Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 19




Lâm Niệm Sơ chợt sửng sốt.

Gì mà thuận tiện sau này liên lạc?

Sau này còn cần liên lạc à?

Hay là nói anh muốn tiếp tục liên lạc với cô?

Cô đã không phải là cô bé ngây ngốc nữa rồi, đã trải qua rất nhiều chuyện đương nhiên có thể cảm nhận được thái độ của người khác phái đối với mình.

Cô có thể cảm nhận được Trình Nghiễn có chút hảo cảm đối với cô, nhưng cũng chỉ là một chút hảo cảm mà thôi.

Nếu như anh muốn tiếp tục giữ liên lạc với cô, chứng minh anh muốn để mặc cho hảo cảm trong lòng phát triển tiếp.

Nhưng cô không muốn.

Thật ra cô cũng có chút hảo cảm đối với anh, nhưng cô không muốn loại cảm giác này tiến xa hơn nữa.

Trải qua một lần thất bại trong tình yêu và hôn nhân, hiện tại thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, không muốn trải qua lần thứ hai, bởi vì cô không muốn bỏ ra sức lực và tinh thần để yêu một người, cũng vì sợ thất bại lần nữa.

Thà không bao giờ bắt đầu còn hơn là kết thúc vội vàng.

“Hay là… thôi khỏi đi.” Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút chán nản, hai tay khoanh trước ngực, rủ mắt nhìn xuống mũi chân của mình.

Hôm nay cô mặc quần jean lửng màu lam nhạt, để lộ mắt cá chân thon dài trắng nõn, trên chân đi đôi giày thể thao màu trắng.

Bàn chân của cô không to, chỉ size 36, nhưng giày thể thao lại làm đôi chân nhỏ của cô to lên hai vòng.

Cô còn nhìn thấy mũi giày phải của mình có một vết bẩn, vô cùng ảnh hưởng mỹ quan.

Trình Nghiễn ngơ ngác, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng cô nữa, lập tức đổi chủ đề: “Buổi tối muốn ăn gì? Tôi đặt nhà hàng.”

Giọng điệu của anh vô cùng tự nhiên, tựa như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì cả.

Lâm Niệm Sơ hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, chỉ nối tiếp chủ đề: “Hỏi Trình Mặc đi, em ấy mới là nhân vật chính.”

Trình Nghiễn: “Được.”

Khi hai người bọn họ đi vào thang máy, hai người còn lại đã chờ một lúc lâu, thậm chí chờ đến nỗi có chút mất kiên nhẫn rồi.

Tưởng Ngải Đồng một tay xách túi Hermes da cá sấu, một tay chống nạnh, dùng ánh mắt nhìn đôi nam nữ chó má để đánh giá Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn, sau đó nói với bạn nhỏ Trình Mặc đứng bên cạnh: “Em gái, em nhìn thấy chưa? Trên mặt bọn họ viết to hai chữ “gian tình”.”

Lâm Niệm Sơ: …

Trình Nghiễn: …

Bạn nhỏ Trình Mặc không nhịn được cười.

Lâm Niệm Sơ làm vẻ mặt cạn lời nhìn Tưởng Ngải Đồng: “Cậu nhất định là sâu mọt trong vườn hoa, hại chết đóa hoa thuần khiết của tổ quốc!”

Tưởng Ngải Đồng cây ngay không sợ chết đứng, phản bác: “Nghe quen tai nhìn quen mắt mới tính là hại, tớ cùng lắm mới tính là nghe quen tai thôi, hai người các cậu thực sự là nhìn quen mắt.”

Lâm Niệm Sơ: …

Thật không ngờ cậu còn rất có văn hóa đấy?

Trình Nghiễn hoàn toàn không tiếp lời, duỗi tay nhấn bấm nút thang máy đi xuống, đồng thời nhìn em gái mình: “Tối nay đi ăn mừng, em muốn ăn gì?”

