Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 35




Hồi còn học cấp 2, Ôn Tố cũng từng là học sinh ngoan. Lúc đó cô rất nghe lời, tính cũng dịu dàng. Trong lớp có nhiều bạn nam thích cô, Hứa Loan là một trong số đó.

Trong trường, cậu ta có tiếng là đầu gấu. Lúc theo đuổi Ôn Tố, cậu ta thường ở lớp hoặc đứng chờ ở nhà ăn để tán cô. Ôn Tố sợ hãi ôm sách, muốn vòng qua Hứa Loan nhưng cậu không cho, một hai ép cô phải nhận lấy đồ ăn vặt mà cậu ta đã mua ở quán bán đồ ăn vặt.

“Cảm ơn cậu, tớ không cần đâu!”

Vốn tưởng rằng sau khi từ chối thì Hứa Loan sẽ thôi. Ai ngờ cậu ta lập tức ném chỗ đồ ăn vặt xuống đất. Tiếng động đó dọa Ôn Tố giật bắn người. Cô nghe thấy bạn nam trước mặt nói, “Mày giả vờ ngây thơ gì với tao? Mày thật sự cho rằng bản thân ghê gớm lắm hả?”

Bị từ chối nhiều, Hứa Loan cảm thấy mất mặt, cậu ta thường xuyên trả thù Ôn Tố.

Lúc thì nhốt Ôn Tố trong nhà vệ sinh, sau đó dội thẳng một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu cô xuống. Lúc thì chờ khi tan học, cố ý phá hỏng xe đạp cô, hôm thì xịt lốp hôm thì kéo xích xe cô ra. Thỉnh thoảng cậu ta còn xé bài tập Ôn Tố để làm thầy cô phê bình Ôn Tố trước mặt mọi người.

Đây chỉ là những chuyện thường ngày thôi, điều quá đáng nhất là Hứa Loan tung đủ các loại tin đồn trong trường. Đừng nghĩ lúc ấy Hứa Loan còn ít tuổi mà lầm, cậu ta đã am hiểu rõ cách để hủy diệt một bạn nữ. Cậu ta chỉ cần bịa chuyện rằng Ôn Tố có quan hệ không rõ ràng với khá nhiều bạn nam sau lưng đã khiến Ôn Tố bị xem là một bạn nữ có đời sống cá nhân hỗn loạn, không biết kiềm chế bản thân. Điều đó làm Ôn Tố không còn mặt mũi ở trường.

Con điếm, đĩ đượi,… Tất cả những từ dơ bẩn đó đều được nói để làm nhục Ôn Tố. Lúc ấy Ôn Tố cũng mới chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, từ trước đến nay cô chưa từng biết đến sự đáng sợ của ngôn từ. Lúc Ôn Tố còn cảm thấy thế giới vô cùng tươi đẹp thì những từ ngữ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô đột nhiên nện thẳng vào người cô gái ấy.

Đến cả những giọt nước mắt rơi cũng trở thành cái cớ để người ta chỉ trích rằng cô làm ra vẻ.

Với Ôn Tố mà nói thì khoảng thời gian ấy cô như bị nhốt trong phòng tối không có ánh sáng. Dù cho có tìm kiếm khổ sở như nào cũng không tìm được cách thoát ra ngoài.

Thậm chí Ôn Tố còn từng nghĩ đến việc nhảy từ sân thượng xuống để chết đi cho xong chuyện.

Mãi mới có thể nhịn được đến lúc tốt nghiệp. Ôn Tố nghĩ rằng lên cấp ba cô có thể được giải thoát rồi. Ai ngờ ở cấp ba có bạn là đàn em của người kia. Bọn họ tiếp tục bịa đặt, bắt nạt Ôn Tố. Đến cả các thầy cô cũng có thành kiến với cô. Chỉ cần Ôn Tố đi gần mấy bạn nam thôi là họ đã coi đó như chứng cứ để phê bình cô yêu sớm rồi.

