Edit + Beta: Minh An
Tiếng phê bình đinh tai nhức óc truyền từ trong văn phòng ra. Ai đi qua hành lang cũng có thể nghe được.
Lúc Khương Lâm Quyện tới đưa tài liệu, trùng hợp lúc đó là lúc Khương Nham vừa dạy dỗ Ôn Tố xong. Ông đang gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm trước đó của Ôn Tố để tìm hiểu chuyện lúc trước, hiểu hơn về cô. Khương Lâm Quyện chỉ nghe được một đoạn nho nhỏ trong đó.
Giọng Khương Nham không giấu nổi sự bất ngờ, “Anh nói ngày nào con bé cũng đánh nhau ở ngoài trường, chính là một đứa học sinh hư chính hiệu hả?”
Một lúc sau Khương Nham lại hít một hơi thật sâu, “Gây họa cho tất cả học sinh nam trong trường, lúc nào cũng trêu chọc người khác, thích yêu sớm, đặc biệt là học sinh ngoan?”
Lúc nói lời này, ánh mắt Khương Nham lại vô tình rơi đúng trên người Khương Lâm Quyện. Điều kỳ lạ là tuy rằng Khương Lâm Quyện không yêu sớm nhưng không hiểu sao tim cậu đập nhanh hẳn lên. Tuy vậy, cậu cũng chỉ luống cuống hai giây mà thôi, sau đó cậu bình thản đặt tài liệu lên trên bàn.
Khương Nham uống hai ngụm nước trà trên bàn. Nhớ tới cảnh buổi sáng bị các đồng nghiệp cười nhạo thì lửa giận trong lòng ông lại bùng lên.
Ở một diễn biến khác. Sau khi về lớp, Ôn Tố lập tức tới trước mặt Hoàng Thiến, giọng điệu cô lười biếng, “Bản kiểm điểm 5000 chữ, ngày mai đưa tôi.”
“……” Hoàng Thiến tự cho là Ôn Tố không biết chuyện mình làm, vì thế cô nàng khó chịu đáp lại, “Tại sao?”
Một tay Ôn Tố chống lên bàn của Hoàng Thiến, ánh mắt cô lạnh như băng nhìn chằm chằm đối phương. Dường như nếu Hoàng Thiến nói không thì giây tiếp theo cô sẽ xắn ống tay lên đánh nhau luôn vậy. Hoàng Thiến nuốt một ngụm nước bọt. Cũng là do chột dạ nên cô nhanh chóng đồng ý: “Được được, tôi viết.”
Lúc này Ôn Tố mới cong môi lên, cô nhấc tay nhéo má Hoàng Thiến, “Ngoan, nhớ viết đẹp một chút đó.”
“Hành động vĩ đại” lúc sáng của Ôn Tố làm cô trở nên nổi tiếng ngay lập tức. Không ai không biết tới “chiến tích” huy hoàng của cô, trên diễn đàn trường, có rất nhiều bạn học sinh sôi nổi thảo luận với nhau. Không lâu sau, có người kể về tình sử của Ôn Tố. Nghe nói trước đó cô chuyên đi gây họa cho các học sinh ngoan ở trường trung học phổ thông số 3, chờ khi thành tích học tập của họ đi xuống thì cô đá họ đi.
Những câu chuyện tình yêu đó, không câu chuyện nào không làm trời đất cảm động. Nghe nói có bạn nam bị đá xong còn đòi sống đòi chết, cứ như kiểu Ôn Tố chính là nữ chính trong câu chuyện tình yêu thanh xuân ngược tàn ngược tạ vậy.
Giờ tự học buổi sáng cũng là giờ tám chuyện của các bạn học sinh. Nhưng họ không dám để Ôn Tố nghe thấy nên chỉ có thể thầm bàn luận với nhau. Chờ khi hết tiết, nhân lúc Ôn Tố không ở trong lớp, mấy bạn nam mới dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nói với nhau, “Không phải chứ? Có quan hệ nam nữ linh tinh sao?”
“Nhìn là biết không phải người hẳn hoi gì. Có khi ngày nào cũng ở trong trường câu dẫn mấy bạn nam.”