Mặt Trình Mặc lại đỏ lên, không ngờ anh trai cũng sẽ chủ động nhắc đến chuyện này.

Anh trai tuy rằng là người thân của cô bé, cũng là người trên thế giới này đối xử với cô bé tốt nhất, nhưng dù sao anh trai cũng là đàn ông, vậy nên cô bé rất ngại. Khi ở trường học, bạn học nữ trong lớp đến kỳ kinh nguyệt khi nói đến chuyện chuyện này thì rất thận trọng, không nhắc đến trước mặt bạn nam, giống như để các nam sinh biết chuyện này thì sẽ rất mất mặt, vậy nên mọi người sẽ chỉ đề cập đến chuyện này với các bạn học nữ một cách riêng tư. Cho nên từ sâu trong nhận thức, cô bé thấy chuyện này không thể để con trai biết, cho dù là anh trai đi chăng nữa.

Bây giờ anh trai chẳng những đã biết chuyện này mà còn chủ động nhắc đến, cô bé thấy vừa mất thể diện lại ngượng ngùng, giống như bản thân có chuyện bí mật không thể để người khác biết bị lộ ra vậy, thế là cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không cần đâu mà…”

“Đương nhiên cần rồi, bởi vì hôm nay là ngày em lớn lên.” Giọng điệu của Trình Nghiễn nghiêm túc nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, có thể vì vừa nãy Lâm Niệm Sơ chia sẻ việc từng trải khiến anh càng hiểu rõ nội tâm con gái ở tuổi này, vậy nên anh đại khái có thể hiểu vì sao em gái lại phản ứng như vậy.

Con gái trời sinh mẫn cảm, phản ứng này của cô bé cũng bình thường, nhưng anh không muốn khiến em gái mình vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ hoặc tự ti.

Trình Nghiễn cẩn thận cân nhắc tìm từ ngữ, sau đó mới mở miệng: “Con gái đến kỳ sinh lý là một chuyện rất bình thường, nếu có người lấy chuyện này chê cười hay trêu chọc em thì em không cần cảm thấy ngại hay là mất mặt, bởi vì đây không phải là vấn đề của em, là kiến thức của bọn họ còn hạn hẹp thôi.”

Trình Mặc bị chọc cười, cảm xúc xấu hổ lập tức đã được hóa giải không ít.

Lâm Niệm Sơ cũng bị chọc cười, cô bất giác liếc nhìn Trình Nghiễn. Góc nghiêng của anh nhìn rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, màu da trắng lạnh giống như ngọc mài, vẻ mặt khi nói chuyện với em gái cũng rất dịu dàng.

Cô phải thừa nhận rằng mặc dù tên yêu nghiệt này độc miệng lại thiếu đòn, nhưng anh đúng là người đàn ông rất chu đáo, là một người anh tốt, tương lai chắc chắn cũng là người bố tốt.

Lúc con gái lần đầu tới kỳ kinh nguyệt, nội tâm đều sẽ tràn ngập mờ mịt và bất an, rất cần người lớn trấn an và phổ cập khoa học. Bọn cô sẽ càng ỷ lại vào người lớn là nữ hơn, bởi vì bọn cô cảm thấy đây là chuyện riêng của con gái, ngại nói với người lớn là nam, nhưng thái độ của người lớn là nam đối với chuyện này so với người lớn là nữ ngược lại càng quan trọng hơn.

Nếu như mười mấy năm trước, bố cô có thể nói với cô một câu an ủi giống Trình Nghiễn đối xử với em gái lúc này, dù chỉ là một câu nói thôi thì cô cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện rất mất mặt, càng sẽ không vì hễ đến kỳ kinh nguyệt là cảm thấy xấu hổ, không ngóc nổi đầu trong trường học.

Thang máy lên tới, bốn người đi vào trong.

Trong khi đi xuống lầu, Trình Nghiễn hỏi lại em gái lần nữa: “Em muốn đi đâu ăn?”