Những ký ức trong quá khứ trào lên mãnh liệt như thủy triều làm Ôn Tố không thở nổi. Vào giây phút đó, tiềm thức Ôn Tố muốn cô né đi, nhưng cơ thể cô lại không để cô rời đi.

Ôn Tố còn chưa đưa ra quyết định thì người kia đã thấy mặt cô, đi thẳng tới chỗ cô.

“Này, đã lâu không gặp.” Người kia vẫn nói năng cà lơ như cũ.

Kỷ Phán Phán nhìn người đậm khí chất dân xã hội trước mắt thì cô nàng lùi về sau một bước theo bản năng. Kỷ Phán Phán không biết đây là địch hay là bạn, vì thế hỏi thử Ôn Tố một tiếng, “Tố Tố, cậu quen à?”

Ôn Tố không nói gì. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt. Đầu ngón tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay, đến khi lòng bàn tay đau nhức cô cũng không buông ra.

“Nghe nói giờ mày ở trường trung học phổ thông số 1 sống tốt lắm?” Hứa Loan định ra tay thì Ôn Tố tránh đi. Khóe môi cậu ta vương ý cười, “Nhưng bạn mày có biết mày là con điếm không?”

Mặt Kỷ Phán Phán lập tức đỏ lên, cô nàng giơ tay chỉ vào người kia, “Này, miệng cậu sạch một chút đi!”

“Sạch? Sạch như nào? Dạy tao đi?”

Động tĩnh bên này lớn hấp dẫn sự chú ý của các bạn trong lớp. Trần Dĩ Tĩnh cùng mấy bạn nữ khác đi tới thì thấy Ôn Tố đang bị một người trường khác bắt nạt. Các cô lập tức xông ra, mấy người phía sau Hứa Loan cũng xông ra. Bầu không khí trở nên giằng co, thế trận hai bên đều lớn.

“Mày vào kiểu gì?” Ôn Tố lạnh lùng nhìn người kia, “Con ruồi to như này mà bảo vệ trường không thấy à?”

Hứa Loan hơi bất ngờ nhìn Ôn Tố. Cậu ta vốn nghĩ Ôn Tố vẫn là người có tính cách yếu đuối như trước kia. Không ngờ mới có 1 – 2 năm không gặp mà cô đã thay đổi hoàn toàn.

“Mồm mép cũng ghê lắm!”

Trần Dĩ Tĩnh túm lấy cánh tay Ôn Tố, “Tố Tố, chúng ta đi thôi.”

Bọn họ không chọc nổi mấy người dân xã hội như này. Dù cho đánh nhau thì họ cũng chẳng thể chiếm được ưu thế.

Ôn Tố đứng yên tại chỗ như đóng đinh, kéo thế nào cô cũng không động đậy. Không ai có thể hiểu được cảm nhận của cô. Khi cơn ác mộng nhiều năm đứng trước mặt, dù thế nào cô cũng không muốn trốn tránh. Ôn Tố nhìn đối phương, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, “Mày có dám nói chuyện riêng với tao không?”

“Sao lại không? Mày đánh tao được à?”

Ôn Tố và Hứa Loan đi đến bên sân bóng rổ cách đó rất xa. Kỷ Phán Phán lo rằng Ôn Tố sẽ bị bắt nạt. Thấy Khương Lâm Quyện đi qua, cô nàng nhanh chóng túm cậu đi.

Vốn chỉ muốn đi qua xem thử thế nào, ai ngờ hai người đã đánh nhau rồi. Khương Lâm Quyện nhanh chóng chạy qua thì thấy đã có vết thương trên mặt cô. Cô lấy đầu lưỡi đẩy đẩy vào má để giảm bớt cơn đau trên mặt. Mũi và miệng cô đều dính máu.

