Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 3




Sau khi hai người mặc quần áo chỉnh tề thì cùng nhau rời khỏi phòng.

Đứng đợi trên hành lang một lát, thang máy đến, bên trong trống không, không có một người nào.

Sau khi Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn đi vào thang máy liền đứng sóng vai nhau, nhưng lại rất quy củ mà tách ra một khoảng, không thể nhìn ra tối hôm qua hai người bọn họ vừa mới một phen củi khô bốc lửa.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hai người đều không nói gì, giống như vốn không quen biết, bầu không khí yên tĩnh chỉ tồn tại âm thanh hoạt động của thang máy.

Cửa thang máy giống như tấm gương chiếu rõ ràng bóng dáng của hai người, lúc này Lâm Niệm Sơ mới phát hiện, mình thế mà thấp hơn  Trình Nghiễn nửa cái đầu, hơn nữa cô còn đi giày cao mấy centimet.

Cô cao một mét sáu sáu, Trình Nghiễn chắc cao khoảng một mét tám lăm, hơn nữa dáng người anh cũng đẹp, vai rộng eo thon, còn có cơ bụng và đường nhân ngư nữa.

Giá trị nhan sắc, chiều cao và dáng người này, đừng nói ở trong đám người bình thường, cho dù ở ngành giải trí cũng là người xuất sắc.

Sao lại không nổi nhỉ?

Lâm Niệm Sơ thầm nghĩ trong đầu, cô quả thực không có ấn tượng nào đối với Trình Nghiễn trên màn ảnh, sau đó cô lại liếc nhìn Trình Nghiễn qua gương.

Anh mặc một thân âu phục màu đen thẳng thớm, bên ngoài mặc áo khoác nỉ màu xám đậm, khí chất lạnh lùng, phong cách điềm tĩnh, rất có sức quyến rũ của một người đàn ông, một đôi mắt đào hoa say như không say cùng môi mỏng đỏ thắm lại làm anh tăng thêm vài phần anh tuấn.

Lâm Niệm Sơ không khỏi cảm thấy tiếc, nền tảng tốt như vậy thế nhưng không có đạo diễn nào nhìn trúng cả à? Còn cần dựa vào bán sắc đổi tài nguyên sao?

“Anh tốt nghiệp trường nào?” Cô thật sự có chút tò mò, nhịn không được muốn thử thăm dò tại sao anh lại không nổi được.

“Đại học Đông Phụ.” Câu trả lời của Trình Nghiễn trước sau như một, lời ít ý nhiều, không hề muốn nói nhiều thêm một chữ nào.

Lâm Niệm Sơ càng nghi hoặc, Đại học Đông Phụ có chuyên ngành liên quan biểu diễn sao?

Cô lại hỏi: “Chuyên ngành gì?”

Ánh mắt Trình Nghiêm lạnh lùng liếc cô, dường như ghét bỏ người phụ nữ này nói nhiều, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Tài chính.”

“Ồ.” Lâm Niệm Sơ sáng tỏ, hóa ra tên này không phải xuất thân chuyên nghiệp, thảo nào sự nghiệp chẳng thuận lợi. Thấy biểu hiện tối hôm qua của anh cũng không tệ, cô an ủi anh một câu: “Diễn tuy là một công việc kỹ thuật, nhưng cũng không nhất định cần xuất thân chuyên nghiệp, chỉ cần anh chịu nỗ lực, có tài năng thì sớm muộn cũng sẽ thành công. Hơn nữa nền tảng của anh rất tốt, chỉ cần có thể tiếp tục kiên trì thì nhất định sẽ phát hiện ra tài năng của mình.”

Trình Nghiễn hơi nghiêng mắt, lại liếc nhìn cô, lúc này trong mắt anh không chỉ lộ ra ra vẻ bất đắc dĩ mà còn có sự ghét bỏ không hề che giấu, như là nhìn bệnh nhân tâm thần chạy ra từ trong viện.

“Cô làm công việc gì?”

Anh dùng khuôn mặt không cảm xúc hỏi cô.

Lâm Niệm Sơ: “Tôi nghỉ việc rồi.” Cô vốn dĩ làm nhân viên cục thuế, nhưng một tháng trước đã nghỉ việc, bởi vì đây không phải công việc yêu thích của cô.

Cô muốn một lần nữa bắt đầu lại, một lần nữa trở về sân khấu kịch nói.

Giọng điệu Trình Nghiễn nhàn nhạt, nói: “Đi tìm lớp học đi.”

