*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng thứ hai, Lâm Niệm Sơ dậy từ rất sớm, vẫn là do mắc tiểu nên tỉnh. Đi vệ sinh xong thì cô chẳng còn buồn ngủ nữa, vì thế đi rửa mặt luôn, sau khi về phòng thì sắp xếp lại giường sau đó đi tới kéo rèm rồi mở cửa sổ ra.
Càng theo mùa thì trời sáng ngày càng chậm. Bây giờ đã qua bảy giờ sáng nhưng sắc trời ngoài cửa sổ chỉ mới là tờ mờ sáng mà thôi.
Có điều không khí buổi sáng sớm vẫn rất mát mẻ, hòa lẫn hương thơm ngọt ngào của hoa quế khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện người đàn ông phung phí nhà cô đền chiếc đồng hồ hơn 100.000 tệ cho một ông cụ ăn vạ, tâm trạng vốn dĩ đang ngọt ngào thoáng chốc trở nên nóng nảy, ước gì có thể kéo tên yêu nghiệt họ Trình ra ngoài đánh cho một trận!
Chỉ vì chuyện này mà tối qua cô không cho Trình Nghiễn vào phòng ngủ, hơn nữa bản thân còn đau lòng xém chút mất ngủ.
Thật luôn á, đồng hồ 100.000 nói đền là đền cho người ta luôn à?
Gia đình gì chứ?
Càng nghĩ càng tức!
Nhưng vì bé con trong bụng nên cô đành phải khống chế tâm trạng, chống nạnh đứng trước cửa sổ thở sâu vài hơi, đồng thời tự an ủi mình không ngừng: Của đi thay người, của đi thay người, của đi thay người… Sau khi tự thôi miên mình một trận thì tâm trạng của cô mới tốt hơn chút, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ.
Vừa vào phòng khách liền ngửi được mùi sủi cảo chiên áp chảo thơm ngon.
Lâm Niệm Sơ đứng ở cửa phòng ngủ do dự một lúc, cuối cùng không thể kiềm được sự cám dỗ, đỡ bụng đi tới phòng bếp.
Trình Nghiễn đang bận rộn đứng trước bàn bếp, anh mặc thun màu xám và quần ở nhà cũng màu xám, phía trước thì đeo chiếc tạp dề màu xanh da trời.
Anh vừa mới chiên sủi cảo áp chảo xong, một tay đang cầm cán chảo đổ phần sủi cảo áp chảo dính liền nhau xuống dĩa sứ trắng mà tay kia đang cầm.
Vì Lâm Niệm Sơ thích ăn sủi cảo áp chảo nên anh rất thường nấu cho cô, dù là tài nấu ăn hay kỹ năng úp nồi đều thành thạo vô cùng. Sau khi sủi cảo áp chảo được ụp vào dĩa thì không bể cái nào, từng tầng bánh rán giòn vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, hơn nữa vàng giòn óng ánh, vẻ ngoài rất ngon.
Lâm Niệm Sơ nhìn là thấy thèm nhưng không muốn chủ động thể hiện thái độ, vì thế cố kìm nén sự thèm ăn kia, xụ mặt hỏi: “Sáng Mặc Mặc ăn gì thế?”
Trình Nghiễn lập tức trả lời một cách khép na khép nép: “Anh mua cho con bé phần bánh trứng gà ở ngoài cổng khu dân cư.”
Vì thời gian trường yêu cầu vào học thật sự là quá sớm, anh không kịp nấu cơm cho em gái nên chỉ có thể mua một ít đồ trên đường đưa cô bé đi học để cô bé ăn ở trên xe, đến lúc gần tới cổng trường thì cô bé cũng ăn xong rồi.
Sau khi đưa em gái đi học xong, về nhà thì anh lại tiếp tục nấu bữa sáng cho Lâm Niệm Sơ.
“Em có muốn nếm thử trước một cái không?” Trình Nghiễn cầm sủi cảo áp chảo đưa về phía Lâm Niệm Sơ: “Nhân thịt heo cải thảo em thích ăn nhất này.”
Lâm Niệm Sơ không bị khuất phục trước món ăn ngon, chẳng thèm quan tâm: “Không thử!” Sau đó xoay người đi.
