Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 17




Tháng 12, Lương Thiển với dì hai cãi nhau một trận to, tiểu cô nương trong lúc giận dỗi đã mua vé xe lửa, chạy đến chỗ Úc Hỉ nhờ vả.



Úc Hỉ cũng hết sức tận tình, dẫn tiểu cô nương vui chơi mấy ngày, buổi tối hôm sắp phải rời đi đã cùng nhau đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc.



Là buổi biễu diễn cuối cùng sau bao nhiêu năm lưu diễn của một Ca Hậu, thật ra thì đây chỉ là thủ đoạn để thu hút người đến xem mà thôi, ấy thế mà vé vào cửa lại được bán đi hết một cách nhanh chóng mặt.



Hai tấm vé vào cửa khẽ động trong tay Úc Hỉ là do Ôn Thiền giúp cô giành được.



Lương Thiển đương nhiên rất kích động, liên tục "wow, wow" không ngớt: "Chị, chị cũng tuyệt vời quá đi."



Úc Hỉ cũng không suy xét xem Ôn Thiền làm cách nào để giành được tấm vé vào cửa này, cô sợ vòng vèo một hồi lại nhớ tới người nọ.



Buổi biểu diễn âm nhạc được tổ chức ở Trung tâm Olympic Sports.



Vẫn chưa tới giờ vào cửa mà ở bên ngoài khu soát vé đã đứng đầy cả một hàng người, ồn ào náo nhiệt.



Gió đêm se lạnh, vừa mở miệng liền xuất hiện một làn khói trắng mờ nhạt.



Úc Hỉ lạnh tới mức dưới chân run lên như cầy sấy, không chịu được mà kéo chiếc mũ phía sau gáy đội lên đầu, lại nhìn qua Lương Thiển, con bé lúc này vẫn giữ nguyên một tinh thần hoạt bát lanh lợi, một chút sợ rét cũng không hề có.



Cũng chính vào thời khắc đó, Úc Hỉ nhận ra bản thân thật sự đã già rồi.



Cầm cự đến khoảng 7 giờ tối, đám người ở phía trước mới có dấu hiệu giãn tách dần ra.



Ánh đèn huỳnh quang màu xanh lam soi rọi cả một biển người đang ùa vào bên trong.



Úc Hỉ hòa mình vào trong đám đông, lại cảm thấy có chút mù mịt mất phương hướng.



10 năm trước, Ca Hậu với giọng hát làm rung động lòng người, cách biệt mười mấy năm mới lại cất giọng vậy mà giờ phút này lại liên tục hát lạc giọng, mấy bài hát đều hát không đúng âm điệu, quả thật là xuất hiện một phiên bản hoảng loạn lệch tông hoàn toàn mới, không khác gì một vở kịch hài.



Úc Hỉ cúi đầu nghịch di động, Lương Thiên là người thẳng thắn, có sao nói vậy, con bé nói cô đừng có mà phung phí của trời, hơn 2000 tệ một tấm vé vào cửa lại chỉ đổi lấy một vị trí nghịch điện thoại, con bé gào lên: "Chị, chị đừng có mà không biết kiêng dè gì nhé, em nói cho chị biết, tốt xấu gì cũng phải kiềm chế lại đi chứ, em sợ fan hâm mộ của vị Ca Hậu họ Hứa trên kia nhìn thấy chị như thế này sẽ lao qua đập cho chị một trận đấy."



Úc Hỉ dở khóc dở cười, chỉ đành ngẩng đầu giả vờ cố gắng biểu hiện ra một điệu bộ hết sức dung hòa theo đám đông.



Cho đến tiếp ngay sau đấy, cô đã thật sự nghiêm túc nghe vào trong tai, bởi vì bài hát đó trước đây cô đã được nghe Tề Dục hát.



Chôn sâu tiếng lòng sâu thẳm trong tim



Thượng Đế ba lần bốn lượt trêu ngươi



Nghe thấy tiếng gió thì thầm bên tai



Tránh không khỏi trạm phải gương mặt em



Càng muốn rời xa em lại càng hướng về phía sinh mệnh em.



...



