tự mình tỏa sáng.”

“Ha ha ha ha ha.” Tưởng Ngải Đồng cười nói: “Em trai không thơm à?”

Lâm Niệm Sơ: “Còn phải xem bé Cam Ngọt nhà mình thích gu nào nữa.”

Tưởng Ngải Đồng: “Chậc chậc, sinh con gái đúng là khác hẳn, tự tin hẳn.”

Lâm Niệm Sơ: “Vậy cậu định khi nào kết hôn với lão Đoạn?”

Tưởng Ngải Đồng: “Tụi mình dự định tháng sau sẽ đi đăng ký, còn đám cưới có lẽ phải đợi đến sang năm.”

Lâm Niệm Sơ cảm thán: “Hôn nhân ấy mà, vẫn là nên môn đăng hộ đối, hai bên cân sức thì mới bền lâu, nếu không sẽ thành một mớ hỗn độn. Cậu với lão Đoạn thật sự rất hợp nhau.”

Tưởng Ngải Đồng: “Mẹ mình cũng nói y hệt như thế.”

Lâm Niệm Sơ chân thành nói: “Hai mẹ đều muốn tốt cho con mà.”

Tưởng Ngải Đồng: “Cậu nói cái đéo gì vậy?.”

Lâm Niệm Sơ: “Tớ có tin sốt dẻo đấy, cậu gọi tớ một tiếng mẹ thì tớ sẽ kể cậu nghe.”

Tưởng Ngải Đồng: “Trùng hợp vậy à, tớ cũng có!”

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng quyết định ra phòng khách để trao đổi tin tức mới nhất.

Tưởng Ngải Đồng ngồi xuống ghế sô pha rồi khoanh chân lại, hào hứng mở lời: “Ngô Hành Tri sắp bị tống vào tù rồi!”

Lâm Niệm Sơ cứng đờ người, không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Tưởng Ngải Đồng: “Có phải từ “tống vào” mà tớ biết không vậy?”

Tưởng Ngải Đồng gật đầu: “Đúng rồi! Chính xác là từ “tống vào” mà cậu nghĩ đó, nước mắt sau song sắt!”

Lâm Niệm Sơ lập tức truy hỏi: “Mà tại sao thế?”

“Tham ô hối lộ, hình như còn có mua bán mại dâm nữa, tóm lại là khá nghiêm trọng, liên lụy đến nhiều người, không thể công khai chi tiết. Tớ nghe được từ bố tớ đó.” Tưởng Ngải Đồng tiếp tục: “Nhưng nguyên nhân sâu xa vẫn là đấu đá nội bộ. Nội bộ Tập đoàn Nguyên Thăng tranh đấu cực kỳ khốc liệt, chẳng kém gì Cửu Tử đoạt đích* cả, chia thành nhiều phe phái, Ngô Hành Tri thua cuộc, bị người khác đưa vào tròng.”

Lâm Niệm Sơ lạnh lùng khinh bỉ: “Đó cũng là vì tay chân ông ta không sạch sẽ. Nếu ông ta không làm những chuyện đó thì người ta cũng chẳng làm gì được.”

Tưởng Ngải Đồng: “Chính xác, ruồi thường đậu lên quả trứng bị nứt mà. Lão già này coi như tiêu đời rồi, mà tớ còn nghe nói ngay ngày hôm sau khi Ngô Hành Tri bị bắt, cảnh sát đã tìm đến Hạ Mộng Tùng. Cô ta và Ngô Hành Tri có mối quan hệ lợi ích bất chính, chắc cũng sắp phải nếm vài tháng nước mắt sau song sắt rồi. Người nổi tiếng mà vi phạm pháp luật chắc chắn sẽ bị phong sát, bây giờ các nền tảng lớn đã gỡ hết phim và truyền hình mà cô ta đóng rồi.”

Lâm Niệm Sơ: “Đáng đời bọn họ. Người làm, trời nhìn, tất cả đều do bọn họ tự chuốc lấy.”

