Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 14




Tim Ôn Tố đập thình thịch. Vào giây phút ấy, cô không biết tim mình đập nhanh là do vừa vận động hay là do lời Khương Lâm Quyện vừa nói. Nhìn qua biểu cảm cậu rất bình thường, chẳng có gì đáng ngờ cả. Nhưng cái dáng vẻ lạnh lùng này của cậu càng làm người ta rung động hơn.

Sau khi gập bụng xong, các bạn học sinh được hoạt động tự do. Mấy bạn nam cầm bóng rổ, rủ nhau xuống dưới sân bóng rổ chơi với nhau, luôn miệng kích động nói gì đó. Kỷ Phán Phán muốn đi xem các bạn nam đẹp trai ở lớp khác, cô kéo cả Ôn Tố và Giản Hàm tới lan can ở sân bóng rổ.

Vừa mới chơi được một lát, còn chưa đánh được mấy quả đã có bạn nam bắt đầu cởi áo. Ôn Tố nhanh chóng duỗi tay che đôi mắt của Giản Hàm ngây thơ, tiện thể thảo luận với Kỷ Phán Phán, “Đúng là cay mắt thật. Lúc loài người tiến hóa bỏ quên cậu ta lại à?”

Kỷ Phán Phán gật đầu, “Chuẩn. Đến cả cơ bụng cũng chẳng có!”

Giản Hàm: “……” Hai người họ nói cái gì vậy?

Vì để cho bạn Giản Hàm đáng yêu không có ấn tượng xấu với sinh vật giống đực, Ôn Tố nhanh chóng túm hai người Kỷ Phán Phán và Giản Hàm đi. Cô nhìn thấy Khương Lâm Quyện đang mặc áo đồng phục thể thao màu đen đang dựa người vào lưới chắn bóng màu xanh. Dường như cơn gió thổi qua cũng chậm lại một chút.

Ôn Tố cảm thấy đôi mắt vừa bị tổn thương của mình đã được chữa khỏi hoàn toàn vào lúc này. Quả nhiên con người chính là loài động vật thích nhìn ngắm thế giới xung quanh, thấy cái gì đẹp thì tâm trạng sẽ tốt lên ngay lập tức.

Trong giọng Kỷ Phán Phán mang theo sự tiếc nuối, “Tớ cũng muốn được thấy lớp trưởng chơi bóng rổ một lần quá!”

Ôn Tố rời mắt nhìn qua. Vóc người của thiếu niên rất cao. Tuy rằng cậu gầy nhưng nó chẳng tạo cảm giác yếu ớt chút nào. Cậu đang ở giai đoạn giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành. Cậu có sự trẻ trung của tuổi niên thiếu, cũng không thiếu sự chững chạc của người trưởng thành. Đúng là quá đáng tiếc khi người này không đi chơi bóng rổ.

Ôn Tố đảo mắt, đột nhiên cô nảy ra ý xấu.

Cuối tuần, lúc đến nhà Khương Lâm Quyện học bù, Ôn Tố lại bắt đầu bày ra dáng vẻ mất tập trung không muốn học. Nhân lúc Khương Lâm Quyện tức giận, cô được nước lấn tới đưa ra yêu cầu của mình, “Lớp trưởng, cậu muốn tớ học thì cũng được. Nhưng cậu có thể đồng ý với một yêu cầu của tớ không?”

Đôi mắt của thiếu nữ rất sáng. Nhìn vẻ mặt của cô là biết cô không có ý gì tốt.

Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện gõ gõ vào quyển sách giáo khoa, vô tình từ chối, “Không được.”

Ôn Tố lấy tay chống má, nhìn qua trông cô như con cá nóc, “Tớ còn chưa bảo là yêu cầu gì mà. Sao cậu từ chối nhanh vậy?”

“Cậu định phá quấy. Hơn nữa tôi dạy cho cậu, nếu có yêu cầu, hẳn là tôi yêu cầu mới đúng.”

Ôn Tố mệt mỏi nằm dài ra bàn, diễn vẻ “ai thích học thì học đi”, nói, “Đúng đó, thầy Khương cũng chẳng có nghĩa vụ phải dạy cho tớ, tớ làm sao có thể ra yêu cầu được? Vì thế không phiền thầy Khương nữa, cậu cứ để tớ tự học đi.”