Hứa Loan đối diện cũng chẳng tốt hơn là bao, dường như cậu ta bị đánh vào chỗ hiểm, nằm bẹp trên đất. Ôn Tố thoát khỏi Khương Lâm Quyện, đạp thêm một cú, nhỏ giọng chửi, “Mày có giỏi nói lại câu vừa rồi?”

Mắt thấy hai người lại chuẩn bị đánh nhau, có tiếng của giám hiệu trường truyền từ xa tới, “Các em kia đang làm gì đấy? Đại hội thể thao là chỗ cho các em đánh nhau à?”



Xong việc, Ôn Tố bị gọi lên văn phòng. Khương Nham nhìn dáng vẻ của cô, ông im lặng một lúc lâu, sau khi uống một ngụm trà, suýt nữa ông không nhịn nổi nữa, “Em xem bây giờ mình có giống con gái không?”

“Chẳng ai quy định con gái phải như nào.”

Khương Nham cười một tiếng, sau đó gõ bàn, “Được. Thế giờ em giải thích cho thầy nguyên nhân đánh nhau lần này.”

Ôn Tố mím môi không nói lời nào.

Ngày trước, đúng là Ôn Tố là người bị hại thật. Nhưng bây giờ muốn bắt cô nói ra những chuyện đã qua ấy, Ôn Tố không thể làm được. Cô thà giấu toàn bộ những chuyện đó tại nơi sâu nhất trong lòng còn hơn là bày ra dáng vẻ khổ sở, đau đớn của mình cho người khác thấy. Làm vậy người ta sẽ chỉ cảm thấy cô là người yếu ớt mà thôi.

Cứ như một con nhím không bao giờ dễ dàng cho người khác thấy cái bụng mềm của mình. Ôn Tố phải dựng thẳng hết gai nhọn trên người mình lên mới có thể làm người ta cảm thấy cô không dễ bắt nạt.

Bị mắng một lát, Ôn Tố đi từ trong văn phòng ra. Khương Lâm Quyện và Kỷ Phán Phán còn chờ bên ngoài. Ôn Tố vừa ra đã nhận được ánh mắt quan tâm cùng giọng điệu lo lắng. Kỷ Phán Phán hỏi, “Cậu không bị làm khó đó chứ?”

Ôn Tố lắc đầu.

Khương Lâm Quyện biết Kỷ Phán Phán còn có việc, “Cậu đi trước đi, tôi ở với cậu ấy.”

“Ừ.”

Trong tay cậu nắm chặt một bình nước đá. Những giọt nước lạnh đọng bên ngoài chảy dọc theo thân bình xuống làm ướt hơn nửa bàn tay cậu. Khương Lâm Quyện túm Ôn Tố vào trong lớp học, cậu cầm nước đá cẩn thận đắp lên mặt Ôn Tố. Ôn Tố hít một hơi, cô lùi về sau theo bản năng. Giọng Khương Lâm Quyện vang lên, “Cậu nhịn chút.”

Khương Lâm Quyện cứ giơ tay suốt như chẳng thấy mỏi chút nào.

Bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi kỳ lạ. Ôn Tố vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt không che giấu chút sự đau lòng nào của Khương Lâm Quyện. Trái tim cô lỡ một nhịp, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Sao cậu không hỏi tại sao tớ đánh nhau?”

Khương Lâm Quyện mím môi, cậu im lặng hai giây, “Tôi biết cậu sẽ không đánh nhau vô cớ.”

Không hiểu sao mắt Ôn Tố cay cay, dường như cô muốn rơi nước mắt.

Lúc thấy người kia cô không khóc, lúc nhớ tới những chuyện cũ cô không khóc, lúc đánh nhau cô cũng không khóc nhưng nghe được lời này của Khương Lâm Quyện, suýt nữa cô rơi nước mắt.

Con người là loài sinh vật kỳ lạ như vậy đấy. Khi mà bị tủi thân, đau khổ, có khi họ chẳng muốn khóc. Nhưng khi có người tin tưởng, đau lòng cho họ thì sự đau khổ, tủi thân vốn bị ép xuống không thể nhịn nổi nữa, chúng trào ra như điên.