“Quần áo cậu ta mặc…”
Kỷ Phán Phán nghe được vài câu, cô không chịu nổi nữa đứng lên, tức giận nói, “Sáng nay cậu dùng nước bồn cầu để đánh răng à? Có giỏi thì nói lại mấy câu đó trước mặt Ôn Tố ấy!”
“Này, cậu là người phe ai vậy?”
Mấy người khác đang định xông lên đấu võ mồm với Kỷ Phán Phán thì Khương Lâm Quyện lấy cây bút trong tay, gõ gõ vào bàn, như cảnh cáo, nói, “Những chuyện mà không có bằng chứng chính là lời đồn.”
Đến lớp trưởng cũng nói như vậy rồi, dù cho bọn họ không cam lòng thì cũng chỉ có thể im lặng. Khương Lâm Quyện rũ mắt xuống, trên mặt cậu không giấu nổi sự phiền chán, “Mau đi học đi, tranh thủ thời gian ôn bài.”
Kỷ Phán Phán còn định nói gì đó thì đụng vào ánh mắt Ôn Tố đang đứng ngoài cửa. Ôn Tố lười biếng dựa người vào cửa, đứng từ xa nhìn Kỷ Phán Phán, không biết lời vừa rồi Kỷ Phán Phán nói cô nghe được bao nhiêu. Không hiểu sao Kỷ Phán Phán cảm thấy hơi xấu hổ. Đứng lên bảo vệ người ta như vậy đúng là hơi xốc nổi thật… Vì thế cô đỏ mặt ngồi xuống.
Các bạn khác trong lớp cũng thấy được bóng dáng của Ôn Tố, lớp học trở nên im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi ngay lập tức. Ôn Tố không nghe thấy họ nói linh tinh cái gì, nhưng cô biết cái thói của bọn họ. Tuy vậy, cô cũng không có phản ứng gì, chỉ dựa người vào cửa cười khẽ, “Nói gì tôi à?”
“Không, không nói gì.” Mấy người vừa rồi còn kiêu ngạo lập tức cụp đuôi xuống.
Ôn Tố về chỗ của mình, lúc đi qua trước bàn Kỷ Phán Phán, cô lấy nước mình mới mua ở chỗ bán đồ ăn vặt đặt lên trên bàn cô nàng. Kỷ Phán Phán được thương mà sợ, Ôn Tố có ý gì? Cậu ấy đang cảm ơn cô sao? Đã thế còn mua loại nước mà cô thích uống nhất chứ?
Kỷ Phán Phán thấp thỏm quay đầu lại nhìn thì thấy Ôn Tố nghiêng đầu nhìn về phía Khương Lâm Quyện, dùng giọng điệu ngả ngớn nói, “Sao cậu biết những lời họ nói không phải là thật?”
Khương Lâm Quyện vẫn nghiêm túc đọc sách như trước, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, “Vì họ không phải người trong cuộc.”
Dường như xung quanh Ôn Tố có gì đó sụp xuống. Hóa ra… Lý do cũng có thể đơn giản như vậy.
Ôn Tố sửng sốt vài giây, sau đó nhẹ nhàng cười, “Sao cậu nhàm chán như thế được nhỉ?”
Ngước mắt nhìn lên bên ngoài cửa sổ, không biết mây đen đã giăng đầy trời từ bao giờ, nó hạ xuống thấp cứ như sắp bùng nổ ngay vậy. Nhưng cái cây tuyết tùng cao lớn vẫn đứng im trong gió, dường như mưa gió không thể lay động nó được.
Việc học buồn tẻ tiếp tục được diễn ra. Không bất ngờ khi Ôn Tố lại được phê bình một lúc. Khi sắp hết tiết, Khương Nham nói về chuyện sắp xếp lại chỗ ngồi. Chỗ ngồi sẽ được sắp xếp theo thành tích học tập, từ người giỏi nhất đến người kém nhất, tất cả lần lượt chọn bạn cùng bàn của mình. Nói cách khác, càng có thành tích càng cao thì càng được ưu tiên trong việc chọn chỗ.
“Tí nữa lớp mình sẽ đổi chỗ. Nếu ai không hài lòng với chỗ mới có thể bảo bạn khác đổi chỗ cho mình, nhưng với điều kiện là cả hai bên đều đồng ý.”
