Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 20




Người con gái yên tĩnh bước phía trước.



Ôn Thuần Chi cầm chìa khóa, không nhanh không chậm cất bước theo phía sau.



Ra khỏi thang máy, đi về phía bãi đậu xe, Úc Hỉ không tập trung tinh thần nên đụng phải chiếc xe điện ở bên cạnh.



Ôn Thuần Chi nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cánh tay gầy guộc của cô kéo về phía mình, gầy guộc và bé nhỏ đến mức đáng thương, nhìn cô không khác gì đứa trẻ nghèo khổ túng quẫn ở vùng núi.



Anh vẫn còn đang mải suy nghĩ không biết hiện tại cô nặng còn bao nhiêu cân thì người con gái đã nâng mắt lên nhìn anh, lộ ra một khuôn mặt lạnh nhạt xa cách: "Tôi tự ngồi taxi về được."



Ôn Thuần Chi nhướng mày, lấy ra bao thuốc lá với bật lửa, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: "Sao vậy? Bây giờ ở cạnh tôi có vài phút thôi mà cũng đã không bằng lòng rồi sao?"



Bóng đêm u tối, trong con ngươi của anh xuất hiện những tia lạnh lẽo.



Trong lòng Úc Hỉ rối loạn không yên, rõ ràng người nói cô phải cách xa ra một chút chính là anh.



Ôn Thuần Chi mang theo sắc mặt nặng nề lái xe.



Suốt dọc đường đi, bầu không khí trong xe được đè nén hết cỡ.



Trong lúc đợi đèn đỏ, Ôn Thuần Chi nghiêng đầu liếc Úc Hỉ một cái, tiểu cô nương giống như chẳng hề quan tâm dù chỉ một chút, lúc này đang đeo tai nghe nghe nhạc.



Đúng là một con sói con mắt trắng.*



*Ý chỉ khinh người, kiêu ngạo, vong ơn bội nghĩa,...



Ôn Thuần Chi hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.



Mùi nicotin gay mũi bay khắp không gian trong xe.



Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc cũng chạm phải tầm mắt của Ôn Thuần Chi, cô lập tức di chuyển ánh mắt sang vị trí khác.



Ôn Thuần Chi búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng: "Hôm trước em với Ninh Tắc Mộ gặp nhau à?"



"Ừm."



"Sao lại đến chỗ đó?"



"Tâm trạng của Thiền Thiền không tốt nên tôi đến đấy uống rượu với cô ấy."



Ôn Thuần Chi cười khẩy: "Chia tay với thằng nhóc họ Cố rồi đúng không?"



Trong lời nói hiện rõ sự xem thường đối với chuyện tình cảm của những đứa trẻ như bọn họ.



Úc Hỉ không trả lời, lại nghe thấy anh khuyên răn: "Tình yêu ở trường học cũng giống như hoa quỳnh chỉ sống được trong chốc lát mà thôi, em tốt nhất đừng có hẹn hò với mấy tên nhóc miệng còn hôi sữa đó, nghe rõ chưa?"



Úc Hỉ nhìn anh một lúc lâu, cô biết mình nói dối không giỏi nhưng vẫn ngang bướng cố chấp nói: "Tôi đã yêu rồi."



Ôn Thuần Chi siết chặt điếu thuốc, ngẩn người mất mấy giây, lúc anh cảm tưởng mình sẽ bị vẻ mặt nghiêm túc đó của cô hù dọa thì ngay sau đó anh lại cười khẽ, ung dung thờ ơ nói: "Thế ư? Mang ảnh ra đây cho tôi nhìn một chút xem nào?"



Úc Hỉ bỗng cảm thấy đúng là vô vị, cô chán nản dựa người ra sau ghế, gác đầu lên trên cửa sổ, vải vóc của quần áo ma sát lại với nhau tạo nên âm thanh sột soạt, trong không gian tĩnh lặng như này quả thật có chút nhức tai.





Ôn Thuần Chi quét mắt qua Úc Hỉ một lượt, chân mày khẽ nhướng lên, gạt tàn thuốc rồi sau đó lái xe rời đi.



...



Lúc gần qua năm mới, Liễu Hương Đông với Úc Hỉ đã đi dự tiệc đầy tháng của con trai chị gái họ Úc Thanh.