Nước đá để lại vệt nước trên mặt Ôn Tố. Một lúc sau Khương Lâm Quyện mới nhận ra Ôn Tố khóc. Cô nâng tay lên lau nước mắt, nhưng một khi chốt của tuyến lệ được mở, nước mắt cô không nhịn được mà rơi lã chã.

Khương Lâm Quyện hơi ngạc nhiên nhìn Ôn Tố. Vì đây là lần đầu tiên cậu thấy cô khóc.

Yết hầu cậu lên xuống, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà trầm giọng hỏi, “Cậu ta bắt nạt cậu như nào?”

Ôn Tố không nói gì, cô nuốt nước mắt vào trong. Cô tự nói cho bản thân rằng mình không được khóc, “Rõ ràng là tớ bắt nạt cậu ta, cậu không thấy hôm nay tớ đánh cậu ta đến mức không dậy được luôn rồi sao?”

Khương Lâm Quyện cảm thấy trái tim mình như khuyết một mảng, cứ như có gió lạnh thổi vù vù qua đó vậy.

Hứa Loan còn chưa rời đi, cậu ta đứng chờ ở trước cổng trường, định chờ Ôn Tố ra để gây sự. Nhưng cậu ta không chờ được Ôn Tố mà lại chờ được Khương Lâm Quyện. Hứa Loan liếc mắt một cái là nhận ra người kia chính là bạn nam hôm nay đã bảo vệ Ôn Tố.

Cậu ta cười đi lên, hơi không tôn trọng đẩy Khương Lâm Quyện một cái, “Mày là bạn trai mới của Ôn Tố? Đừng trách tao chưa nhắc mày, tốc độ đổi bạn trai của con điếm đó còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo.”

Bàn tay dưới ống tay áo của Khương Lâm Quyện nắm chặt. Cảm xúc trong lòng cậu đánh nhau mãnh liệt, nhưng trên mặt cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh, “Mày nói gì?”

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh, Hứa Loan vẫn còn cay vụ Ôn Tố từ chối cậu ta làm cậu ta mất mặt. Cậu ta lấy một cây thuốc lá từ trong túi ra, “Con đó ngủ với nhiều thằng như vậy rồi, chỉ có mình mày mới thích loại giày rách như vậy thôi.”

Đôi khi lời đồn bị đồn nhiều khiến cho chính kẻ bịa đặt nó cũng tin.

Hứa Loan đồn tin này nhiều năm như vậy rồi làm cho trong lòng cậu ta, Ôn Tố đã sớm là người như vậy. Không phải cậu ta chưa từng nghe chuyện của Ôn Tố ở trường trung học phổ thông số 3. Nghe nói sau khi lên cấp 3, đời sống cá nhân của Ôn Tố ngày càng loạn hơn.

Cậu ta vỗ vỗ bả vai Khương Lâm Quyện, dùng vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, “Chờ con điếm kia chơi chán mày rồi…”

Còn chưa nói xong, một nắm đấm mạnh mẽ đã nện thẳng vào cậu ta. Tuy rằng nhìn qua Hứa Loan trông cao to, nhưng cậu ta khá yếu. Mà Khương Lâm Quyện lại không giống vậy, nhìn qua cậu là con mọt sách nhưng sức lại lớn hơn rất nhiều các bạn nam khác.

Khóe mắt Khương Lâm Quyện đỏ lên, cứ như dung nham bị tràn ra vậy. Vẻ mặt cậu làm người ta phải run sợ.

“Mày nói lại lần nữa cho tao?”

Khương Lâm Quyện nói từng chữ một, giọng cậu lạnh lùng như băng nghìn năm.

Tác giả có lời muốn nói:

Rơi nước mắt vì anh Quyện, làm gì có ai hiểu được?