Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 56




Trình Nghiễn thực sự không ngờ rằng mình sẽ bị gọi là ông chú ở tuổi hai mươi tám, càng không ngờ có ngày mình lại bị những đứa trẻ kém tuổi khiêu khích như vậy.

Hơi thở trở nên gấp gáp, anh chợt cười, trong nụ cười đầy bất lực lại có phần giễu cợt.

Lâm Niệm Sơ nghĩ chồng mình tức sắp điên đến nơi rồi nên nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh, vội vàng an ủi: “Bình tĩnh đi chồng, bình tĩnh đi! Anh không phải là ông chú, anh là chàng trai trẻ mơn mởn!”

Trình Nghiễn thở dài, vừa lắc đầu vừa nói thật: “Anh hiện tại không thể bình tĩnh nổi.”

Đối diện với đứa trẻ nghịch ngợm thế này có tức giận cũng vô dụng, dù sao cậu bé cũng không sợ, hơn nữa còn cho rằng bạn đang giả vờ, cách có ích duy nhất chính là dùng thực lực để đàn áp nó.

Hơn nữa, anh cũng sắp 30 rồi nên không thể nhận thua trước mặt một đứa trẻ chưa đủ tuổi đúng chứ?

Hơn nữa, anh còn có vợ mình nữa mà, cho dù bản thân anh không thèm so đo với đứa trẻ này thì cũng phải bắt nó xin lỗi vợ mình mới được.

Vì vậy, anh đã chấp nhận lời khiêu chiến

“Được, chúng ta chơi một ván. Nếu nhóc thắng, anh sẽ không so đo với nhóc nữa, nhưng nếu nhóc thua thì phải xin lỗi vợ anh.” Trình Nghiễn đứng trên khán đài, kiêu ngạo nhìn xuống cậu bé mặc áo huỳnh quang màu xanh: “Nếu nhóc không chơi được thì đi ra chỗ khác, đừng làm trễ thời gian của bọn anh, bọn anh rất bận không có thời gian chơi với nhóc đâu.”

Trong giọng điệu của anh có chút khinh thường.

Phương pháp khích tướng rất có hiệu quả đối với bọn trẻ nghịch ngợm, nhất là đối với một đứa trẻ không biết phép tắc như vậy. Đứa bé mặc áo huỳnh quang màu xanh lập tức nói: “Được, dám chơi dám thua, ai chơi ăn gian thì người đó cmn chính là cháu trai!”

Cuộc đọ sức giữa “ông chú” và học sinh cấp ba đã bắt đầu.

Sau khi trò chơi được quyết định, người chơi của cả hai bên đã tập hợp lại với nhau để thảo luận về các kế hoạch chiến lược.

Vẫn còn rất nhiều người hóng chuyện trong hội trường bóng rổ háo hức chờ xem trận đấu, bao gồm cả những “vận động viên” đang thi đấu ở hai địa điểm khác vừa rồi, một số người ăn dưa thậm chí còn gọi điện cho bạn bè hoặc bạn học của mình, tập trung lực lượng đến để xem một trận bóng rổ miễn phí.

Nhà thi đấu của thành phố vào ngày chủ nhật vốn đã rất sôi động và chật kín người, mọi người đều nhân ngày nghỉ đến để luyện tập. Một truyền mười, mười truyền một trăm tin  tức về cuộc đối đầu của ông chú với chàng trai trẻ mơn mởn lập tức đã lan truyền khắp nhà thi đấu. Đám đông liên tục đổ về hội trường bóng rổ, khán phòng trống rỗng ban đầu trong một khoảng thời gian ngắn đã nhanh chóng được lấp đầy bởi khán giả.

Thậm chí có người còn dựng điện thoại di động để phát trực tiếp.

Trong đám đông có một giáo viên thể dục đại học vừa nghỉ hưu đã tình nguyện làm trọng tài. Ông ấy còn có hai người bạn đồng hành, tất cả đều là học trò của ông ấy. Như vậy ba vị trọng tài gồm 1 vị trọng tài chính và 2 vị trọng tài phụ đều đã tập hợp lại, trận đấu trở nên vô cùng chuyên nghiệp.

Địa điểm trận đấu của họ ở phía tây của sân.