Bác gái hai là Hứa Huệ, vừa trông thấy Úc Hỉ thì đã kéo lấy tay cô: "Hỉ Tử bây giờ đã như khuê nữ thế này rồi à."



Liễu Hương Đông nói: "Vẫn chỉ là một đứa bé thôi."



Hứa Huệ khó nén nổi nụ cười: "Hỉ Tử giống chị, xinh gái."



Liễu Hương Đông cười cười nói: "Giống gì mà giống, chị già rồi. Úc Thanh đang ở trong phòng sao? Dẫn bọn chị đi nhìn một chút đi."



Hứa Huệ kéo tay Liễu Hương Đông, vừa đi vừa nói: "Em nói chị nghe, Đa Đa càng ngày càng thông minh rồi."



Đa Đa là biệt danh của con trai chị gái họ.



Em bé mũm mĩm trắng trẻo rất đáng yêu, không còn bộ dạng gầy đét lại như hồi đầu Úc Hỉ gặp nữa.



Liễu Hương Đông bế em bé trên tay, không ngớt lời khen ngợi, sau đó bà nhét vào tay em bé một bao lì xì đỏ.



Bác gái hai bấy giờ mới dẫn bọn họ đến phòng nghỉ dành cho khách để nghỉ ngơi.



Buổi tối, mấy người lớn đều tụm lại một chỗ đánh mạt chược.



Úc Hỉ ngồi chơi cờ nhảy với một cô bé của bên nhà thông gia, luận về vai vế thì cô bé đó còn phải gọi cô một tiếng "Cô nhỏ".



Úc Hỉ tung hai lần súc sắc đều tung được sáu, còn cô bé thì đến một quân cờ cũng vẫn chưa đánh ra được, lắc lắc tay Úc Hỉ làm nũng: "Cô nhỏ, cô nhường con một lần đi mà."



Úc Hỉ dở khóc dở cười, thế là cô cũng nhường cho tiểu nha đầu này tung súc sắc hai lần, đột nhiên ở bên ngoài truyền đến tiếng gào khóc.



Úc Hỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa mấy lần.



Trên bàn mạt chược, Hứa Huệ như đã không còn lạ gì, bà lắc đầu nói: "Lại phát bệnh rồi."



Liễu Hương Đông không hiểu gì, hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"



Hứa Huệ nói: "Còn có thể có chuyện gì, đứa con gái của nhà đối diện hai năm trước chẳng phải là gả cho một tên có tiền đấy ư, thế mà cưới nhau còn chưa tới một năm thì chồng nó ở bên ngoài ngoại tình, khiến cho con bé đấy khùng khùng điên điên cả ngày, bây giờ còn bị cả bệnh trầm cảm nữa."



Hứa Huệ nói rất hưng phấn, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Chim sẻ cho dù có thể bay được lên cành cây rồi thì cũng vẫn phải biết phỏng đoán xem cành cây đó liệu có dễ đậu hay không chứ? Lại nói đến hai năm trước, lúc mà con bé đó lấy chồng, nhà đối diện cứ phải nói là đắc ý cười không ngớt, vậy mà có ai ngờ chưa nổi một năm thì cái móng ngựa này đã lật ra rồi. Nếu mà là em ấy hả, em sẽ tìm cho con gái chúng ta một người thật thà, tuyệt đối sẽ không mơ tới chuyện trèo cây cao đâu."



Sắc mặt Liễu Hương Đông cứng đờ lại trong chốc lát, trên bàn có người lén lút đụng nhẹ vào Hứa Huệ. Bấy giờ Hứa Huệ mới bừng tỉnh, vội vã im bặt, cười cười nói: "Ôi trời, sao em lại nói tới mấy cái này thế nhỉ."



Liễu Hương Đông cũng phụ họa theo cười trừ mấy cái.



Liễu Hương Đông dự xong tiệc đầy tháng thì bà với Úc Hỉ đã quay về thành phố C ngay trong ngày hôm đó.



Úc Hỉ đang ở trong phòng bếp rửa bát thì nhận được điện thoại của Tề Dục.




Tề Dục ở đầu bên kia nói cô ấy vẫn đang ở thành phố C, tìm được một khoản thu nhập thêm, tiền lương cũng khá cao, đang tuyển người gấp, cô ấy hỏi cô có đồng ý đến làm không.



