Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 41




Sau bữa trưa, gia đình ba người ai nấy tự đi làm việc riêng của mình.

Bạn học Trình Mặc lên lầu làm bài tập, Lâm Niệm Sơ đến phòng làm việc để biên tập video mới. Tuần trước cô đã nhận hai quảng cáo, một quảng cáo sử dụng tài khoản “Mẹ của Trình Thúi Thúi” để quảng cáo son dưỡng môi, sử dụng tài khoản “Căn bếp nhỏ của mẹ Thúi Thúi” để quảng cáo bánh quy. Nội dung video của hai tài khoản này khác nhau, tệp khách hàng khác nhau nên sản phẩm quảng cáo cũng khác.

Vì lượt theo dõi của tài khoản khác nhau nên giá cũng khác nhau.

Cô thường sử dụng tài khoản “Căn bếp nhỏ của mẹ Thúi Thúi” để livestream. Ngoài ra, cô còn dùng tài khoản này để vạch trần sự cạnh tranh không lành mạnh của Điện tử Nguyên Thăng đợt trước, vô tình đã trở nên nổi tiếng. Trong một tuần số lượng người theo dõi của cô tăng đột biến, tất nhiên phí quảng cáo cũng theo tăng theo. Video từ 1-20 giây báo giá 5.000 tệ, video 21-26 giây báo giá 8.000 tệ.

Số lượng người theo dõi tài khoản “Mẹ của Trình Thúi Thúi” tương đối ít, mới hơn 200.000 nên giá khá thấp.

Từ hai quảng cáo này cô kiếm được tổng cộng 8.000 tệ. Mặc dù phí quảng cáo cô kiếm được không là gì so với những người nổi tiếng hơn trên mạng nhưng đối với cá nhân cô thì đây là biểu tượng của sự thành công. Trong ba tháng qua, gần như ngày nào cô cũng đều đặn up video. Hai tài khoản cộng lại đã đăng gần 500 video, một nửa trong số đó có lượt thích lẻ tẻ. Điều quan trọng là tất cả các video đều được cô làm bằng cả trái tim, số liệu không cao như mong đợi khiến cô gần như nghi ngờ về cuộc sống của mình.

May mắn là cô đã kiên trì.

Người xưa nói đúng, kiên trì sẽ chiến thắng.

Vào ngày nhận tiền, tâm trạng cô rất vui vẻ nên gửi lì xì 200 tệ cho Trình Mặc và Trình Nghiễn. Bạn nhỏ Trình Mặc vui sướng nhắn liên tục “Chị dâu, em yêu chị!”, nhưng Trình Nghiễn cả ngày đều không bấm nhận lì xì, hay nói cách khác là anh không dám bấm vào vì sợ bị lừa. Mãi đến buổi tối đi làm về, anh mới thận trọng hỏi vợ một câu: “Hôm nay lì xì em gửi anh bên trong có bao nhiêu tiền thế?”

Lâm Niệm Sơ: “Hai trăm, sao vậy?”

Hai trăm? Anh chưa bao giờ nhận được lì xì lớn như vậy từ vợ kể từ khi kết hôn. Bao lì xì lớn nhất trước đó là sáu mươi sáu tệ sáu mươi sáu xu.

Trình Nghiên ngơ ngác: “Em gửi nhầm người à?”

Lâm Niệm Sơ bị câu hỏi này làm cho sửng sốt: “Không, đúng là gửi cho anh mà.”

Trình Nghiễn càng bất an, cảm thấy có gì đó không đúng, vì vậy nghiêm túc hỏi cô: “Em đang thử anh à?”

Lâm Niệm Sơ nhìn anh như nhìn đồ thần kinh: “Nếu anh không cần thì trả lại đây!”

Trình Nghiễn: “…”

Không rút lui được nữa rồi.

Vì thế anh đành phải nhận số tiền khổng lồ này với tâm trạng bất an.

Quảng cáo son dưỡng môi đã được đăng tối qua và quảng cáo bánh quy sẽ được đăng vào tối nay.

Lâm Niệm Sơ đêm đã quay xong tư liệu, bạn nhỏ Trình Mặc làm trợ lý cho cô nên được thưởng một ly trà sữa hai loại trân châu; buổi chiều biên tập tư liệu thì buổi tối được uống trà sữa.

Mặc dù Trình Nghiễn rất muốn ở bên vợ và hoàn thành việc còn dang dở vừa rồi, nhưng anh sắp phải bàn việc hợp tác với đại diện của một công ty lớn nên tạm thời phải kìm nén sự bồn chồn trong lòng.

Mãi đến bảy rưỡi tối anh mới về nhà.