Tưởng Ngải Đồng: “Cậu hả dạ rồi chứ?”

Lâm Niệm Sơ thành thật: “Tất nhiên là tớ rất hả dạ rồi.”

Tưởng Ngải Đồng: “Vậy thì tin sốt dẻo cậu định chia sẻ với tớ là gì?”

Lâm Niệm Sơ vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra sáng nay trong thang máy ở khu nội trú, cuối cùng thở dài: “Cô gái đó cũng thật sự ghê gớm, còn đến bệnh viện đòi nhảy lầu. Nếu là tớ thì chắc chắn không làm nổi chuyện mất mặt như thế, bao nhiêu người nhìn, phóng viên cũng đến, còn lên cả tin tức xã hội nữa. Đúng là tự hủy danh tiếng, mà cô ta cũng là diễn viên kịch nói, làm lớn chuyện như thế thì sau này định không tiếp tục hoạt động trong giới luôn à?”

Tưởng Ngải Đồng: “Nếu cô ta biết thế nào là mất mặt thì từ đầu đã không lao đầu vào làm kẻ thứ ba rồi.”

Lâm Niệm Sơ không thể không đồng tình: “Cũng đúng.”

Tưởng Ngải Đồng: “Nhìn từ góc độ này thì Lương Thần chắc chỉ đơn giản muốn chơi đùa với cô ta thôi, chứ chẳng có ý định cưới gì hết, còn cô ta lại tưởng Lương Thần là tình yêu đích thực. Đúng là chuẩn mực của một đôi mèo mả gà đồng.”

Lâm Niệm Sơ: “Tớ nghe mấy y tá bảo Lương Thần sau này không thể nào ở lại Viện Y học nữa đâu. Giờ cả bệnh viện đều biết bố anh ta là viện trưởng, theo hiểu biết của tớ về anh ta thì chuyện này chắc chắn là một đòn chí mạng.”

Tưởng Ngải Đồng thở dài một hơi thật dài, thật thà nói: “Cậu bảo xem sao mà tất cả chuyện tốt lại dồn đến cùng một lúc thế nhỉ? Đến nỗi tớ không biết nên ăn mừng chuyện nào trước nữa.”

Lâm Niệm Sơ cười không ngừng: “Hahaha, đúng thật ấy!”

*Tác giả có lời muốn nói:

#Thiện hay ác cuối cùng cũng có báo ứng#

#Trong tiểu thuyết thì báo ứng đến nhanh, còn trong đời thực có thể báo ứng sẽ đến chậm hơn nhưng chắc chắn sẽ đến. Bởi vì có nhân thì sẽ có quả, vạn vật không thể thoát khỏi quy luật của lẽ trời. Kiếp này không báo, kiếp sau cũng sẽ báo, nên làm người phải biết chừng mực. Có thể không thiện nhưng tuyệt đối không được ác#

[*Khang Hi Đế vốn đã lập con lớn Dận Nhưng làm Thái tử, song Dận Nhưng đạo đức kém, tính tình xấu xa nên ông liền phế truất. Trước ngôi thái tử bỏ trống, các hoàng tử kéo bè cánh để tranh giành ngôi thừa kế, trong đó những người có ý định tranh ngôi là Đại A ca Dận Thì, Tam A ca Dận Chỉ, Tứ A ca Dận Chân, Bát A ca Dận Tự và Thập tứ A ca Dận Trinh. Trong đó, Đại A ca vì bị tội nên bị tước đoạt vương vị, Tam A ca là người bác học không thông hiểu việc chính sự, Bát A ca uy vọng trong triều quá lớn khiến Khang Hi cảm thấy bị uy hiếp nên những người này đều bị bỏ qua. Cuộc chạy đua đến ngai vàng chỉ còn là cuộc đua giữa Dận Chân và Dận Trinh. Đây được gọi là “Cửu tử đoạt đích”.]

[*香香 Hương Hương: 香 mang ý nghĩa là thơm]