Khương Lâm Quyện: “……”

Sau khi im lặng một lúc lâu, cậu thở dài, giọng nói mang theo sự đầu hàng, “Thế cậu muốn gì?”

Ôn Tố cố gắng ép khóe môi đang muốn cong lên của mình xuống. Cô cố gắng ép cho giọng mình nghe bình tĩnh, “Cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là tớ muốn xem cậu đánh bóng rổ một lúc thôi. Yêu cầu này không quá đáng đúng chứ?”

“Đổi cái khác đi.” Khương Lâm Quyện có đôi mắt hai mí, nhìn qua mắt cậu khá sâu.

“Tại sao?” Ôn Tố dịch người tới gần chỗ cậu hơn một chút, giọng điệu ngả ngớn, “Người cậu không được hả? Không đánh được bóng rổ? Hay là do cậu không biết chơi?”

“……” Không hiểu sao, mỗi lần Ôn Tố mở miệng đều làm thần kinh của Khương Lâm Quyện bị kích thích. Gân xanh trên trán Khương Lâm Quyện giật giật, cậu lặp lại, “Đổi cái khác.”

“Được rồi.” Ôn Tố không nói nữa, cô chỉ đành lui một bước, nói ra yêu cầu khác, “Buổi chiều cậu đi leo núi với tớ được không?”

Cũng không phải yêu cầu gì quá đáng. Vì thế Khương Lâm Quyện đồng ý.

Chập tối trên núi Miên rất náo nhiệt. Dưới chân núi bán đủ loại đồ nướng, trà sữa và đồ ăn vặt. Đầu tiên Ôn Tố gọi thêm Kỷ Phán Phán và Thời Tây Sầm đến, bốn người tập trung dưới chân núi. Kỷ Phán Phán ngửi thấy mùi đậu hũ thúi thì nhanh chóng kéo Ôn Tố đi mua hai phần.

Hai bạn nam đứng sau nhìn hai cô gái hết chạy đi mua kem thì mua đồ nướng, đột nhiên cả hai có cảm giác kỳ lạ. Sau đó Thời Tây Sầm “Á” một tiếng, “Sao tớ cảm thấy đôi mình cứ như bạn trai của hai cậu ấy nhỉ?”

Khương Lâm Quyện không thèm trả lời cậu ta. Thời Tây Sầm chưa nhận được đáp án nên túm lấy tay Khương Lâm Quyện, lải nhải như cái máy nhại, “Giống đúng không? Giống đúng không?”

Khương Lâm Quyện nhấc chân rời đi, “Xàm xí.”

Núi Miên không cao, nhưng leo lên vẫn tốn khá nhiều sức. Kỷ Phán Phán đi được nửa đường là bắt đầu kêu mệt, cô nàng than mình không lết lên nổi nữa, muốn được người khác cõng. Mặt Thời Tây Sầm tái mét như gặp ma, nhảy cẫng lên, “Không phải cậu định bảo tớ cõng cậu đó chứ? Đừng mơ!”

Hai người bắt đầu đấu khẩu, âm thanh lúc gần lúc xa.

Thể lực Ôn Tố khá tốt. Cô nhìn bóng dáng cao dài của Khương Lâm Quyện dưới ánh đèn đường, dường như cả người cậu chìm vào trong bóng đêm vậy. Đột nhiên cô cũng muốn được người khác kéo đi. Cô xoa chân, dùng kỹ thuật diễn hơi lố của mình, nói, “Mệt quá đi…”

“Mệt?” Khương Lâm Quyện nhướng mày.

Ôn Tố gật đầu, trong mắt mang theo sự chờ mong. Tiếc là nếu Khương Lâm Quyện mới biết Ôn Tố, có lẽ cậu còn quan tâm tới cô một chút. Nhưng do cậu cũng hiểu sương sương về Ôn Tố, thế nên cậu liếc mắt một cái đã phát hiện ra cô giả vờ rồi, “Thế chứng tỏ cậu không hợp với việc leo núi. Lần sau đừng đi nữa.”