Trước khi trận đấu bắt đầu, nhóm học sinh cấp ba kia tập trung bên trái sân để thảo luận về chiến thuật, trong khi Trình Nghiễn và những người khác tập trung ở bên phải sân.

Đoạn Hạo Sơn luôn quan sát nhóm học sinh cấp ba đối diện, sau đó nói với những người khác: “Tôi đã kiểm tra rồi, bọn nhóc có bảy người, chúng ta vừa đủ năm người.”

Cũng may là có đủ năm người, chứ nếu thiếu một người thì sẽ không thể bắt đầu trận đấu được.

Đội của đối phương ngoại trừ đứa chỉ huy mặc áo bóng rổ xanh lá và tên nhóc lì lợm mặc áo huỳnh quang màu xanh ra thì vẫn còn lại năm người, bao gồm một đứa hơi mập mặc áo bóng rổ màu đỏ, một đứa cao gầy tóc màu vàng, một đứa đeo kính mặc đồng phục học sinh, một đứa cao mập mặc chiếc quần ngắn màu đen và một đứa có vết sẹo dữ tợn trên mặt –  vừa nhìn là biết chính là trùm trường trong huyền thoại.

Đoạn Hạo Sơn nói thêm: “Tôi luôn cảm thấy đám học sinh này chơi bóng rổ chả đẹp gì, đặc biệt là đứa có vết sẹo trên mặt. Theo những gì mẹ tôi mô tả tôi hồi đó thì tên nhóc đó chính là một đứa nhóc dân anh chị.”

Anh ấy vừa dứt lời, những người còn lại đều quay đầu liếc mắt nhìn phía đối diện.

Sau khi Trình Nghiễn thu hồi ánh mắt, anh nói với bốn người còn lại: “Bất kể trong trận đấu xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không được phép phạm luật, không thể làm trò cười cho thiên hạ được.”

Đối phương là đám học sinh chưa thành niên, dư luận luôn có sự khoan dung đối với trẻ vị thành niên, nếu bọn nhóc phạm luật thì chỉ bị đánh giá là không hiểu chuyện, nhưng hậu quả của việc người lớn phạm luật lại khác. Xã hội không bao giờ khoan dung với người lớn, người lớn cũng không có tư cách mất sai lầm, phạm luật là một sai lầm lớn, chưa kể đến việc phạm luật trước mặt một lũ trẻ, lúc đó nhất định sẽ bị mắng đạo đức có vấn đề, dù có lý đến mấy cũng sẽ trở nên vô lý.

Bốn người còn lại cũng hiểu ý của Trình Nghiễn, tất cả đều gật đầu đồng ý.

Trình Nghiễn lại nói: “Hơn nữa chúng ta cũng chỉ có năm người, nếu ai rời sân thì cũng chả có người để thay vào.”

Bộ trưởng Bộ Tư pháp Lý Thánh thở dài: “Nói chung là phải chơi theo luật.”

Trợ lý Lâm Việt Đào nói: “Tổng giám đốc Trình, có phải nên bố trí phòng thủ không?”

Ba người còn lại gật đầu, Đoạn Hạo Sơn giục: “Nhanh lên nhanh lên, bố trí lẹ đi, sắp bắt đầu rồi.”

Trình Nghiễn vô tình đảm nhận vai trò đội trưởng, suy nghĩ một lúc mới bắt đầu phân phát nhiệm vụ: “Lý Thánh và Đoạn Hạo Sơn là tiền đạo, lão Lý tiền đạo chính, lão Đoạn tiền đạo phụ.”

Mặc dù Lý Thánh cao, gầy và đẹp, thường mặc vest và đeo kính, trông hiền lành nhưng thực chất anh ấy có cơ bắp và là một tay chơi chuyên nghiệp.

Trình Nghiễn thường chơi với bọn họ và biết rất rõ đặc điểm của bọn họ.

Khả năng bắt bóng và phòng thủ của Lý Thánh rất tốt, là ứng cử viên xuất sắc cho vị trí tiền đạo chính.

Nhiệm vụ chính của tiền đạo phụ là ghi bàn, ghi bàn và  điên cuồng ghi bàn.

Trình Nghiễn và Đoạn Hạo Sơn đều là thành viên trong đội bóng rổ của trường khi họ còn học đại học, lúc đó Đoạn Hạo Sơn là tiền đạo phụ của đội bóng rổ ở trường.

