Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 26




Mỗi lần tới tối thứ sáu Liễu Hương Đông đều sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi tình hình cuộc sống của cô như thế nào, tiền trong người có đủ dùng không.



Thứ sáu tuần này đợi đến 9 giờ tối mà vẫn không thấy có ai gọi điện đến.



Úc Hỉ đứng ngồi không yên, cô đi ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Liễu Hương Đông.



Trong phòng bật điều hòa, cục nóng của điều hòa được lắp đặt ở trên tường ngoài ban công, khắp ban công bị khí nóng bao vây, bên tai là tiếng ầm ầm do máy điều hòa phát ra, cứng nhắc, nặng nề.



Trong lòng Úc Hỉ có chút phiền muộn, đợi một lúc lâu mới có người nghe điện thoại.



Đầu bên kia là giọng của bố Úc: "Hỉ Hỉ, sao con lại gọi điện thoại đến thế?"



Úc Hỉ ngồi xổm dưới đất, ngón tay gảy gảy dây giày của chiếc giày vải trắng, bởi vì phơi nắng nên dây giày đã bị nhuộm một ít màu vàng ố, nhìn giống như một con rắn cỏ tối màu đang ẩn nấp.



Cô hỏi: "Bố, sao mẹ không nghe điện thoại của con?"



Bố Úc nhìn về phía nhà vệ sinh, chần chừ đáp: "Mẹ con đang đi vệ sinh, con đợi chút."



Bố Úc cầm điện thoại đang định đi đến gõ cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng của y tá: "Giường số 10 phải đổi thuốc rồi đấy."



Giọng của y tá vừa cao vừa chói tai.



Một tiếng đó đã bị Úc Hỉ nghe thấy một cách rõ ràng, tim cô đập rộn lên, vội hỏi: "Bố, mọi người đang ở đâu vậy?"



Bố Úc biết con gái nhà mình thông minh, cũng không có ý định giấu cô: "Mẹ con mấy hôm trước làm kiểm tra sức khỏe thì tra ra được một khối u, phải làm phẫu thuật. Mẹ con sợ con lo lắng nên không nói với con."



Úc Hỉ cũng có chút hiểu biết về loại bệnh này, cô hỏi: "Khi nào thì phẫu thuật vậy ạ? Ngày mai con sẽ về nhà."



Bố Úc thở dài: "Không cần đâu, ở đây đã có bố rồi." Mắt liếc thấy Liễu Hương Đông bước ra từ nhà vệ sinh, "Mẹ con ra ngoài rồi, con nói với mẹ con đi."



Bố Úc đưa điện thoại cho Liễu Hương Đông, nhẹ giọng nói: "Con gái biết chuyện rồi."



Liễu Hương Đông nhìn bố Úc rồi nhận lấy điện thoại, giọng nói dịu dàng: "Hỉ Hỉ à..."



Úc Hỉ ngắt điện thoại, từ ban công đi vào bên trong.



Sống lưng lúc này đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc nãy Chung Thanh ở trong phòng tắm tắm rửa đã loáng thoáng nghe được mấy câu, đẩy cánh cửa sổ sát sàn ra: "Hỉ Hỉ, ngày mai cậu phải về nhà sao?"



Úc Hỉ: "Ừ."



Chung Thanh lau tóc: "Bác gái có chuyện gì vậy?"



Úc Hỉ nói: "Phát hiện ra khối u."



Chung Thanh thở dài một cái, an ủi cô: "Chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, cậu đừng lo lắng quá, năm ngoái mình cũng đã phẫu thuật rồi."



Úc Hỉ gật gật đầu.



...



Ngày hôm sau.



6 giờ 30 phút sáng, Úc Hỉ thức dậy đánh răng rửa mặt, bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, cả căn phòng yên tĩnh lạ thường.



Cô nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, đẩy cánh cửa sổ sát sàn ra, sắc trời bên ngoài cũng bắt đầu hửng sáng.