Khi Trình Nghiễn về đến nhà, Lâm Niệm Sơ đang định ra ngoài đi dạo. Cô đã thay giày rồi, anh đột nhiên đi từ cầu thang lên, cô hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Trình Nghiễn: “Anh ăn rồi.” Thực ra anh chưa ăn, nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội được ở riêng với vợ. Anh nói: “Mặc Mặc đâu rồi? Sao con bé không đi cùng em? Không có ở nhà hả?”

Nếu buổi tối không có lịch livestream thì sau bữa tối Lâm Niệm Sơ sẽ đi dạo ở công viên cạnh khu dân cư, bạn nhỏ Trình Mặc hầu như ngày nào cũng sẽ đi cùng cô.

Lâm Niệm Sơ thở dài, bất đắc dĩ trả lời: “Đang làm bài tập ở tầng trên. Hiệu trưởng vừa thông báo với em là trường học sẽ khai giảng sớm ba ngày, con bé vẫn còn hơn nửa bài tập cần làm.”

Trình Nghiễn hoàn toàn không quan tâm đến tình cảnh khốn khổ hiện giờ của em gái mình, rất bình tĩnh đáp: “Anh đi cùng em.”

Lâm Niệm Sơ không có lý do gì để từ chối anh.

“Chờ anh một lát, anh đi thay quần áo.” Trình Nghiễn về phòng, nhanh chóng thay trang phục nghiêm túc ra, mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái sau đó ra ngoài cùng Lâm Niệm Sơ.

Công viên ở ngay đối diện khu dân cư, có rất nhiều người đi dạo vào buổi tối, từ những người già tóc bạc trắng đến trẻ nhỏ.

Công viên cũng rất rộng, kết cấu giống hình bầu dục, hầu như mọi người đều đi vòng quanh vòng tròn ngoài cùng, Lâm Niệm Sơ cũng vậy.

Làn gió ấm áp thổi giữa đêm hè, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa nhài thoang thoảng.

Trăng sáng trên cao, đêm lặng như nước.

Lâm Niệm Sơ đi dạo không nói chuyện, cô đang bận nghĩ kịch bản cho video. Trình Nghiễn cũng không nói gì, theo sát vợ mình, chặn cô ở bên trong, đề phòng có đứa trẻ nghịch ngợm va phải cô, đồng thời tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là: Mình có nên nắm tay cô ấy không? Liệu cô ấy có để mình nắm tay cô ấy không? Mình thử chạm vào xem sao? Xem phản ứng của cô ấy thế nào? Nếu cô ấy không để mình nắm thì sao? Cô ấy có tức giận không?

Sau khi bối rối bước đi quanh công viên một vòng, Trình Nghiễn lấy hết can đảm để cẩn thận di chuyển tay phải về phía tay trái của Lâm Niệm Sơ.

Cơ bắp toàn thân anh căng cứng như thể đang làm điều gì đó rất xấu hổ, để che giấu sự hồi hộp và bất an trong lòng, anh giả vờ bình tĩnh, nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu bước đi. Trông như anh vô cùng bình tĩnh và ngay thẳng, nhưng những bước đi khập khiễng đã phản bội anh…

Hai cơ thể rất gần nhau, nhưng thời gian ngắn ngủi cảm giác như đã vượt qua cả biển sao. Cánh tay anh cứng đờ, di chuyển một lúc lâu trước khi đưa tay về phía cô. Lâm Niệm Sơ đột nhiên giơ tay trái lên, mùa hè có rất nhiều muỗi, cổ bên trái đột nhiên hơi ngứa, cô liền đưa tay lên gãi.

Trình Nghiễn như bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại và ghì chặt ngón tay trên đường may của quần thể thao. Anh nín thở nhìn thẳng về phía trước, các đường nét góc cạnh như những viên đá, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trông cực kỳ nghiêm túc.

Từ đầu đến cuối, Lâm Niệm Sơ không hề nhận ra người bên cạnh có gì khác thường.

Trình Nghiễn hơi thất vọng vì cuộc tấn công của mình không thành công. Anh vẫn không cam lòng, vì vậy nghiến răng và quyết định tấn công lần nữa

Đi được nửa vòng, anh lại lấy hết can đảm từ từ đưa tay ra, tiến lại gần cô từng chút một. Đầu tiên, anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay của cô, nhưng cô vẫn không đáp lại, sau đó anh bạo dạn hơn, cẩn thận duỗi ngón út ra, ngập ngừng móc vào ngón út của cô.