“Lão Trương, cậu phụ trách phần trung tâm.” Trình Nghiễn nói với Trương Tuấn Sơn.

Thường thì vị trí trung tâm phải là người cao nhất trong đội, người cao nhất trong số họ là Trình Nghiễn.

Chiều cao của Trình Nghiễn là 1m85, khi anh mang giày bóng rổ vào thì có thể cao đến 1m87, 1m88. Trương Tuấn Sơn thấp hơn anh vài cm, nhưng Trương Tuấn Sơn to con, rất thích hợp để phòng thủ, đồng thời khả năng cướp bóng và chuyền bóng ở cự ly xa của anh ấy rất tốt nên anh ấy thích hợp cho vị trí trung tâm hơn Trình Nghiễn.

“Tiểu Lâm chơi vị trí hậu vệ, chịu trách nhiệm ghi bàn.” Trình Nghiễn nói: “Tôi kiểm soát bóng.”

Có hai hậu vệ, một hậu vệ ghi điểm và một hậu vệ khống chế bóng. Như tên gọi thì một người chịu trách nhiệm chính trong việc ném bóng vào rổ và người kia chịu trách nhiệm chuyền bóng, phòng thủ và tấn công.

Có thể nói thế này, hậu vệ khống chế bóng là thủ lĩnh của một đội, quyết định phương án tấn công và phòng ngự của đội, cần khả năng quan sát và kiểm soát trận đấu xuất sắc, tuy không bắt mắt như tiền đạo trong trận nhưng cũng rất quan trọng, giống như nền tảng quyết định hướng đi của trận đấu vậy.

Hậu vệ cũng có một số yêu cầu về chiều cao của các cầu thủ. Thông thường thành viên nhỏ nhắn nhất trong đội sẽ đảm nhận vai trò này, nhưng Trình Nghiễn đã phá vỡ quy tắc này. Từ khi còn học cấp hai, anh đã là hậu vệ của đội, chỉ huy toàn đội trong suốt trận đấu.

Sau khi giao nhiệm vụ, Trình Nghiễn lại phân tích: “Vị trí trung tâm bên phía họ nên là đứa mặt sẹo, áo xanh lá phụ trách khống chế bóng, còn tiền đạo là tên nhóc lì lợm kia.”

Đoạn Hạo Sơn nói tiếp: “Không chừng nhảy tranh bóng cũng là đứa mặt sẹo đó, nó cao nhất.”

Lâm Việt Đào: “Tôi càng nhìn càng cảm thấy tên nhóc đó trông rất giống với tên trùm trường hồi cấp ba của tôi, tên đó lúc ở trên sân cố tình gạt chân, còn người bị cậu ta làm ngã thì bị gãy xương luôn.”

Lý Thánh đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi: “Đừng sợ, ở đất nước chúng ta, mười bốn tuổi là có thể chịu trách nhiệm hình sự rồi. Nếu trong trận đấu cậu ta cố tình phạm luật, khiến cậu bị thương hoặc tàn tật thì tôi sẽ dẫn đội ngũ pháp lý của công ty kiện cậu ta.”

Lâm Việt Đào: “…”

Tàn… tàn tật?

Giọng điệu của Bộ trưởng Tư pháp rất nghiêm túc, Trình Nghiễn và những người khác đều bật cười.

Sau khi cười xong, Trương Tuấn Sơn hỏi Trình Nghiễn: “Đội chúng ta cậu là cao nhất, vậy cậu nhảy tranh bóng đi.”

Trình Nghiễn gật đầu: “Ừ.” Nghĩ xong anh lại nói: “Bọn nó là một lũ nhóc, lúc chơi cũng đừng so đo quá, nếu thực lực chênh lệch quá lớn…”

Đoạn Hạo Sơn ngắt lời anh, dứt khoát nói: “Chúng ta không thể kém hơn bọn nó được!” Lại hỏi ngược lại một câu: “Sao cậu sống càng ngày càng nhát gan vậy? Sợ một đám trẻ con luôn à?”

Trình Nghiễn bất lực nhìn Đoạn Hạo Sơn: “Ý tớ là… đừng giết bọn nó quá thảm.”