“……”

Trên đỉnh núi có một ngọn đèn phát sáng. Nương theo ánh đèn đi lên đỉnh núi, trên đó đã sớm chật ních người rồi, tất cả đều đang đợi xem pháo hoa bắn bên bờ sông. Kỷ Phán Phán thấy vẫn còn sớm nên cô nàng đề nghị, “Chúng ta đi mua gì đó để uống đi, giờ vẫn chưa xem được pháo hoa đâu.”

Trùng hợp cửa hàng đồ uống bên cạnh đang có chương trình mua một tặng một dành cho người yêu. Kỷ Phán Phán là người sống theo nguyên tắc “Thấy lợi trước mắt mà không lấy là ngu” nên cô nàng lập tức kéo Thời Tây Sầm qua, “Bạn trai à, cậu mua nước cho tớ đi!”

“Cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói linh tinh.” Thời Tây Sầm nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói.

“Cậu có ý kiến gì à?”

Cánh tay bị ôm chặt, Thời Tây Sầm khóc không ra nước mắt, “Chị cho bọn em hai ly.”

Ôn Tố và Khương Lâm Quyện đứng xếp hàng sau hai người. Khương Lâm Quyện sợ Ôn Tố chạm vào mình nên tranh lời trước, “Tôi không uống.”

Ôn Tố híp mắt nở nụ cười, “Nhưng tớ muốn uống hai ly.”

“……” Khương Lâm Quyện còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cánh tay đã bị người nào đó ôm lấy. Nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ truyền qua chỗ tiếp xúc, giọng Ôn Tố tinh nghịch, “Cho chúng em hai ly nước chanh.”

Trong màn đêm dày, gần như tất cả lực chú ý của Khương Lâm Quyện đều đặt trên cánh tay mình. Cậu hơi mất tập trung, vì thế sau khi đi được một đoạn dài cậu vẫn chưa nhớ tới việc phải bỏ tay ra. Đến khi bên tai vang lên tiếng ồn ào của Thời Tây Sầm, đối phương chỉ vào Khương Lâm Quyện, nói, “Không phải hai người yêu nhau thật đó chứ?”

Khương Lâm Quyện lười không thèm giải thích, sải bước rời đi.

“Đợi tớ với!”

Pháo hoa bắt đầu được bắn bên sông. Xung quanh chật ních không có chỗ ngồi, đến cả cái bóng của pháo hoa bốn người cũng không thấy. Ôn Tố nâng mắt thấy một người đàn ông đang nâng bạn gái mình lên để cô gái đó xem được pháo hoa, cô cố ý đi tới bên cạnh Khương Lâm Quyện, nói, “Hay là cậu bế tớ lên đi?”

Khương Lâm Quyện liếc mắt nhìn cô một cái.

Ôn Tố giải thích, “Để xem pháo hoa thôi, cậu nghĩ đi đâu thế?”

Khương Lâm Quyện không thèm để ý tới Ôn Tố, nhưng hai tai cậu lại đỏ bừng lên. Tuy rằng không xem được pháo hoa nhưng Ôn Tố thấy trêu chọc Khương Lâm Quyện cũng khá vui.

Ban đầu tưởng hôm nay lên đây không thu hoạch được gì, không ngờ Khương Lâm Quyện lại dẫn ba người tới một chỗ trống có thể xem được pháo hoa, nhưng hơi nhiều cỏ dại một chút.

Pháo hoa với đủ màu sắc đồng loạt được bắn lên trên trời, cứ như những trận mưa sao băng vậy. Sau khi nó tỏa sáng thì nó dần ẩn mình vào màn đêm. Bầu không khí rất đặc biệt, đột nhiên Ôn Tố và Khương Lâm Quyện chạm vào ánh mắt nhau. Tư thế này của hai người rất giống đôi người yêu đang định hôn trộm nhau.

Hai người đằng trước còn đang bận cãi nhau nên không chú ý tới chuyện đằng sau.

“Sao chỗ này lại có muỗi thế?”

“Xem được là tốt rồi, sao cậu lắm chuyện vậy?”

“Cậu nói ai lắm chuyện thế hả?”

Xuống núi bằng cáp treo, khó có khi bốn người yên tĩnh lại. Khương Lâm Quyện nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa kính, đột nhiên có một cái đầu dựa về phía cậu. Là Ôn Tố, nhìn qua hình như cô ngủ rồi. Khương Lâm Quyện thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình, tất cả lực chú ý dồn về trọng lượng trên bả vai.