Trong đầu Lâm Niệm Sơ tràn ngập kịch bản, lúc ngón tay bị móc vào, cô vẫn chưa kịp phản ứng, đi được mấy bước, cô mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại nhìn Trình Nghiễn.

Trình Nghiễn tự động phớt lờ ánh mắt của cô, anh vẫn nhìn thẳng như không quan tâm, lưng thẳng như cây tùng, bước đi không vội vã nhưng tay và chân lại đưa lên cùng lúc, trông rất buồn cười.

Cơ mặt anh vẫn căng thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt hoa đào như say như không đang lộ vẻ căng thẳng và lo lắng, nhưng lại đang cố gắng che giấu sự căng thẳng và lo lắng của mình.

Lúc Lâm Niệm Sơ nhìn sang, có một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống thái dương anh khiến Lâm Niệm Sơ buồn cười.

Nhưng cô đã cố gắng hết sức để kìm lại, nghiến răng cố gắng nhịn cười, không nói gì, quay mặt đi giả vờ bình tĩnh.

Trình Nghiễn thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ duỗi ngón đeo nhẫn ra và ngoắc vào ngón tay cô.

Lâm Niệm Sơ cạn lời đến cực điểm, thầm nghĩ: Anh còn chuẩn bị nắm từng ngón một à?

Cô thở dài, sau đó cúi đầu nhìn bụng mình, chán ghét nói: “Thúi Thúi, sau này con đừng bắt chước bố, nắm tay mà cũng rụt rè như một cô bé vậy.”

Trình Nghiễn: “…”

Khuôn mặt như được điêu khắc bằng ngọc của ai đó lần đầu tiên đỏ bừng sau cả thập kỷ, sau khi khựng lại trong một thời gian dài, cuối cùng anh cũng nói: “Thúi Thúi vốn là một cô bé.” Dừng một chút, anh nghiêm túc nói thêm: “Anh không cho phép con bé nắm tay con trai.”

Lâm Niệm Sơ: “…..”

Lâm Niệm Sơ: “………..”

Lâm Niệm Sơ: “………………..”

Đây có phải là trọng tâm không?

A!

Cô tức giận đến mức định hất tay anh ra, nhưng lần này Trình Nghiễn không bỏ lỡ cơ hội nữa, anh lập tức nắm lấy tay cô, nhanh chóng đan các ngón tay của anh vào tay cô, giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay anh.

Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn anh, tức giận hừ một tiếng, nhưng vẫn không rút tay ra khỏi tay anh.

Trình Nghiễn thở dài một hơi, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó khóe miệng không khỏi nhếch lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đen nhánh sáng ngời như đang ẩn chứa ánh sao tràn ngập ý cười.

Lâm Niệm Sơ cũng nhếch môi, cúi đầu cười nhẹ.

Cơn gió chiều mùa hè thổi nhè nhẹ, thổi nhẹ tóc mái quanh tai cô, dù xung quanh có đông người, cuộc sống ồn ào nhưng thế giới giữa họ thật yên tĩnh và ngọt ngào.

Lâm Niệm Sơ đang tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh của hai người thì có một cặp đôi trông như sinh viên tình cờ đi ngang qua cô khiến suy nghĩ của cô đột nhiên quay trở lại thời đại học.

Trong ký ức của mình về những ngày còn học đại học, mỗi đêm khi màn đêm buông xuống, ở mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường đều có những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo, đặc biệt ở đó không chỉ có những cặp đôi tay trong tay đi dạo mà còn có những cặp đôi tay trong tay chạy bộ. Nhìn thấy những cảnh tượng này khiến cô hơi ghen tị, bởi vì cô và bạn trai lúc đó là Lương Thần không học cùng trường, anh ta gần như chưa bao giờ đến trường tìm cô, vì khóa học của sinh viên y khoa quá khó, khối lượng công việc nặng nề và cả áp lực nghề nghiệp khiến anh ta không có thời gian đến gặp cô nên lúc nào cũng là cô đến gặp anh ta.

Rõ ràng là hai người họ học cùng một thành phố, nhưng cứ như đang yêu xa vậy.

Tưởng Ngải Đồng nói với cô rất nhiều lần: “Việc bận hay không bận đều là lý do nhảm nhí. Anh ta không muốn gặp cậu. Nếu anh ta thực sự muốn gặp cậu thì dù có phải trốn học cũng sẽ đến thôi, tên chó đó cảm thấy yêu đương với cậu lâu rồi nên đâm ra chán đó mà.”