Bạn học Trình Mặc ngẫm nghĩ, nói: “Về nhà ăn đi ạ.” Cô bé quay đầu nhìn Lâm Niệm Sơ, nói có chút như cầu xin: “Chị ơi, hay là hai chị cùng bọn em về nhà ăn cơm nhé, em muốn ăn cơm anh em nấu. Anh trai em đã rất lâu không đến rồi, hơn nữa anh em nấu cơm rất ngon đấy!”

Trình Nghiễn ngạc nhiên nhìn em gái, chợt phát hiện con bé này thật sự trưởng thành rồi.

Lâm Niệm Sơ không đành lòng từ chối Trình Mặc, nhưng lại cảm thấy theo hai anh em bọn họ về nhà lại không thích hợp, dù sao cũng không thân gì cho lắm.

Do dự một chút, cô từ chối nói: “Không tiện lắm đâu.”

Trình Mặc: “Rất tiện ạ, nhà của em không có người khác, hôm nay dì cũng nghỉ phép rồi.”

Gì mà không có người khác?

Bố của bọn họ đâu? Không ở cùng sao?

Lâm Niệm Sơ vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không tiện hỏi.

Dường như nhìn thấy nghi hoặc của cô, Trình Nghiễn giải thích: “Trình Khánh Lợi có nơi ở riêng của mình, bình thường không ở cùng Mặc Mặc.”

Lâm Niệm Sơ càng kinh ngạc hơn.

Ai lại gọi thẳng tên họ của bố mình chứ? Mà giọng điệu còn chán ghét như vậy.

Hiển nhiên là đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Nhưng Trình Nghiễn cũng không nói thêm gì nữa, Trình Mặc cũng không nói, hai anh em ăn ý ngậm miệng không nhắc đến bố ruột mình nữa.

Thang máy rất nhanh đã đến tầng một, thời điểm cửa thang máy mở ra, Trình Mặc lại cầu xin Lâm Niệm Sơ thêm lần nữa: “Chị ơi, chúng ta không đi đến quán cơm có được không? Em không muốn ăn ở quán cơm, em muốn ở nhà ăn cơm anh em nấu.”

Lâm Niệm Sơ thật sự không đành lòng từ chối cô bé, nhưng lại do dự không quyết định được, thế là nhìn Tưởng Ngải Đồng.

Trình Mặc lập tức làm nũng với Tưởng Ngải Đồng: “Chị ơi, xin chị đó~”

Tưởng Ngải Đồng: …

Mẹ nó! Vì sao trên thế giới còn tồn tại kiểu em gái nhỏ lấy đáng yêu làm vũ khí như này chứ? Cô ấy hoàn toàn không thể từ chối được!

Cô ấy suy nghĩ rồi nói với Lâm Niệm Sơ: “Hay là… đi đi?”

Lâm Niệm Sơ cũng không biết làm sao, lập tức gật đầu: “Được.”

Trình Mặc rất vui vẻ: “Cảm ơn chị!”

Tại nơi hai chị gái không nhìn thấy, cô bé vắt chéo tay sau lưng, làm ký hiệu “Yeah” với anh trai, dựng thẳng hai ngón tay trắng nõn thon dài, dường như đang phát ra ánh sáng chiến thắng lợi rực rỡ.

Trình Nghiễn kìm khóe môi, giống như không thấy gì cả, vô cùng bình tĩnh nói với hai người Lâm Niệm Sơ: “Hai cô đỗ xe ở đâu? Lát nữa tôi đi tìm các cô.”

Tưởng Ngải Đồng: “Không cần tìm, gặp ở lối ra đi.”

Trình Nghiễn: “Được.”

Thống nhất xong địa điểm hẹn gặp, bốn người liền tách ra.