Lấy lòng thất bại, Trình Nghiễn thở dài, mất mát đặt đĩa lên bàn dài, làm một món ăn khác tiếp. Bộ dạng tủi thân nhưng không dám nói lời nào giống như cô vợ nhỏ của chủ nhà vậy.
Lâm Niệm Sơ đi tới bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó bắt đầu lướt điện thoại, vô thức mở app Mouyin.
Dư luận đã trải qua một đêm dài ồn ào, giờ vẫn đang sôi sục. Lượt like của video thanh minh hôm qua cô đăng đã vượt qua ba triệu, bình luận lần đầu tiên đã vượt hơn một triệu. Ngay cả số lượng fans cũng tăng hơn trăm nghìn chỉ trong một đêm.
Sau khi lướt tới thanh thông báo thì phát hiện một bình luận từ một tiếng trước thu hút sự chú ý của Lâm Niệm Sơ.
A Kỳ: [Mẹ Thúi Thúi nhanh vào Weibo đi, Hạ Mộng Tùng xin lỗi kìa!]
Sau khi thấy dòng thông báo này, Lâm Niệm Sơ thoát khỏi Mouyin, chuyển tới Weibo.
Đúng như dự đoán, top 1 bảng hotsearch của Weibo chính là #Hạ Mộng Tùng xin lỗi#
Sau khi ấn vào thì đầu tiên xuất hiện một bài đăng Weibo là Hạ Mộng Tùng đăng văn bản xin lỗi, thời gian đăng là năm giờ sáng.
Thư xin lỗi là dùng cách đăng ảnh, phía trên ảnh chỉ có một câu tiêu đề đơn giản: Xin lỗi.
Chỉ thấy hai chữ “Xin lỗi” này, Lâm Niệm Sơ cũng không nhìn ra được cô ta có thành ý hay không, vì thế mở tờ thư xin lỗi kia ra.
Độ dài rất dài, hơn mấy ngàn chữ. Lâm Niệm sơ kiềm chế tính tình kiên nhẫn đọc từ chữ đầu tiên tới chữ cuối cùng, kết quả toàn bộ vốn dĩ không xuất hiện câu xin lỗi nào cho cô.
Trong lá thư xin lỗi này, Hạ Tai To Mặt Lớn thừa nhận hành vi ác độc của mình, thái độ xin lỗi cũng vô cùng nhún nhường thành khẩn, chứng cứ xác thật, cô ta không thành khẩn cũng không được. Hơn nữa cũng xin lỗi fans, xin lỗi mọi người, xin lỗi mấy người hợp tác cùng, thậm chí cuối lá thư còn xin lỗi Trình Nghiễn, chỉ có mình Lâm Niệm Sơ là không được xin lỗi, thậm chí không nói chữ nào với người bị hại gián tiếp là cô.
Cho nên với Lâm Niệm Sơ thì bất luận lá thư này là do nhân viên quan hệ công chúng của Hạ Mộng Tùng viết hay là cô ta tự viết thì cô cũng không thể nào chấp nhận được.
Dưới khu bình luận của Weibo xin lỗi này, một bình luận được like nhiều nhất chính là: [Tại sao cô không xin lỗi mẹ Thúi Thúi?]
Số lượng like của bình luận này đã vượt qua hai trăm nghìn, bình luận giống nhau cũng nhiều nhưng Hạ Mộng Tùng vẫn chọn mặc kệ.
Phần lớn cư dân mạng ở khu bình luận cũng không ủng hộ Hạ Mộng Tùng, không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, chỉ hy vọng cô ta có thể cút khỏi giới giải trí nhanh chút, cũng tẩy chay tất cả sản phẩm mà cô ta đại diện.
Fan thoát fan quay về bóc phốt cũng nhiều.
Nhưng vẫn có phần nhỏ fan khá cuồng nhiệt, bọn họ tuân theo nguyên tắc “ngược fan để fan càng trung thành hơn”, càng yêu Hạ Mộng Tùng hơn, cho nên trong khu bình luận na ná mấy kiểu bình luận như [Chưa rõ toàn bộ sự việc, không bình luận, mãi mãi yêu chị
] hoặc là [Bất luận là xảy ra chuyện gì chúng ta cũng phải ở lại với Tùng Tùng]. Cũng có nhiều fan thấy không xóa hết được bình luận thì bắt đầu điên cuồng xóa chia sẻ. Nói tóm lại, giải thích sâu sắc ba chữ “fan não tàn”.