Khi đó cô không bận tâm đến lời nói của Tưởng Ngải Đồng, cô ngây thơ tin rằng Lương Thần không như cô ấy nói, chỉ là anh ta quá bận rộn với việc học của mình. Mãi cho đến khi Lương Thần ngoại tình trong cuộc hôn nhân của họ, cô mới nhận ra rằng Tưởng Ngải Đồng đã đúng, nhưng đã quá muộn để cô sửa sai, cô không bao giờ có thể lấy lại tuổi trẻ của mình, toàn bộ tuổi trẻ đều cho chó gặm mất.

Bây giờ nghĩ lại, điều hối tiếc lớn nhất của cô trong suốt những năm đại học là không thể tay trong tay đi dạo quanh khuôn viên trường với người mình yêu.

Không biết có cơ hội bù đắp lại sự tiếc nuối này hay không.

Do dự một lát, cô quay đầu nhìn Trình Nghiễn, mím môi, thản nhiên hỏi: “Lúc học đại học, anh có nắm tay bạn nữ không…”

“Không!” Trước khi cô kịp nói xong, Trình Nghiễn đã trả lời dứt khoát.

Lâm Niệm Sơ hơi nheo mắt lại: “Hạ Mộng Tùng không đến trường tìm anh à?”

Trình Nghiễn sửng sốt một chút, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Hạ Mộng Tùng là ai? Anh không nhớ nữa.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Diễn xuất của anh cũng tốt thật đấy?

Về việc giả ngu, nếu tên yêu nghiệt này nói mình xếp thứ hai thì sẽ không có người dám xếp thứ nhất!

Nhưng thấy thái độ của anh có vẻ chính trực, Lâm Niệm Sơ càng không thèm tranh cãi với anh: “Sau này nếu có cơ hội thì cùng em quay lại trường một chuyến nhé.”

Trình Nghiên buột miệng hỏi: “Em muốn gặp cô Tôn hả?”

Lâm Niệm Sơ sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

Trình Nghiễn cũng ngơ ngác, sau đó mới nhận ra cô không biết là anh đã biết chuyện này, anh xấu hổ đưa tay trái lên, dùng ngón trỏ xoa xoa chóp mũi: “Tưởng Ngải Đồng kể anh nghe.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Thật không hổ là loa phát thanh của Đông Phụ mà!

Cậu ấy và Đoạn Hạo Sơn đúng là cặp đôi hoàn hảo!

Cô thở dài nói: “Cô Tôn bây giờ không muốn gặp em, trừ khi em quay lại sân khấu và có tác phẩm đem đến.”

“Đó không phải chỉ là vấn đề về thời gian thôi sao?” Trình Nghiễn tràn ngập niềm tin với vợ mình.

Lâm Niệm Sơ: “Em cũng nghĩ chỉ là vấn đề về thời gian, nhưng nên cố gắng làm càng sớm càng tốt.” Cô lại thở dài: “Em khá tự tin vào bản thân và nghĩ rằng chưa đầy hai năm nữa mình có thể gặp được cô Tôn, ai ngờ sẽ có con. Từ khoảnh khắc em quyết định sinh đứa bé ra thì em cũng đã biết trong hai năm tới mình không thể gặp lại cô Tôn được, nhưng em không hối hận, vì em sẽ không bao giờ bỏ rơi con mình, em không muốn trở thành người giống bố mẹ mình.”

Lời nói của cô như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim Trình Nghiễn, khiến anh cảm thấy trong lòng đau đớn, không khỏi siết chặt tay cô.

“Anh sẽ không.” Anh kiên quyết nói: “Anh cũng sẽ không như vậy.” Anh dừng một chút, rất nghiêm túc nói thêm: “Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc, nhất định sẽ như vậy.”

Vì sao đột nhiên lại cảm thấy người này có chút đáng yêu nhỉ? Giống như một đứa trẻ mẫu giáo vậy.

Lâm Niệm Sơ không khỏi bật cười.

Trình Nghiễn quay đầu nhìn cô: “Sao em lại cười?”

Lâm Niệm Sơ nhìn chằm chằm anh: “Em không được cười à?”

Trình Nghiễn: “… Thì được.”

Dù sao thì anh cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Lâm Niệm Sơ không nói gì nữa, nắm tay anh tiếp tục chậm rãi bước đi.

Trình Nghiễn không nói nữa, dường như đang suy nghĩ đủ thứ, tiếp tục đi dạo công viên hơn nửa vòng, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: “Chuyện là… anh muốn bàn bạc một chuyện với em.”

Buổi trưa vừa nhận được một bài học, Lâm Niệm Sơ cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Trình Nghiễn đột nhiên cúi người xuống, ghé môi vào tai cô, hạ giọng nghiêm túc, nói: “Là chuyện quan trọng, ở đây có rất nhiều người, chúng ta tìm một nơi vắng vẻ nói chuyện đi.”