Lâm Niệm Sơ đầu tiên là ngẩn ra, nhưng rất nhanh cô liền hiểu rõ ý của anh là gì: Chửi cô nhàn cái rắm, xen vào việc người khác.

Con mẹ nó người ta có lòng tốt mà anh còn độc miệng như vậy, chẳng trách anh không nổi được!

Lâm Niệm Sơ rất muốn dỗi anh, nhưng thấy lát còn cần sự giúp đỡ của anh nên cắn răng nhịn xuống.

Trong lúc không để ý, thang máy đã xuống tới tầng một.

Khi rời khỏi phòng, hai người bọn họ mới phát hiện hôm nay là lễ tình nhân, bởi vì giám đốc đại sảnh tặng hai người họ một bó hoa hồng, cũng chúc phúc bọn họ “yêu nhau cuối cùng sẽ về bên nhau”…

Giám đốc đại sảnh thật biết làm việc, thời điểm đưa hoa chỉ đưa cho bên nam, như vậy bạn trai sẽ có thể tự mình tặng hoa cho bạn gái.

Câu cửa miệng duỗi tay không đánh người đang cười, cho nên khi Trình Nghiễn nhận hoa từ giám đốc đại sảnh thì không nói thêm gì, nhận lấy xong liền đưa hoa cho Lâm Niệm Sơ, lại mặt làm bộ mặt không cảm xúc, giống như một người máy tặng hoa không có cảm xúc gì cả.

Lâm Niệm Sơ cũng không nói thêm gì, suy cho cùng hai người bọn họ cùng ở một phòng, người khác hiểu nhầm hai người là người yêu thì cũng là chuyện bình thường, cho nên sắc mặt tự nhiên mà nhận hoa, còn khách khí nói với giám đốc đại sảnh: “Cảm ơn.”

Sau khi đi ra cửa lớn khách sạn, Lâm Niệm Sơ hỏi: “Ngày hôm qua anh đến đây thế nào?”

Cô lái xe tới, nếu anh không lái xe tới thì cô sẽ đưa anh về nhà.

Trình Nghiễn lời ít ý nhiều: “Lái xe.”

Lâm Niệm Sơ: “Đỗ xe ở đâu?”

Trình Nghiễn: “Cửa Nam Kiều.”

“Tôi cũng thế.” Lâm Niệm Sơ ôm hoa hồng nói: “Cùng đi sang đó đi.”

Hai người cả đoạn đường không nói gì.

Trên đường khi đi qua quán bar Nam Kiều, Lâm Niệm Sơ nhìn thấy cửa quán bar đỗ một chiếc Minibus màu trắng, cốp xe mở rộng, người qua đường đi ngang qua đều có thể nhìn thấy rõ ràng một hòm hoa hồng tươi chất đống bên trong thùng xe.

Bên cạnh xe có ba người, hai nam một nữ, đều mặc đồ ngủ bằng lông hoạt hình, đầu đội mũ, chân đi dép bông, hai tay nhét tay áo, nhìn chằm chằm vào xe đầy hoa hồng mà buồn phiền.

Lâm Niệm Sơ vốn tưởng rằng đây là quà được chuẩn bị của quán bar tặng khách vào lễ tình nhân, cho đến khi một người đàn ông dáng người tròn vo diện mạo cực giống mèo Garfield dẫn đầu đã mở miệng nói: “Ông chủ sao lại mua tặng bà chủ nhiều hoa thế này? Đưa đi sao đây!”

Một người con trai tướng mạo thanh tú khác tiếp lời: “Còn phải khiến bà chủ bất ngờ, giấu thế nào giờ!”

Cô gái mang khuôn mặt dễ thương còn lại thở dài, buồn phiền nói: “Ông chủ cũng thật là, muốn tặng 9999 bông làm gì? Bà chủ thẳng nữ cũng không thưởng thức nổi.”

Nghe được đoạn đối thoại của ba người, trong lòng Lâm Niệm Sơ không tự chủ được mà bắt đầu ngập tràn vị chua, đã chua đến nỗi sắp thành axit nước cốt chanh rồi.

Tại sao người ta thì có thể có được hôn nhân và tình yêu mỹ mãn? Chỉ có hôn nhân và tình yêu của cô là như một bãi bùn lầy.

Cô hiện tại tràn đầy thất vọng đối với tình yêu và hôn nhân, nhưng lại hâm mộ, ghen tị tình yêu đẹp đẽ của người khác, theo bản năng ôm chặt bó hoa hồng trong lòng ngực, còn bình tĩnh nhích lại gần người Trình Nghiễn, giả vờ mình cũng có người yêu, vô cùng hợp với ngày lễ tình nhân này.