Sau khi lướt hết hot search của Weibo, chuyện đầu tiên Lâm Niệm Sơ làm là mở Wechat ra gửi một tin Wechat cho Tưởng Ngải Đồng: [Năm giờ sáng Hạ Mộng Tùng đăng thư xin lỗi trên Weibo, xin lỗi tất cả mọi người nhưng lại không xin lỗi tớ!]
Loại chuyện xỉa xói tình địch thì đương nhiên bạn thân là người được đề cử đầu tiên cũng là duy nhất.
Lâm Niệm Sơ tưởng Tưởng Ngải Đồng vẫn chưa dậy nên cũng không trông mong cô ấy có thể trả lời ngay. Gửi tin nhắn xong thì cô tắt màn hình ngay, bỏ điện thoại lên bàn, kết quả màn hình chợt sáng lên, một tin nhắn Wechat hiện ra: [Tớ xem thử.]
Lâm Niệm Sơ hơi ngẩn ra, lập tức cầm điện thoại lên, vô cùng khiếp sợ trả lời: [Sao nay cậu dậy sớm thế?]
Tưởng Ngải Đồng: [Chiều Đoạn Hạo Sơn bay tới Hồng Kông công tác, thứ sáu mới về.]
Lâm Niệm Sơ: [Vậy cũng đâu cần phải thức sớm như thế đâu?]
Tưởng Ngải Đồng: [Một ngày tính từ sáng mà, nhân lúc anh ấy chưa đi, bao nhiêu ngày thì làm bấy nhiêu lần.]
Lâm Niệm Sơ: […]
Lâm Niệm Sơ: [Dâm thật đấy, lúc nào cậu cũng chuyên nghiệp.]
Tưởng Ngải Đồng: [Phải vậy thôi!]
Lâm Niệm Sơ lại trả lời: [Lão Đoạn sớm muộn gì cũng bị cậu ép khô.]
Tưởng Ngải Đồng: [Anh ấy mới 28, nếu dễ bị tớ ép khô như thế vậy tớ đành phải suy nghĩ tới chuyện thay chồng thôi.]
Lâm Niệm Sơ: [Tớ lại không thể nào phản bác được…]
Tưởng Ngải Đồng: [Cậu đợi tớ một lát, tớ xem Weibo thử.]
Lâm Niệm Sơ: [Được.]
Mấy phút sau, Tưởng Ngải Đồng gửi voice chat: “Đây chắc chắn là văn bản quan hệ công chúng của công ty. Trước là nói lời xin lỗi với thái độ thành khẩn trước, sau đó sẽ quyết định nên xử lý cô ta thế nào, là đóng băng hay chờ thời cơ trở lại.” Cô ấy gửi hai voice chat liên tiếp: “Tớ cảm thấy tám mươi phần trăm là cô ta sẽ bị đóng băng, nghệ sĩ có vết nhơ như ván đã đóng thuyền, cho dù công ty không muốn tha cho cô ta thì cô ta cũng không qua được cửa ải dư luận này. Hơn nữa hiện nay các nhà sản xuất phim và thương hiệu dùng người đều rất cẩn thận, dính tới scandal chắc chắn sẽ không hợp tác đâu.”
Lâm Niệm Sơ: [Tớ không quan tâm cô ta có thể trở lại hay không, bây giờ tớ chỉ muốn biết tại sao cô ta không xin lỗi tớ thôi!]
Con người sống bằng hơi thở, điều cô hiện đang muốn đấu tranh chính là hơi thở này!
Tưởng Ngải Đồng thấy đánh chữ phiền nên gửi voice chat như cũ: “Bây giờ chỉ có hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất chính là cô ta yêu cầu phòng quan hệ công chúng viết văn bản không nhắc tới cô ta, còn có khả năng là bản thân cô ta tự sửa đổi văn bản. Cá nhân tớ cảm thấy khả năng thứ hai tương đối cao, vì bộ phận quan hệ công chúng của công ty giải trí chắc chắn không ngu đến thế. Chỉ cần có chút kiến thức về quan hệ công chúng, ai cũng biết đầu tiên nên xin lỗi cậu trước, dù sao thì cậu mới là người đăng bài tố cô ta mà.”