Đoạn Hạo Sơn: “Ồ”

Trợ lý Lâm Việt Đào khó hiểu nói: “Bọn nó đã liều đến vậy rồi, còn giữ mặt mũi cho bọn nó làm gì nữa? Nên dạy cho bọn nó một bài học cho ra trò!”

Trình Nghiễn khẽ hé môi, thản nhiên nói: “Nhiều người, ảnh hưởng không tốt, nhắm mắt nhắm mũi châm chước tí cũng được rồi.”

Đoạn Hạo Sơn và Lý Thánh đồng thời gật đầu, đã hiểu ý anh.

Trương Tuấn Sơn là người thật thà, nghiêm túc hỏi: “Châm chước lộ liễu hay châm chước kín kẽ?”

Lâm Việt Đào cũng nhìn sếp mình bằng khuôn mặt nghiêm túc.

Trình Nghiễn nhìn phía đối diện với vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đương nhiên là lộ liễu rồi, bằng không sao người khác nhìn ra chúng ta đang châm chước cho bọn nó được?”

Trương Tuấn Sơn: “…”

Lâm Việt Đào: “…”

Như vậy càng giống… làm nhục người khác…

Đợi đám bọn họ thảo luận xong chiến thuật, 20 phút giải lao trước khi trận đấu đã sắp hết.

Khi tiếng còi bắt đầu trận đấu của trọng tài vang lên, cầu thủ hai đội đã tập trung trên sân và đứng vào khu vực quy định trước bảng rổ theo các vị trí đã định sẵn.

Bầu không khí trong sân bóng rổ lập tức sôi sục, hàng ghế khán giả hai bên vô cùng đông đúc ồn ào, có người vỗ tay nhiệt liệt, có người dùng điện thoại di động để chụp hình rồi quay phim, còn có người chuyên môn phụ trách hô hào khuấy động không khí, còn có người cầm điện thoại đi khắp khán đài để quay trực tiếp, biến một trận bóng rổ nghiệp dư thành một màn thi đấu chuyên nghiệp.

Trình Nghiễn phụ trách phần nhảy giành bóng, khi anh đang đi về phía vạch giữa sân, anh bỗng nghe thấy tiếng kêu cổ vũ trong đám đông: “Chồng ơi cố lên!”

Có rất nhiều tiếng ồn trong hội trường, nhưng tiếng gọi này lại lọt vào tai anh mà không có bất kỳ sự xáo trộn nào.

Trình Nghiễn không khỏi nhếch khóe môi lên, quay đầu nhìn về phía khán đài.

Lâm Niệm Sơ ngồi ở giữa hàng ghế thứ ba, hai ngón tay làm thành chiếc loa để bên môi, ra sức hét lên.

Đôi mắt Trình Nghiễn khẽ cong lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như có ý cười, hai mắt đen láy sáng ngời như ánh sao.

Ngôi sao thuộc về anh, trong đám đông, trên khán đài.

Trong mắt anh cũng chỉ có một mình cô.

Anh khẽ hé môi, không phát ra tiếng mà nói ra sáu chữ với cô.

Lâm Niệm Sơ đọc hiểu được sáu chữ đó, trong lòng đột nhiên run lên, cô mạnh mẽ gật đầu, tay làm độc tác cố lên với anh.

Tưởng Ngải Đồng ngồi bên cạnh đột nhiên dùng cùi chỏ chọc chọc cô, tò mò hóng chuyện: “Anh ấy đang nói “Anh yêu em rất rất nhiều” à?”

Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Không phải.”

Tưởng Ngải Đồng: “Chứ gì?”

Lâm Niệm Sơ hai má hơi đỏ lên, cười ngượng ngùng vô cùng ngọt ngào: “Mang chiến thắng về cho em.”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Mùi chua của tình yêu này!

*Tác giả có điều muốn nói:

Tưởng Ngải Đồng: “Tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà phải ngồi ở đây?”

*

Tôi thực sự không hiểu luật chơi bóng rổ, vì tôi không biết chơi bóng rổ (đợt ném bóng ba bước của kỳ thi thể dục đại học tôi còn suýt trượt), kiến thức ít ỏi đó chủ yếu là từ kinh nghiệm sưu tầm trên Baidu và từ kinh nghiệm ở mấy trận đấu của bạn tôi. Nếu có sai sót gì mong mọi người chỉ ra nhẹ nhàng.