Bó hoa hồng này giống như tấm màn che cuối cùng trên người cô.

Sau khi đi đến cuối đường, cô mới kéo khoảng cách với Trình Nghiễn, vừa lấy chìa khóa từ trong túi vừa nói: “Tôi đi trước dẫn đường, anh theo sát tôi.”

Trình Nghiễn “Ừ” một tiếng, cũng lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác nỉ, đi tới phía chiếc xe SUV màu đen đỗ bên cạnh Lâm Niệm Sơ.

Lâm Niệm Sơ quay đầu nhìn, ngây ngẩn cả người, vậy mà là chiếc Porsche Cayenne.

Ngôi sao mới bây giờ đều có tiền như vậy sao? Hơn nữa còn là nam diễn viên vô danh tuyến mười tám.

Chẳng lẽ Trình Nghiễn còn là thế hệ nhà giàu thứ hai?

Nhưng là thế hệ nhà giàu thứ hai thì sao còn phải dựa vào bán sắc để đổi tài nguyên? Trực tiếp bỏ vốn vào đoàn phim luôn đi chứ!

Lâm Niệm Sơ trong lúc nhất thời có hơi mờ mịt.

“Xe của anh à?” Cô nhìn Trình Nghiễn hỏi.

“Chứ sao?” Trình Nghiễn đi tới trước của ghế lái, kéo mở cửa xe, động tác dứt khoát lên xe.

Lâm Niệm Sơ lấy chìa khóa xe của mình ra, trên đó in biểu tượng xe Volkswagen, làm cô cảm thấy mình dường như trèo cao.

Giờ cao điểm đi làm đã qua, trên đường không kẹt, Lâm Niệm Sơ vừa lái xe vừa quan sát gương chiếu hậu, sợ Trình Nghiễn đổi ý giữa đường, đành phải luôn xác định xem chiếc Porsche Cayenne màu đen có còn đi sau xe cô không.

Cũng may Trình Nghiễn là người đàn ông thành thật giữ lời, không bỏ chạy giữa đường, cả đoạn đường lái xe đi sau cô đi vào gara ngầm khu dân cư Đế Hào.

Lâm Niệm Sơ đỗ xe xong, mở cửa xuống xe, Trình Nghiễn vẫn chưa đi vào đỗ xe mà hạ cửa xe, nhìn Lâm Niệm Sơ hỏi: “Tôi đỗ xe ở đâu?”

Loại ấn tượng tốt này, thường đều tạo thành từ chi tiết nhỏ.

Chỗ đỗ xe của nhà Lâm Niệm Sơ bị chiếm rất nhiều lần cho nên cô căm thù đến tận xương tủy đối với hành vi chiếm đoạt chỗ đỗ xe, không khỏi hơi có ấn tượng tốt đối với Trình Nghiễn, cảm thấy người này tuy rằng vừa lạnh nhạt vừa độc miệng, nhưng lại rất có giáo dục và tố chất, cũng không bởi vì xung quanh đều trống chỗ mà tùy tiện đỗ xe.

“Đỗ bên cạnh là được.” Lâm Niệm Sơ chỉ chỗ trống bên cạnh chiếc Volkswagen: “Yên tâm đỗ đi, đây cũng là chỗ đỗ xe của nhà tôi.”

Cô và Lương Thần đi làm đều phải lái xe, cho nên lúc trước đã trực tiếp mua hai chỗ đỗ xe.

Trình Nghiễn lúc này mới lùi xe vào bãi. Sau khi anh mở cửa xuống xe, Lâm Niệm Sơ đi tới trước mặt anh, nghiêm túc nói với anh: “Tôi nói kịch bản cho anh trước, hai chúng ta lát nữa cũng không thể biểu hiện quá xa lạ, nếu không thì cảnh tượng sẽ rất xấu hổ.”

“…”

Rốt cuộc ông đây tại sao lại phải chen vào chuyện đổ vỡ của cô và chồng trước cơ chứ?

Nhìn đôi mắt hồ ly hấp dẫn người khác của Lâm Niệm Sơ, Trình Nghiễn cảm giác mình đã trúng mỹ nhân kế.

Nhưng bản thân mình đã đồng ý thì nhất định phải làm cho trót.

Anh mệt mỏi mà thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nói đi.”

Lâm Niệm Sơ: “Thật ra rất đơn giản, anh giả là bạn trai của tôi, biểu hiện thân mật với tôi một chút trước mặt chồng cũ của tôi là được.”