Lâm Niệm Sơ: [Hừ, giận!]
Tưởng Ngải Đồng an ủi: [Ôi chao đừng giận, chúng ta đừng chấp nhặt với con ả này. Nói cho cùng thì cậu cũng dùng một búa đập sập đại lộ ngôi sao của cô ta rồi mà, còn để ý lời xin lỗi này nữa hả?]
Lâm Niệm Sơ: [Đương nhiên là để ý rồi, tớ chỉ muốn cô ta khuất phục quỳ trước mặt tớ thôi!]
Tưởng Ngải Đồng: […]
Tưởng Ngải Đồng: [Cậu đúng là ngày càng dữ dằn.]
Lâm Niệm Sơ vừa định trả lời thì Trình Nghiễn bỗng nhiên bưng hai cái đĩa đi vào phòng ăn, cô vội vàng thoát khỏi Wechat, tắt màn hình. Nội dung nói chuyện giữa bạn thân chỉ có trời đất chứng giám, những người khác không thể xem được!
Trình Nghiễn bỏ dĩa lên bàn, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm Niệm Sơ, thái độ tốt tới mức có thể so sánh với nhân viên của Haidilao: “Vợ à, anh làm món sủi cảo áp chảo và Tamagoyaki em thích ăn nhất nè.”
Lâm Niệm Sơ vẫn tức giận như cũ: “Ai là vợ anh? Em chẳng phải là vợ của ông chồng phá của này đâu. Tìm người nào làm vợ của anh đi!”
Trình Nghiễn bất lực, lại vừa thành khẩn vừa hèn mọn nói: “Anh đã kiểm điểm sai lầm của mình, cũng nghiêm túc suy nghĩ cả đêm rồi, em hãy tha thứ cho anh đi!”
Lâm Niệm Sơ không tiếp lời của anh: “Em muốn ăn cơm, Thúi Thúi cũng đói rồi.”
Trình Nghiễn rũ mắt, trong đôi mắt hoa đào le lói sự tủi thân, môi mỏng mím chặt, nhìn vô cùng giống một người gặp cảnh khốn cùng.
Lâm Niệm Sơ tràn đầy sự vô cảm: “Anh còn tủi thân à?”
Trình Nghiễn ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn cô, giọng buồn bã: “Bây giờ anh rất khó chịu.”
Lâm Niệm Sơ chẳng thèm quan tâm: “Vậy anh cứ khó chịu đi!”
Chị đại hoàn toàn không chấp nhận chiêu trò giả vờ đáng thương này.
Trình Nghiễn: “…”
Khổ nhục kế thất bại, anh thất vọng thở dài, chỉ có thể vào phòng bếp cầm chén đũa và bưng sữa đậu nành ra.
Trong quá trình ăn sáng, anh đã từng muốn bắt chuyện với Lâm Niệm Sơ vài lần nhưng lần nào cũng thất bại, vì vợ của anh luôn lạnh nhạt với anh.
Sau khi ăn xong, Trình Nghiễn phải đi làm.
Mặc dù Lâm Niệm Sơ vẫn đang tức giận vì chiếc đồng hồ Rolex Submariner nhưng vẫn tiễn anh tới nhà để xe dưới hầm.
Tầng hầm của nhà họ nối thẳng tới chỗ để xe, đi thẳng tới cánh cửa của nhà để xe kia thì sẽ có một kệ giày. Lúc Trình Nghiễn thay giày thì Lâm Niệm Sơ không yên tâm dặn dò: “Lái xe chậm thôi, chạy trên đường đừng có tranh với người ta. Đụng người chỉ là thứ yếu, an toàn của anh mới là quan trọng nhất.”
Trình Nghiễn thay giày xong, cười trả lời: “Biết rồi mà.”
Lâm Niệm Sơ xụ mặt trợn mắt nhìn anh: “Nếu như có lần sau thì anh đừng có về nhà nữa!”
Trình Nghiễn lập tức tỏ thái độ kiên quyết đảm bảo: “Anh thề chắc chắn sẽ không có lần sau!”