Khoảng thời gian sung sướng cuối tuần lúc nào cũng ngắn ngủi. Chớp mắt đã tới thứ hai. Sáng sớm đầu tuần, sau khi tập trung xong, có không ít bạn bận rộn làm bài tập, có người đến tên còn chưa kịp viết đã mượn bài tập của người khác đi chép.

Sau khi Ôn Tố nộp bài tập xong, cô lười biếng đọc tiếng Anh. Sau khi hết tiết tự học buổi sáng, đại diện môn tiếng Anh của lớp đi tới, nói, “Ôn Tố, bài tập của cậu đâu? Cả lớp chỉ có mình cậu không nộp.”

“Lúc nãy tôi nộp rồi mà?”

Vẻ mặt Thẩm Nhu vô tội, nói thật, “Làm gì có đâu? Có phải cậu không làm hay không?”

Ôn Tố ngáp một cái, “Làm rồi. Cậu tìm lại đi.”

“Không có thật.” Thẩm Nhu mím môi, cô hơi sợ dáng vẻ này của Ôn Tố, “Không làm thì cũng không sao, tớ ghi tên cậu vào nhé, được không?”

Nghe cái giọng điệu đáng thương này của cô ta, cứ như đang nói rằng Ôn Tố đã không làm bài tập lại còn nói dối. Lại còn giả vờ giả vịt, ghi tên cũng đòi Ôn Tố phải cho phép. Cũng đúng thôi, cô – Ôn Tố là người xấu, thích đi bắt nạt người khác mà.

Ôn Tố mất kiên nhẫn trả lời, “Tôi không làm thì nói là không làm, lừa cậu làm gì?”

Ôn Tố đi đến bàn của tổ trưởng, nhưng cũng không tìm thấy. Trùng hợp lúc này tổ trưởng không trong lớp, vì thế Ôn Tố nói với Thẩm Nhu, “Cậu tới tìm lại chỗ cậu xem? Nói không chừng là cậu làm mất đấy?”

“Tớ… Tớ…” Vẻ mặt Thẩm Nhu tủi thân, “Tớ tìm lâu lắm rồi…”

Thẩm Nhu cúi đầu, “Được rồi, coi như tớ trách nhầm cậu…”

Quan hệ của Thẩm Nhu với các bạn trong lớp rất tốt. Cô ta vừa mở miệng nói như vậy, tất cả người xem đều cảm thấy Ôn Tố đang làm khó cô. Gần như ai cũng chắc chắn rằng Ôn Tố đã không làm bài tập lại còn nói dối. Dù sao giữa một bạn nữ vừa học giỏi lại còn vừa ngoan với một bạn học không giỏi, thành tích đếm ngược thì phần lớn người sẽ cảm thấy lời của người học giỏi kia đáng tin hơn không ít.

Ôn Tố cảm thấy phiền, cô đang định thuận theo lời của Thẩm Nhu. Trùng hợp đúng lúc ấy Khương Lâm Quyện đi từ văn phòng về, thấy mấy người đứng túm tụm, cậu lạnh nhạt hỏi, “Có chuyện gì à?”

Thời Tây Sầm trêu chọc, nói, “Vợ cậu bị người ta bắt nạt. Thẩm Nhu bảo cậu ấy không nộp bài tập.”

Khương Lâm Quyện lạnh lùng liếc mắt một cái, “Biến đi.”

Một tay Khương Lâm Quyện chống trên bàn, “Cậu tìm lại đi.”

Dường như mọi người đánh hơi được mùi dưa. Không phải chứ? Thế mà lớp trưởng lại đứng về phía học sinh hư này à? Chẳng lẽ là do họ yêu đương thật như vừa rồi Thời Tây Sầm nói đùa hay sao?

“Nhưng mà…”

Vẻ mặt Khương Lâm Quyện lạnh nhạt như ánh trăng lạnh lùng trên bầu trời đêm, “Tôi giám sát cậu ấy làm xong bài tập, có vấn đề gì à?”

Tác giả có lời muốn nói: Quyện Quyện bảo vệ vợ!