Úc Hỉ suy nghĩ chẳng còn mấy hôm nữa là đến sinh nhật lần thứ bốn mươi của Liễu Hương Đông, ban đầu cô đã chuẩn bị quà sinh nhật cho bà nhưng vẫn còn thiếu một chút tiền, thế là cô nhận lời ngay.



Buổi sáng ngày hôm đó mới 6 giờ 30 phút Úc Hỉ đã thức dậy, đi đến sân bay để đón khách hàng.



6 giờ 30 phút, cô đợi ở đại sảnh, không ngờ lại nhận được một tin nhắn thông báo là máy bay sẽ hạ cánh muộn một tiếng.



Công ty lo lắng cô là người mới, sợ cô tiếp đãi không chu đáo nên đã đặc biệt phái một người lão luyện đến đón khách hàng cùng với cô, tên anh ta là anh Lưu. Nghe thấy giờ đến bị kéo dài thì thái độ của anh Lưu không hề vui vẻ, còn văng cả tục: "Tiên sư cái bọn nước Đức này." Sau đó lại nói chuyện với Úc Hỉ: "Cô học trường đại học nào thế?"



Úc Hỉ: "Đại học B."



Anh Lưu nhướng chân mày: "Aiyo, sinh viên ưu tú ha."



Hai người tán gẫu xuyên biên giới, đợi đến tận 9 giờ 30 phút thì cũng đã đón được khách hàng.



Hành trình hôm nay chủ yếu là dẫn mấy vị khách đi đến những nơi nổi bật trong thành phố C dạo chơi mấy vòng.



Hôm nay lúc ra ngoài Úc Hỉ quên không đeo găng tay, tới lúc kết thúc thì cả hai bàn tay đã lạnh tới mức không còn cảm giác.



Anh Lưu đang lái xe ở phía trước nhận một cuộc điện thoại, sau đó nghiêng đầu nói với cô: "Thiệu tổng nói cô đợi một lúc nữa cùng đi ăn bữa tối."



Úc Hỉ không nghe rõ, chỉ bắt được mấy từ phía sau, cô đáp lại: "Không cần đâu, anh Lưu. Tôi về nhà ăn cũng được."



Anh Lưu nói: "Lát nữa trên bàn ăn còn cần cô phiên dịch."



Đến khách sạn, sau khi ăn uống no nê thì lại tiếp tục tăng hai.



Vốn dĩ Úc Hỉ muốn đi về nhưng anh Lưu lại nói: "Cô đừng có mà không hiểu chuyện, đi lên làm quen với một vài người đi, sau này còn có chút ít mối quan hệ."



Sau khi vào phòng bao, Úc Hỉ ngồi ở tít tận trong góc sofa, cô lúc này chỉ cảm thấy bí bách khó chịu.



Người ngồi ở đây ngoại trừ khách hàng đến từ nước Đức ra thì còn có một vị Đặng tổng của một công ty. Vị Đặng tổng này có một khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt một mí cười híp chặt lại, đưa cho cô một ly rượu: "Úc tiểu thư, hôm nay cảm ơn cô, nào, cùng uống một ly."




Úc Hỉ lộ vẻ khó xử, lúc nãy ở trên bàn ăn đã phải uống mấy cốc, hiện tại bụng đang rất khó chịu thế nên cô từ chối.



Đặng tổng bỏ ly rượu xuống bàn, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhưng ngữ khí thì lại hùng hổ hăm dọa: "Bao nhiêu người đang nhìn thế này, cô mà không uống thì tôi không còn mặt mũi nào đâu."



Úc Hỉ cong môi, trong lòng cũng hơi lo sợ, cô do dự rồi cũng cầm ly rượu lên.



Đặng tổng vỗ tay: "Nể mặt."



Người ngồi ở trong phòng bao nhìn thấy tình hình này thì cũng vỗ tay tới tấp nói: "Được lắm, hay lắm."



Tiếp đó nào là rượu vang nào là rượu trắng lần lượt thi nhau chảy xuống cổ họng.



Úc Hỉ không chịu nổi nữa, cô tìm một lý do rồi ra ngoài.