Thân phận xa xăm ký ức phai mờ



Ngắm hoa trong màn sương như chẳng hề có điều gì xảy ra.



...



1 giờ sáng, thân xe màu đen hòa lẫn vào trong màn đêm đen tối.





Vừa mới rời khỏi buổi biểu diễn âm nhạc, Ôn Thuần Chi lái xe đưa Lẫm Nhiên về nhà.



Sắp đến khu chung cư Lẫm Nhiên ở, Lẫm Nhiên không xuống xe ngay mà ngập ngừng mãi một lúc mới hỏi anh: "Hay là anh lên trên ngồi một lát đã?"



Có thể dễ dàng nhận thấy người đàn ông không hề có chút hứng thú nào với lời mời của cô, ấn đường của anh hơi cau lại, sau đó đem tàn thuộc gạt vào trong gạt tàn, nhàn nhạt nói: "Không cần, em lên trên nghỉ ngơi đi."



Chìm nổi ở trong vòng tròn giải trí này đã hai năm, Lẫm Nhiên hiện tại đã không còn là một cô gái ngu ngơ không biết gì như trước kia nữa.



Lúc này nghe thấy Ôn Thuần Chi nói như vậy thì cũng biết ý tiến lùi.



Những vị công tử như bọn họ, một khi bạn sát lại gần rồi thì ngược lại sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy phản cảm, không còn coi bạn ra gì nữa.



Lẫm Nhiên "ừm" một tiếng, sau đó cô rướn người qua đặt lên trên gò má anh một nụ hôn rồi nói một câu "chúc ngủ ngon", xong xuôi mới tháo dây an toàn mở cửa xe ra bước xuống.



Lẫm Nhiên ở trước mặt Ôn Thuần Chi luôn biểu hiện là một cô gái phóng khoáng, song cô trở về chỗ ở của mình, lúc tắm rửa cô đứng ở trước gương, cẩn thận quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của bản thân ở trong gương.



Tháng trước cô vừa mới đi cắt mí, tối nay người đàn ông lại không hề có chút hứng thú nào, không biết liệu có phải liên quan tới sự thay đổi trên khuôn mặt của cô hay không?




Lẫm Nhiên nhìn đi nhìn lại mấy lần, khẳng định rõ cuộc phẫu thuật cắt mí này hoàn mỹ một cách tuyệt đỉnh, nó chỉ càng khiến cho cô giống như là dệt hoa ở trên gấm, không hề có một chút khuyết điểm nào, lúc bấy giờ mới xóa tan đi được suy nghĩ ở trong đầu.



Sau khi buổi biểu diễn âm nhạc kết thúc thì qua ngày thứ hai liền xuất hiện một bài báo, liên quan tới đánh giá của mọi người đối với buổi biểu diễn âm nhạc đó.



Khen ngợi có, phê bình cũng có.



Úc Hỉ về tới ký túc xá thì đúng lúc nghe thấy hai người bạn cùng phòng đang thảo luận về chuyện của buổi biểu diễn âm nhạc.



Úc Hỉ dọn dẹp đồ đạc ở trên bàn học, thuận miệng nói: "Tề Dục đâu rồi, cậu ấy vẫn chưa quay lại sao?"



Chung Thanh trả lời cô: "Cậu ấy vẫn chưa về." Sau đó lại hỏi, "Hỉ Hỉ, cậu đã xem phát sóng trực tiếp của buổi biểu diễn âm nhạc của vị Ca Hậu họ Hứa kia chưa thế?"



Úc Hỉ đi ra ngoài ban công thu quần áo, thuận miệng đáp: "Mình xem rồi."



Chung Thanh thấy cô cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày chuẩn bị đi tắm thì nói: "Hỉ Hỉ, cậu định đi tắm hả?"



"Ừ."



"Mình vừa mới bật bình nước nóng, nhiệt độ chắc cũng ổn rồi đấy, cậu đi tắm đi."



Úc Hỉ nói: "Được."



Buổi tối của đêm Giáng Sinh, mấy học sinh nữ trong ký túc xá rủ nhau đi xem phim.