Cô đã đặt vé tàu lúc 9 giờ 30 phút, không dám trì hoãn, sau khi đánh răng rửa mặt xong cô sửa soạn một chút rồi rời khỏi ký túc.



Lúc đến thành phố C là gần 12 giờ.



Úc Hỉ đi ra khỏi ga, chặn một chiếc taxi đi đến bệnh viện.



Lúc Úc Hỉ đến nơi Liễu Hương Đông đã làm xong phẫu thuật.



Liễu Hương Đông trông thấy cô thì quở trách: "Đã nói là không có chuyện gì rồi mà con vẫn còn sáng sớm ngồi tàu quay về là sao, có mệt không?"



Úc Hỉ lắc đầu.



Bác gái ở giường bên cạnh nhìn một cảnh như vậy thì chen miệng vào nói: "Đây chẳng phải là con gái nhà chị hiểu chuyện sao? Chị nhìn tôi xem, ở viện một tuần nay rồi mà đến cái bóng của thằng nhóc nhà tôi cũng còn không nhìn thấy. Bởi vậy mới nói đẻ con trai chi bằng đẻ con gái cho rồi, con gái vẫn quan tâm thân thiết hơn."



Khóe môi Liễu Hương Đông cong lên, đáp lại: "Con gái nhà tôi thật sự rất hiểu chuyện."



Úc Hỉ đem balo đặt qua một bên, hỏi: "Bố đâu ạ?"



Liễu Hương Đông: "Bố con về nhà nấu cơm cho anh con rồi." Nói xong bà lại nắm lấy tay Úc Hỉ: "Con đã ăn cơm trưa chưa?"



Úc Hỉ lắc đầu.



Liễu Hương Đông giục cô: "Vậy con mau đi mua đồ ăn đi."



Úc Hỉ định đi đến cửa hàng ở gần bệnh viện, tùy ý mua một chút thức ăn.



Lúc thang máy đi xuống tầng 5 thì có một người đi vào, không ngờ rằng lại là Ninh Tắc Mộ.




Ninh Tắc Mộ thấy cô thì kinh ngạc thất thần, chân mày nhướng lên: "Cuối tuần này em về rồi à?"



Úc Hỉ gật gật đầu.



Ninh Tắc Mộ cầm chìa khóa, đứng ở bên cạnh cô: "Cơ thể có chỗ nào khó chịu sao?"



Úc Hỉ: "Không phải, mẹ em làm một cuộc phẫu thuật, em quay về thăm mẹ."



Ninh Tắc Mộ gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Hôm nay tâm trạng của anh ấy có vẻ không được tốt lắm, ấn đường xoắn lại như bánh quẩy.



"Ninh đại ca, anh đến bệnh viện làm gì thế?"



Ninh Tắc Mộ cười khẽ một tiếng: "Cũng giống em, người nhà xảy ra chút chuyện ấy mà."



Úc Hỉ "Ồ" một tiếng, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.



Ninh Tắc Mộ quan sát cô: "Thuần Chi có biết em quay về đây không?"



Úc Hỉ: "Không biết."



Không biết là cô đang chỉ việc Ôn Thuần Chi không biết chuyện cô quay về, hay là chỉ việc cô không biết Ôn Thuần Chi có biết chuyện cô quay trở về hay không.



Ninh Tắc Mộ cũng không dò hỏi, anh nhớ ra một chuyện: "Mấy tấm ảnh chữ ký đó của em, hay là đợi lát nữa đến chỗ của anh lấy?"




Úc Hỉ chần chừ giây lát rồi nói: "Em còn phải mua cơm cho mẹ nữa, đổi hôm khác đi."



Ninh Tắc Mộ gật đầu: "Được."



...



Dạo này Ninh Tắc Mộ sống không được thoải mái cho lắm.



Mấy ngày trước, ông cụ trong nhà nhập viện, mắt thấy có vẻ sắp hấp hối nhưng vẫn luôn nhớ đến chuyện cháu trai đích tôn vẫn chưa lấy vợ, thế là đã tìm cho Ninh Tắc Mộ một đối tượng xem mắt.