Sau khi lên xe, Tưởng Ngải Đồng vừa thắt dây vừa làm như chuyện có thật phân tích với Lâm Niệm Sơ: “Hai anh em này rất xảo trá, phân công cực kỳ rõ ràng. Một người tiến hành dùng sắc đẹp dụ dỗ cậu, một người tiến hành dùng sự dễ thương để tấn công, để cậu căn bản không có cách từ chối bọn họ, chỉ có thể cùng bọn họ về nhà.”

Lâm Niệm Sơ thật sự không biết nên bày ra biểu cảm gì: “Cô bé người ta chỉ muốn ăn cơm anh trai nấu mà thôi, vậy mà có thể khiến cậu suy diễn ra nhiều ý tứ như vậy.”

Tưởng Ngải Đồng thở dài, không khỏi cảm khái nói: “Cô bé này thật đúng là không uổng phí cơm của anh trai, vô cùng có ích!”

Lâm Niệm Sơ: …

Vài phút sau, hai chiếc xe gặp nhau ở cửa ra số 3, một trước một sau hòa vào dòng xe đông nghịt.

Gặp phải đèn đỏ ở ngã tư đầu tiên, lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Lâm Niệm Sơ nhìn đuôi xe Cayenne màu đen phía trước, đau lòng nói: “Cậu nói xem, bình thường Mặc Mặc đều ở một mình à? Vì sao bố em ấy lại mặc kệ em ấy nhỉ?”

Tưởng Ngải Đồng đặt tay trên vô lăng, liếc mắt nhìn cô: “Cậu là chị dâu em ấy hả? Quan tâm em ấy vậy làm gì?”

Lâm Niệm Sơ liếc nhìn cô ấy: “Tớ chỉ đang nhớ đến tớ khi còn bé.”

Tưởng Ngải Đồng không chọc cô nữa, thở dài nói: “Nhà nào cũng có chuyện khó xử riêng, tớ từng nghe lão Đoạn nói rằng bố mẹ Trình Nghiễn dường như đều không tốt.”

Lâm Niệm Sơ khá bất ngờ: “Hả?”

Cô chỉ từng nghe Trình Nghiễn nói về mẹ anh, chưa từng nghe anh nhắc về bố mình.

Tưởng Ngải Đồng: “Chuyện cụ thể thế nào thì tớ không biết, bởi vì lão Đoạn cũng không biết. Trình Nghiễn chưa từng nói chuyện gia đình mình với bạn bè, nhưng lão Đoạn đã quen anh ta rất nhiều năm, loáng thoáng có thể cảm nhận được. Anh ấy nói với mình năm bọn họ học đại học năm tư, Trình Nghiễn và người bạn khác trong ký túc xá làm dự án khởi nghiệp, còn xin gia nhập căn cứ dự án ươm mầm của trường học, sau này thông qua trường học làm cầu nối. Có người đầu tư nhìn trúng dự án của nhóm bọn họ, kết quả vào ngày gặp mặt người đầu tư đó, Trình Nghiễn vậy mà lại không đi. Người cùng nhóm còn lại là con trai thuộc ngành kỹ thuật chính hiệu, không giỏi giao tiếp mà chỉ biết nghiên cứu phát minh, khi nói chuyện với người hướng dẫn còn lắp bắp, đừng nói đến gặp nhà đầu tư, kết quả có thể tưởng tượng ra là đàm phán thất bại. Trình Nghiễn biến mất nhiều ngày mới quay trở lại, còn mang trở về một cô bé tám, chín tuổi, cô bé này chính là Mặc Mặc. Mấy người lão Đoạn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Trình Nghiễn cũng không nói. Sau này nghe người con trai cùng Trình Nghiễn làm dự án khởi nghiệp tiết lộ, nói rằng bọn họ mới biết được bố Trình Nghiễn đem em gái của anh ta đi bán, những ngày Trình Nghiễn biến mất chính là để đi tìm em gái.”

Lâm Niệm Sơ ngẩn người, khó có thể tin: “Vãi, thật hay giả đấy?”