Lâm Niệm Sơ lườm anh một cái, xoay người muốn đi.
Trình Nghiễn nhanh chóng nắm cổ tay của cô, cau mày, bất mãn nói: “Vậy thôi hả?”
Lâm Niệm Sơ tức giận: “Buông ra, nhìn thấy anh là phiền.”
Trình Nghiễn làm như không nghe, bắt đầu chơi xấu: “Hôn một cái, nếu không anh không đi.”
Lâm Niệm Sơ vừa giận vừa muốn cười: “Vậy anh cứ đứng ở chỗ này đi!”
Trình Nghiễn nghiêm nghị: “Không được, phải hôn một cái!”
Lâm Niệm Sơ: “Không hôn anh, chán anh!”
Trình Nghiễn cười trả lời: “Vậy anh hôn em, anh thích em.” Nói xong thì anh không nói lời nào liền nâng gò má của cô lên, cúi đầu cắn môi của cô, cho cô một nụ hôn chia tay.
Nụ hôn này không dài nhưng lại dây dưa triền miên.
Vừa hôn xong thì má của Lâm Niệm Sơ có hơi đỏ, giống như trạng thái sau khi hơi say rượu, đôi mắt cáo đã mang vẻ quyến rũ tự nhiên càng trở nên lấp lánh và mơ màng hơn.
Trình Nghiễn nâng má của cô, nhẹ nhàng dùng chóp mũi của mình cọ vào chóp mũi của cô, sau đó nhìn cô, trong ánh mắt có hơi kỳ vọng, mang theo dò xét hỏi: “Tối nay anh có thể về phòng ngủ không?”
Lâm Niệm Sơ không chút lưu tình: “Không!”
Trình Nghiễn cố hết sức khuyên nhủ: “Anh đã biết sai rồi!”
Lâm Niệm Sơ: “Vậy anh nói xem rốt cuộc anh sai ở đâu?”
Trình Nghiễn: “Anh không nên dùng đồng hồ đền cho ông cụ kia!”
Lâm Niệm Sơ giận vô cùng: “Em thấy anh cứ ngủ ở phòng khách tiếp đi!” Nói xong thì gỡ tay của anh ra, xoay người đi.
Trình Nghiễn hơi ngẩn người, sau một lúc thì chợt hiểu ra, vội vàng đuổi theo vợ, lại cầm lấy tay của cô: “Không nên lái xe nhanh như thế!”
Cuối cùng Lâm Niệm Sơ cũng dừng lại, thở phì phò trợn mắt nhìn anh: “Bây giờ mới biết à?”
Trình Nghiễn: “Là anh ngu, hy vọng chị đại có thể rộng lượng tha thứ cho anh lần này.”
Lâm Niệm Sơ: “Sau này còn lái nhanh như thế nữa không?”
Trình Nghiễn: “Không dám nữa!” Anh lại nói thêm chắc như đinh đóng cột: “An toàn đầu tiên!”
Lâm Niệm Sơ cũng không muốn dài dòng nhưng lại không nhịn được: “Anh là người sắp phải làm bố rồi, lúc ra khỏi nhà cho dù không nghĩ tới em cũng phải nghĩ tới Thúi Thúi chứ? Hơn nữa còn có Mặc Mặc nữa! Anh nói xem nếu như anh xảy ra chuyện gì thật thì ba người bọn em phải làm sao đây?”
Lời này lập tức đâm vào trái tim của Trình Nghiễn: “Anh biết sai thật rồi mà, sau này chắc chắn sẽ chú ý an toàn.”
Lâm Niệm Sơ thở dài, không dài dòng nữa: “Được rồi, tới công ty nhanh đi, chăm chỉ làm việc, kiếm tiền mua sữa!”
Trình Nghiễn cười: “Ừ.” Sau đó lại hôn trán cô một cái: “Anh đi nhé.”
“Đi đi.”
“Tối gặp.”
“Đi nhanh đi!”
“Tối nay anh có thể ngủ chung với em được không?”
“Không được, phạt anh!”
“…”
Sau khi thấy Trình Nghiễn lái xe đi, Lâm Niệm Sơ đóng cửa nhà lại. Sau khi trở lại phòng khách ở lầu một, cô ngồi ở trên sô pha cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tưởng Ngải Đồng tiếp: [Lão Đoạn tới Hồng Kông mua đồ à?]