Chơi bời không có giới hạn mười mấy năm trời, cuối cùng người nhà cũng đã bắt đầu thúc giục anh phải ổn định trở lại.



Đám người như bọn họ, trước giờ đều như thế.



Lúc chưa kết hôn, mặc kệ bạn chơi bời phóng túng ra sao. Nhưng nếu như đã kết hôn rồi thì những hoa hoa thảo thảo ở bên ngoài kia phải xử lý một cách sạch sẽ nhất.



Ninh Tắc Mộ dựa người vào sofa hút thuốc, bộ dạng thất thểu. Nhưng trong lòng anh ấy hiểu rõ, bản thân có thể phóng túng như thế hoàn toàn là dựa vào gia đình, nếu bây giờ rời khỏi quyền thế của gia đình thì bản thân anh ấy cũng chẳng là cái đinh gì cả.



Giang Tứ cầm một quân bài: "Vu tiểu thư xinh đẹp thế còn gì nữa?"



"Đẹp thì đẹp." Ninh Tắc Mộ khinh thường di chuyển tầm nhìn, cười nhạt: "Nhưng mà tính khí của cô ta thật sự là khó mà hầu hạ được."



Ninh Tắc Mộ kéo gạt tàn qua gạt tàn thuốc, sau đó nhìn Ôn Thuần Chi: "Mấy tấm ảnh chữ ký cậu thay tôi đưa cho Tiểu Hỉ Hỉ đi, để ở chỗ tôi Vu Cẩn nhìn thấy lại nhảy loạn cào cào lên."



Vu Cẩn là đối tượng mà trưởng bối trong nhà Ninh Tắc Mộ giúp anh chọn lựa. Nhà họ Vu cũng thuộc dõng dõi thư hương thế gia, nhưng cô gái này cũng là viên ngọc được gia đình cưng nựng trong tay, Ninh Tắc Mộ người này lúc hưng phấn thì cũng sẽ dỗ dành ngon ngọt mấy câu. Nhưng mà Vu Cẩn cũng không phải là loại người thấy trước mắt tốt đẹp thì liền tiếp nhận, lúc bực tức trà đạp lên mặt mũi thì Ninh Tắc Mộ cũng lười quan tâm đến cô ấy.



Ninh Tắc Mộ gãi chân mày, nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm trước tôi gặp Hỉ Hỉ ở bệnh viện."



Ôn Thuần Chi đang nghịch chiếc bật lửa trong tay, hơi ngước mắt lên: "Cô ấy đến đấy làm gì?"



Ninh Tắc Mộ nói: "Mẹ em ấy bị bệnh, phải làm một cuộc phẫu thuật."



...



Úc Hỉ trở về ký túc là 8 giờ tối.



Bạn cùng phòng đều không có ở trong phòng, Úc Hỉ đặt túi xách xuống, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.



Đợi cô tắm xong, đang giặt quần áo thì Chung Thanh mới trở về phòng, vừa nhìn thấy cô thì đã chạy đến bám vào khung cửa của cánh cửa sổ sát sàn ngoài bàn công: "Hỉ Hỉ, bác gái không sao chứ?"



Úc Hỉ vặn chặt vòi nước: "Không sao rồi."



Chung Thanh cười hì hì nói: "Mình đã nói cậu đừng lo lắng quá mà."



Úc Hỉ giặt xong quần áo, lần lượt treo từng cái một lên trên móc treo.



Vào bên trong phòng, Chung Thanh đang ôm đầu gối ngồi trước màn hình máy tính, thấp giọng lẩm bẩm: "Đàn ông đúng là lũ khốn nạn."



Úc Hỉ thuận miệng hỏi một câu: "Sao thế?"



Chung Thanh nghiêng đầu, một khuôn mặt bừng bừng tức giận: "Thần tượng của mình với vị W tiên sinh chia tay rồi."



~Hết chương 26~