Lâm Niệm Sơ vẻ mặt nghi hoặc: “Chuyện gì mà ghê vậy?”

Trình Nghiễn vẫn thấp giọng nói: “Chiều nay anh đã đàm phán một thương vụ lớn trị giá mười triệu.”

“Thật hả? Đàm phán được rồi hả?” Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên, là một người mê tiền, cô vô cùng hưng phấn: “Nhà chúng mình sắp giàu rồi sao?!”

Trình Nghiễn giơ ngón trỏ trái lên trước môi: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, ở đây có rất nhiều người, chúng ta rất dễ bị bọn tội phạm nhắm tới.”

Lâm Niệm Sơ vội vàng im lặng, cúi đầu nhìn bốn phía, trong mắt là ngập tràn lo lắng và cảnh giác, đồng thời gật đầu.

“Đi theo anh.” Trình Nghiễn nghiêm túc nói, kéo cô về phía ngã ba đường nhỏ bên cạnh.

Ngã ba dân cư thưa thớt, hai bên trồng nhiều cây cảnh khác nhau.

Vào mùa hè, cây cối rất xanh tốt, ban ngày là cảnh quan tươi đẹp, ban đêm lại thành tấm bình phong che mắt người qua đường.

Trình Nghiễn đưa Lâm Niệm Sơ đến một cái cây xung quanh không có ai. Lúc này Lâm Niệm Sơ mới dám hỏi: “Đàm phán xong rồi à?”

Đôi mắt cô như tỏa ra ánh sáng vàng, vô cùng nổi bật trong đêm tối.

Trình Nghiễn gật đầu: “Đã đàm phán xong rồi.”

“Aaaaaaaaaa!”

Giàu sang rồi giàu sang rồi giàu sang rồi!

Lâm Niệm Sơ hưng phấn đến mức nếu không phải trong bụng có em bé, cô sẽ ngay lập tức chạy ba vòng quanh công viên.

Trình Nghiễn vẫn nghiêm túc nói: “Vậy anh có được thưởng không?”

Lâm Niệm Sơ: “Đương nhiên rồi! Năm trăm! Không, một nghìn! Tháng sau em sẽ cho anh thêm một nghìn!”

Trình Nghiễn nhướng mày: “Vậy thôi hả?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Ý anh là gì? Chê ít à?

Một nghìn mà vẫn còn ít?

Được nước lấn tới hay là được chiều nên chảnh vậy?

Trình Nghiễn nghiêm túc nói: “Anh muốn cái khác.”

Lâm Niệm Sơ tức giận: “Anh còn muốn gì nữa?”

Trình Nghiễn không trả lời câu hỏi, hay nói cách khác, anh trả lời câu hỏi bằng hành động…

Anh chợt đưa tay lên chạm lên má cô, sau đó cúi đầu và cắn môi cô.

Hương hoa nhài thoang thoảng bay lơ lửng trong không trung.

Một làn gió ấm áp thổi qua.

Trăng treo trên đầu cành.

Khoảnh khắc môi bị răng anh khẽ cạy ra, Lâm Niệm Sơ cứng đờ.

Đây không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, nó thô bạo, khẩn trương và độc đoán, khiến cô cảm thấy có chút choáng ngợp.

Sau vài giây, cô định thần lại, rồi nhắm mắt lại và để mình đắm chìm trong nụ hôn.

Lần đầu tiên họ hôn nhau là trong thang máy khách sạn. họ hôn nhau say đắm nhưng chẳng hề có chút tình cảm nào, họ chỉ muốn trút bỏ những cảm xúc chán nản trong lòng.

Nụ hôn này khác với nụ hôn đó, khăng khít không tách rời nhưng tràn đầy yêu thương.

Khuấy động không ngừng từ đầu lưỡi đến trái tim.

Trái tim cô cũng đang run rẩy.

Giống như cô đang đón mùa xuân thứ hai, cái cây đã khô héo và rụng lá lại đâm chồi, trong trái tim tràn đầy hương thơm nhẹ nhàng, từng bông hoa đang nở rộ ra.

*Tác giả có lời muốn nói:

Tình anh em biến chất rồi, cuộc tình ngọt ngào đến rồi đây 

*

Trình Nghiễn: “Vậy bao giờ tôi mới được ôm vợ đi ngủ?”

Tác giả: “Liên quan gì đến tôi, cậu tự mình cố gắng đi!”

Độc giả: “Tôi nói luôn cho, trong vòng 1 chương thôi, ngủ chung cho tôi liền!”