Ôn Tố là người đứng tốp cuối, Khương Lâm Quyện lại là người đứng đầu danh sách. Vì thế khả năng hai người ngồi cùng bàn là rất nhỏ. Thấy vẻ mặt của Khương Lâm Quyện bình thản, Ôn Tố khó chịu gõ gõ bút, phồng má lên, lộ ra sự nghịch ngợm và đáng yêu, “Lớp trưởng, cậu không lưu luyến tớ à?”
Khương Lâm Quyện nghiêng đầu nhìn cô một cái, cằm cậu banh ra, vô tình đáp lại, “Không.”
Ôn Tố bĩu môi. Sau khi chọn chỗ xong, quả nhiên cô không được ngồi cạnh Khương Lâm Quyện nữa. Ánh mắt bạn cùng bàn mới nhìn Ôn Tố như nhìn các phần tử khủng bố vậy, như giây sau cô sẽ ăn thịt cậu ta không bằng. Nhưng Ôn Tố chẳng liếc nhìn cậu bạn kia một cái nào, chỉ chống má nhìn quanh phòng học. Tất cả các bạn đều đang thu dọn đồ đạc tới chỗ mới của mình, vô cùng ầm ĩ.
Một lát sau thầy chủ nhiệm tới, phòng học yên lặng lại ngay lập tức. Ông vẫy tay, ra hiệu cho Khương Lâm Quyện ra ngoài. Khương Lâm Quyện đứng trên hành lang, dáng người cao lớn.
“Có hai chuyện.”
Khương Lâm Quyện chờ, tiếp đó cậu nghe thấy Khương Nham nghiêm túc nói, “Nếu rảnh thì con giúp Ôn Tố học bù, đừng để cho con bé kéo điểm trung bình của lớp mình xuống. Còn cái thứ hai… Để mắt tới con bé, đừng để con bé gây họa cho mấy thằng nhóc lớp mình.”
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm cũ của Ôn Tố, Ôn Tố đã bị Khương Nham liệt vào danh sách sinh vật nguy hiểm bậc nhất trong trường. Không thể dạy được cô thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải ngăn cô lại, không để cô dạy hư cho người khác. Khương Nham nghĩ nghĩ rồi giao Ôn Tố cho Khương Lâm Quyện vì ông tin rằng dù cho tất cả các bạn nam trên thế giới bị Ôn Tố mê hoặc thì con trai ông cũng sẽ không bị như vậy.
Khương Lâm Quyện cau mày, rõ ràng cậu không muốn như vậy. Cậu vừa định từ chối thì một bàn tay đặt lên vai cậu, giọng nói tin tưởng của Khương Nham vang lên một cách rõ ràng, “Con là lớp trưởng, giao chuyện này cho con ba mới yên tâm.”
Dường như có một ngọn núi vô hình nào đó đè lên đôi vai gầy yếu của cậu. Chàng trai mím môi, ánh mắt nhìn qua Ôn Tố đang bị mấy bạn khác nói này nói nọ, im lặng vài giây rồi cậu đồng ý.
Lúc Khương Lâm Quyện đi vào, cậu thu dọn đồ đạc trên bàn mình luôn. Mãi Lâm Thiên Thiên mới giành được cơ hội ngồi cùng bàn với cậu, thấy cậu muốn đổi chỗ thì hơi thấp thỏm hỏi, “Cậu không muốn ngồi chỗ này sao?”
“Tôi ngồi đằng sau.” Cậu khoác cặp sách lên vai, cơ thể cao lớn rời đi. Cậu đi đến đâu là người ta đỏ mặt đến đấy, ai cũng muốn được ngồi cạnh cậu. Cuối cùng, dưới ánh mắt không thể tin được của tất cả mọi người, Khương Lâm Quyện đến cạnh chỗ Ôn Tố, nói với bạn cùng bàn mới của cô, “Chúng ta đổi chỗ cho nhau được không?”
Bạn nam kia được yêu quý mà run sợ nhìn đối phương. Phải biết rằng Khương Lâm Quyện chính là người đứng đầu về thành tích của lớp, chỗ cậu chọn chính là “mảnh đất vàng” trong lớp, xung quanh cậu toàn mấy người học giỏi. Khương Lâm Quyện tìm cậu đổi chỗ, như kiểu ông chủ nhà giàu có căn nhà tại trung tâm thủ đô muốn đổi nhà với người ở ngoại thành vậy.