Bà chủ Tưởng đã kết thúc “Một ngày tính từ sáng” trả lời rất nhanh: [Tớ mới định hỏi cậu có muốn nhờ mua hộ gì không nè.]
Lâm Niệm Sơ: [Có, thứ bảy tuần này là sinh nhật của chồng tớ, đại thọ 28 tuổi. Tớ chuẩn bị tặng anh ấy một chiếc đồng hồ làm quà sinh nhật.]
Tưởng Ngải Đồng: [Ồ quao, tối đó không phải cậu còn mắng anh ấy phá của à?]
Lâm Niệm Sơ lười gõ chữ, gửi voice qua luôn: “Việc nào ra việc đó, hiện tại anh ấy cũng đã đeo cái đồng hồ đó mấy năm rồi, vẫn nên mua giữ thể diện lúc làm việc, cũng không có bao nhiêu. Dù gì bây giờ cũng là chủ tịch rồi mà, sao có thể đeo một chiếc đồng hồ tồi quanh năm suốt tháng như thế chứ? Tớ cũng không thể để cho anh ấy mất thể diện được đúng không?”
Tưởng Ngải Đồng: [Chậc chậc chậc, mẹ hiền vợ đảm!]
Lâm Niệm Sơ: [Nhưng tớ không rõ giá thị trường lắm, có thể nhờ lão Đoạn chọn giúp tớ một chiếc không? Khoảng một trăm nghìn.]
Mặc dù bây giờ nhà họ đã có chút tiền gửi ngân hàng nhưng một trăm nghìn tệ cũng không phải là một con số nhỏ. Nhưng tiền bạc là thứ cần phải sử dụng một cách linh hoạt, chỗ nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm, chỗ nên tiêu thì phải tiêu.
Cuộc đời con người có hai lớp, bên trong và bên ngoài. Bên trong không quan trọng, điều quan trọng là bề ngoài. Cho nên dù là cô cho Trình Nghiễn mặc quần lót mua ở vỉa hè thì cũng không thể để anh đeo một cái đồng hồ rẻ tiền đi bàn chuyện làm ăn với đại diện công ty của người ta được.
Đồng hồ cũng là một biểu tượng của địa vị, nếu gặp đại diện của một công ty nhỏ thì có thể không sao, vì có thể họ cũng không thường xuyên xuất hiện ở những nơi sang trọng. Nhưng nếu như gặp được ông chủ của công ty lớn thì phải làm sao đây? Người ta mời bạn đi chơi golf ở câu lạc bộ bàn chuyện làm ăn, bên trong đều là người tài sản hàng ngàn hàng vạn hàng trăm triệu, chỉ có mình anh đeo một chiếc đồng hồ rẻ tiền, vậy có phải khó xử quá rồi không? Trước tiên nếu xét về mặt khí thế thì đã thua người ta rồi.
Cho nên không thể để mất thể diện được, có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng phải mua cho anh.
Lâm Niệm Sơ lại bổ sung: [Đừng mua Rolex nữa! Hiện tại tớ không thể nhìn được hai chữ “Rolex” này nữa đâu, uống miếng nước cũng thấy đau lòng!]
Tưởng Ngải Đồng: [Ha ha ha ha ha, được rồi!]
Lâm Niệm Sơ: [Hi vọng lão Đoạn giữ bí mật, tớ muốn cho chủ tiệc sinh nhật ngạc nhiên.]
Tưởng Ngải Đồng: [Yên tâm, bây giờ anh ấy mà phát sóng nữa thì tớ sẽ đập pin của anh ấy!]
*Tác giả có lời muốn nói:Chị đại nói một đằng làm một nẻo, ngoài miệng chê Tổng giám đốc Trình nhưng thực tế vẫn rất cưng chìu~
*
Tổng giám đốc Trình: “Vợ mua đồng hồ cho tôi, cảm động quá đi mất!”
Chị đại: “Cái giá phải trả là kiếp này anh đừng hòng nghĩ tới chuyện mặc quần lót từ hàng vỉa hè trở lên nữa.”
Tổng giám đốc Trình: “…”
#Không có gì là miễn phí#
#Không nên xem lời nói đùa là thật #