Vừa mở cửa thì lại đụng phải một người, người đó đỡ lấy cánh tay của cô: "Bạn học Úc."




Úc Hỉ ngẩng đầu, nhìn thấy là ai thì cô hất cánh tay đang đỡ lấy vai cô của người đó ra, loạng choạng rời đi.



Thiệu Khiên kéo khuỷu tay cô, đang muốn nói gì đó thì nghe thấy ở phía sau truyền đến một giọng nói: "Hỉ Hỉ."



Thiệu Khiên quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.



Ninh Tắc Mộ đã tiến đến gần, đỡ lấy Úc Hỉ, sau đó anh ấy lại nhìn về phía Thiệu Khiên: "Thiệu công tử, đã lâu không gặp."



Thiệu Khiên cũng cười, con ngươi rơi trên người Úc Hỉ: "Ninh công tử, cậu còn có quen biết với Úc tiểu thư cơ à?"



Ninh Tắc Mộ nhìn Úc Hỉ say đến độ thất điên bát đảo: "Cô ấy là em gái tôi."



Ngay lúc này, cánh cửa phòng bao vẫn đang được đóng chặt bị đẩy ra, Đặng tổng thấy Úc Hỉ mãi vẫn chưa quay lại nên muốn ra ngoài tìm, không ngờ lại nhìn thấy Thiệu Khiên: "Thiệu tổng, cậu tới rồi."



Ánh mắt rơi xuống người Úc Hỉ lúc này đang ở bên cạnh Ninh Tắc Mộ, không nghĩ gì nhiều, giơ tay định kéo người: "Úc tiểu thư, bên trong vẫn còn đang đợi cô đấy, mau vào đi thôi."



Thiệu Khiên bỗng lạnh mặt, cố làm ra vẻ: "Sao lại để Úc tiểu thư uống rượu thế hả?"



Đặng tổng ngớ người ra giây lát, liếc mắt quan sát một chút người còn lại, nhạy bén đáp: "Đâu có, làm gì có ai để cô ấy uống rượu đâu chứ... Lúc nãy Úc tiểu thư tưởng cocktail là nước ngọt nên đã uống một ly, không ngờ..."



Ninh Tắc Mộ cười khẩy, cũng không thèm vạch trần màn kịch dở ẹc mà hai người đó đang cố gắng diễn.



"Thiệu công tử, tôi phải mang người đi rồi."



Thiệu Khiên nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, mắt hơi híp lại, nhả ra một làn khói.



Chẳng trách con nhóc này lại không thèm để ý đến anh, hóa ra là bò được lên giường của Ninh Tắc Mộ rồi.



...



Ninh Tắc Mộ dìu cô ngồi vào trong xe, sau đó anh ấy rút di động ở trong túi ra gọi một cuộc điện thoại.



Úc Hỉ hiện tại đầu đau như búa bổ, dạ dày cồn cào, thẳng thừng trào lên trên tận cổ họng, cô nhíu chặt mày, cố gắng đè nén cơn buồn nôn.



Ninh Tắc Mộ ngồi vào vị trí ghế lái, châm một điếu thuốc: "Nếu mà em muốn nôn thì anh tìm cho em một cái túi bóng nhá?"



Úc Hỉ lắc đầu: "Anh đừng có nhắc đến cái chữ "nôn" này nữa."



Ninh Tắc Mộ bật cười một tiếng, nhìn qua gương chiếu hậu, bóng dáng của người đàn ông đang sải những bước lớn lại gần, anh ấy gạt tàn thuốc: "Thuần Chi đến rồi."



Úc Hỉ nhắm chặt mắt, lông mi hơi rung rung, sau đó cô nghe thấy cửa xe bị người ta mở ra, có một luồng gió lạnh quét vào bên trong, cô không nhịn được khẽ cau mày.



Ấy thế mà cơn gió lạnh này chẳng duy trì được bao lâu thì lại nghe thấy một tiếng "cạch", cửa đã bị đóng lại.



Ghế ngồi hơi lún xuống, hơi thở ấm nóng của người đàn ông bao trùm khắp nơi.



Ôn Thuần Chi tháo cà vạt ném qua một bên, giọng nói có chút tức giận: "Thiếu tiền tiêu sao?"



~Hết chương 20~