“Hả…”
Cậu ngây ngốc nhìn Khương Lâm Quyện, cứ như được món lợi lớn rơi xuống đầu nên choáng váng. Cậu còn chưa kịp đáp lời, Ôn Tố đã ngồi một bên, chống má, cười tủm tỉm nhìn Khương Lâm Quyện, “Bạn cùng bàn trước, lưu luyến tớ à?”
Chỉ là bạn cùng bàn trước mà thôi, cô nói cứ như là bạn trai cũ vậy.
Khương Lâm Quyện cố gắng phớt lờ giọng điệu ngả ngớn của cô đi, sau khi đổi chỗ xong, cậu phủ nhận, “Cậu đừng nghĩ nhiều, là do chỗ này cách cửa sổ gần thôi.”
Ôn Tố không vạch trần cậu. Cô giơ tay nâng một góc sách giáo khoa lên, giọng điệu như vừa hiểu ra vấn đề, “Hóa ra lớp trưởng thích ngồi bên cửa sổ à…”
Không hiểu sao nhịp tim của Khương Lâm Quyện đập nhanh hơn. Cậu cố gắng dời lực chú ý lên trên sách vở.
Sau khi đổi chỗ ngồi xong, Kỷ Phán Phán ngồi sau Ôn Tố, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn rất nhiều. Buổi tối lúc đi nhà ăn, Kỷ Phán Phán an ủi Ôn Tố, “Mấy người họ xấu tính lắm, cậu không cần để loại rác rưởi đó ở trong lòng. Chẳng phải ai cũng tuyệt vời như lớp trưởng đâu.”
Trong mắt Kỷ Phán Phán, sự tồn tại của Khương Lâm Quyện giống như sự tồn tại của thần vậy. Thành tích học tập của cậu tốt, nhân phẩm cậu cũng tốt. Đối mặt với bất cứ chuyện gì cậu đều có thể bình tĩnh giải quyết. Càng nói, sự ngưỡng mộ trong mắt Kỷ Phán Phán càng rõ ràng hơn.
Khóe môi Ôn Tố cong lên, “Cậu muốn khen ánh mắt tớ tốt thì cứ nói thẳng, không cần lòng vòng như vậy.”
Kỷ Phán Phán: “?”
Cô nàng không nhịn được tò mò, “Cậu thích Khương Lâm Quyện thật hả?”
Ôn Tố trả lời một cách ba phải, “Cậu đoán xem?”
“Nhưng mà chắc Khương Lâm Quyện không thích người như cậu đâu… À, tớ không có ý gì đâu. Chẳng qua thành tích của cậu ấy rất tốt, có lẽ cậu ấy sẽ thích mấy người hiếu học, tài giỏi như mình.”
Ôn Tố cắn cắn cái thìa, khóe môi cô cong lên một độ cong xinh đẹp, “Tớ lại thích tán mấy người có độ khó cao như này. Nếu ngoắc ngoắc tay đã chạy tới chỗ mình rồi thì còn gì thú vị nữa, cậu thấy có đúng không?”
Thấy Kỷ Phán Phán kinh ngạc nhìn mình, Ôn Tố nghiêng đầu nhìn cô nàng, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, nhưng lại giống y như mấy nhân vật nữ hư hỏng trong các bộ phim anime, “Biểu cảm bất ngờ trên mặt cậu là sao? Chẳng lẽ bọn họ không nói rằng tớ thích quyến rũ học sinh ngoan à.”
“Ha ha.” Kỷ Phán Phán cười trừ hai tiếng, “Cậu đừng nói đùa nữa.”
“Tớ có nói đùa đâu?”
Ôn Tố ăn xong thì đứng dậy để khay đồ ăn về chỗ. Tiếp đó cô đi mua hai cốc trà sữa, một cốc cho mình còn một cốc đưa cho Kỷ Phán Phán. Sau đó cô nghiêm túc nói linh ta linh tinh, “Từ trước đến nay, nhóm người yêu cũ của tớ chưa có ai từng rơi ra khỏi top 50 của khối, vì thế học không giỏi tớ cũng sẽ không quyến rũ đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Quyện: Để được vợ quyến rũ, phải cố gắng học tập. (đùa thôi)