Tưởng Ngải Đồng: “Trước đó tớ cũng hoài nghi lão Đoạn thêm mắm dặm muối, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi hai bọn họ nhắc đến bố ruột, tám phần là thật.”

Lâm Niệm Sơ cảm giác trong lòng tựa như bị khối đá lấp kín, ép cô thở không ra hơi.

Bố mẹ cô mặc dù không thể nào thực hiện trách nhiệm, nhưng dù gì cũng nuôi dưỡng cô thành người, chưa từng nghĩ tới đem cô đi tặng hoặc bán đi.

Cô cảm giác mình đã sắp hít thở không thông: “Nếu không muốn nuôi con thì vì sao còn sinh ra em ấy?”

Cô nhìn như đang hỏi Tưởng Ngải Đồng vấn đề này, thật ra là đang chất vấn tất cả những bố mẹ không có trách nhiệm.

Đèn đỏ chuyển xanh, Tưởng Ngải Đồng nhún vai, vừa giẫm chân ga vừa trả lời: “Bởi vì thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là cặn bã.”

Lâm Niệm Sơ vô ý siết chặt hai nắm tay, giọng điệu chắc chắn, dường như đang tuyên bố nói: “Nếu như tớ có con, tớ nhất định sẽ không vứt bỏ nó.”

Tưởng Ngải Đồng: “Tớ tin cậu, cậu nhất định sẽ là người mẹ tốt.” Nhưng lời nói của cô ấy đột nhiên thay đổi: “Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu tìm đàn ông gieo hạt trước, nếu không đất đai màu mỡ cũng không nảy được mầm.”

Lâm Niệm Sơ: …

Cô thở dài một hơi: “Lần sau trước khi cậu nói chuyện 18+ thì có thể đánh tiếng trước được không? Nếu không thì thật sự là tiêu hóa không nổi.”

Tưởng Ngải Đồng: “Có ai trước khi nói chuyện 18+ còn thông báo trước đâu chứ? Chờ bị người xử lý càn quét tệ nạn xác định vị trí ngắm bắn à?”

Lâm Niệm Sơ bị chọc trúng điểm cười: “Ha ha ha.” Sau đó duỗi ngón tay cái với Tưởng Ngải Đồng: “Tổng giám đốc Tưởng đỉnh nhất.”

Tưởng Ngải Đồng: “Nói chuyện 18+ thì tớ là chuyên nghiệp đó!” Cô ấy đi theo Cayenne đen của Trình Nghiễn, mười mấy phút sau, chiếc Cayenne rẽ vào một bãi đỗ xe ngoài trời, cô ấy cũng rẽ vào theo, dừng bên cạnh chiếc Cayenne.

Vào đầu xuân chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, hiện tại màn đêm đã buông xuống, Lâm Niệm Sơ vừa mở cửa xe ra, không khí lạnh đã đập vào mặt. Nửa người trên cô chỉ mặc một chiếc áo thun basic màu trắng, nửa thân dưới mặc quần jean mỏng, còn lộ ra mắt cá chân, lúc này liền bị lạnh đến run lẩy bẩy.

Lúc này, cửa tay lái phụ của Cayenne được mở ra, bạn học Trình Mặc nhảy xuống khỏi xe, bên hông quấn áo khoác bò của cô, trong ngực ôm một chiếc áo khoác nam màu kaki, lạch bạch chạy về phía Lâm Niệm Sơ: “Chị ơi, anh em nói anh đi siêu thị mua ít thức ăn, nhiệt độ bây giờ thấp, bảo chị mặc áo của anh.”

*Tác giả có lời muốn nói: 

Anh trai Trình Nghiễn có thể có ý đồ xấu gì chứ? Chẳng qua là sợ vợ bị lạnh thôi.

Em gái Trình Mặc lại có thể có ý xấu gì chứ? Chẳng qua là muốn giúp anh trai theo đuổi vợ thôi.