Trình Nghiễn: “Được.”

“Bây giờ hai chúng ta tìm hiểu nhau một chút, như vậy lát nữa mới có thể diễn càng tự nhiên.” Lâm Niệm Sơ đơn giản giới thiệu: “Tôi năm nay 25 tuổi, sinh viên ưu tú tốt nghiệp chuyên ngành biểu diễn Học viện Điện ảnh Đông Phụ.”

Trình Nghiễn ngẩn ra, hơi hơi kinh ngạc: “Cô là diễn viên?”

Lâm Niệm Sơ ngại nói sự thật sau khi mình tốt nghiệp đã đổi nghề, đành phải căng da đầu trả lời: “Diễn viên kịch nói, cho nên anh không nhìn thấy tôi trên TV.”

Trình Nghiễn: “Tôi cũng chưa từng thấy cô trên sân khấu kịch nói.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Trình Nghiễn vỗ bả vai Lâm Niệm Sơ, giống như trấn an cấp dưới: “Đừng nản chí, không nổi tiếng cũng không phải chuyện gì mất mặt, tiếp tục nỗ lực là được.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Con mẹ nó đúng thật là độc miệng mà!

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Nghiễn, hơi híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: “Con mẹ nó nếu anh lại nhiều lời thêm một chữ thì tôi sẽ tìm người phong sát anh.”

Trình Nghiễn bị chọc cười: “Nhìn không ra cô còn là chị đại giang hồ đó.”

Lâm Niệm Sơ lười nói lời châm chọc với anh, quay trở lại chuyện chính, tiếp tục tìm hiểu tình hình của đối phương: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi?”

Trình Nghiễn: “27.”

Lâm Niệm Sơ có chút kinh ngạc: “Đã 27 tuổi rồi anh vẫn chưa… chưa từng yêu đương à?”

Thật ra vốn dĩ lời cô muốn nói là “vẫn chưa ngủ với phụ nữ”, nhưng lời nói đến bên miệng, đột nhiên ý thức được hỏi trực tiếp như vậy hơi không thích hợp, vì thế đổi thành “vẫn chưa yêu đương”.

Dựa theo giá trị nhan sắc và dáng người của Trình Nghiễn mà nói, đã 27 tuổi rồi vẫn là xử nam xác suất quả thực là cực kỳ nhỏ, trừ khi phương diện kia của anh không được, nhưng thông qua biểu hiện tối qua của anh thì có thể trăm phần trăm xác định là một xử nam vô cùng được mà còn rất mãnh liệt đó.

Hoặc chính là trong lòng đã có người thương, nhưng lại cầu mà không được, kết quả để cô chiếm hời.

Lại nghĩ đến tính nóng nảy của anh, Lâm Niệm Sơ suy đoán, vị yêu nghiệt này chắc là giống cô, bị tổn thương tình cảm.

Nhưng cô không định, cũng không muốn đi thăm dò cuộc sống tình cảm của Trình Nghiễn, chỉ cảm thấy anh hơi đáng thương. Con đường làm ngôi sao không thuận lợi cũng thôi đi, tình cảm cũng không thuận lợi, còn phải dựa vào bán thân để đổi  tài nguyên, vì thế nói câu hơi mang tính xin lỗi: “Tôi cũng không phải cố ý muốn ngủ cùng anh, nếu biết rằng anh thơ ngây như vậy, tôi chắc chắn đã không đưa anh đi khách sạn.”

Tưởng Ngải Đồng cũng thật là, sao lại tìm một tên ngây thơ như vậy đến ở cùng cô? Khiến bây giờ cô rất có cảm giác làm chuyện ác.

Sắc mặt Trình Nghiễn trầm xuống, cho cô một ánh mắt nham hiểm.

Lâm Niệm Sơ tự cho ánh mắt này hành “oán hận”, lập tức bảo đảm chắc như đinh đóng cột: “Tôi chắc chắn sẽ bảo ông chủ của các anh cấp tài nguyên cho anh, tôi cũng sẽ đưa thêm tiền cho anh!”

Sắc mặt Trình Nghiễn xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ: “Tôi cho cô gấp đôi tiền, từ giờ trở đi, câm miệng!”

Lâm Niệm Sơ: “…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiếng nói trong lòng của Trình Nghiễn: Ngủ rồi thì cũng thôi đi, mẹ nó còn ghét bỏ tôi không có kinh nghiệm?

Tiếng nói trong lòng của Lâm Niệm Sơ: Tính khí xấu như vậy, chẳng trách không nổi tiếng!