Là một bộ phim thuộc thể loại văn nghệ đô thị, vừa mới ra mắt, do một Tiểu Hoa Đán dạo gần đây có độ hot rất cao diễn xuất, tên là Lẫm Nhiên.



Chung Thanh là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lẫm Nhiên, trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm rằng: "nếu như không chịu vì Idol của nhà mình mà bỏ tiền trong ví ra thì chắc chắn không phải là một fan chân chính." Thế là cô ấy đã đặc biệt mời ba người bọn họ đến xem bộ phim này.



Tình tiết của bộ phim cũng vẫn luôn là thể loại tình yêu trắc trở, Úc Hỉ xem mà không tập trung nổi tinh thần.



Chỉ cảm thấy gương mặt của nữ chính trong bộ phim này có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được là đã gặp qua ở đâu.



Mãi tới lúc ngồi trên xe quay về ký túc xá, Chung Thanh phổ cập cho bọn họ những thông tin và tin đồn của Lẫm Nhiên.



Bấy giờ Úc Hỉ mới hậu tri hậu giác, đầu năm nay, cô từng liếc thấy ở trong một bài báo nào đó, liếc thấy bóng hình của Ôn Thuần Chi với vị nữ minh tinh này, hình ảnh mờ nhạt không rõ ràng vậy mà cô có thể không chút do dự nhận ra được đó là anh.




Bốn người quay trở lại ký túc, lúc gần đến dưới lầu thì Trình Sầm nhận một cuộc điện thoại, rồi cùng lúc nói với bọn họ: "Này mấy cậu... Buổi tối mình không về ký túc đâu nhé."



Chung Thanh chớp chớp mắt ra vẻ mờ ám: "Aiyo, có chuyện hay rồi hả."



Trình Sầm cố tình giậm chân tỏ vẻ hờn dỗi: "Cậu đúng là đáng ghét."



Ngay sau đó cô ấy vui vẻ hớn hở rời đi.



Mấy người bọn họ cười cười nói nói, về tới phòng ký túc chưa được mấy phút thì lại có người đến gõ cửa.



Úc Hỉ đi mở cửa, người đứng bên ngoài là lớp trưởng của chuyên ngành bọn họ theo học - Phó Hạo và Trần Gia Nam. Trên tay còn cầm theo một hộp giấy lớn, bên trong đựng đầy ắp những hộp quà bằng giấy be bé.



Úc Hỉ thầm đoán ở bên trong mấy chiếc hộp nhỏ kia đều được đặt một trái táo.*



*Giáng sinh ở bên Trung Quốc thường sẽ tặng quà bằng trái táo.



Trần Gia Nam lấy ở bên trong hộp giấy to ra bốn chiếc hộp nhỏ đưa qua cho cô: "Happy Christmas Eve."



Úc Hỉ mỉm cười trả lời, đang chuẩn bị đóng cửa thì lại nhìn thấy một cánh tay còn lại của Trần Gia Nam đưa ra, trong tay là một con gấu bông bằng lông mềm mại.



Trần Gia Nam nói: "Tặng cậu đấy."



Úc Hỉ ngẩn người ra mấy giây, sau đó lại nhìn thấy Phó Hạo im lặng không lên tiếng đứng ở một bên, trên mặt hiện rõ một dáng vẻ ung dung xem kịch hay.



Chung Thanh đi vệ sinh xong thì thấy Úc Hỉ đứng ở ngoài cửa cả nửa ngày rồi thì không khỏi tiến tới xem một chút.



Úc Hỉ ở trong trường học rất có giá, người theo đuổi cứ phải nói là xếp một hàng dài đếm mãi không hết. Bây giờ lại nhìn thấy Trần Gia Nam, Chung Thanh liền hiểu ngay ra đầu đuôi sự việc, trong đầu là một lố suy nghĩ kèm theo là tiếng cười ha ha ha, cô tóm lấy vành tay nhọn nhọn của con gấu bông: "Tặng cho Úc Hỉ nhà bọn mình hả, thế thì cảm ơn nhá."



Tiếp đó cô nhanh chóng đem cánh cửa đóng chặt lại, cũng coi như là đã giúp Úc Hỉ thoát khỏi sự khó xử.



Chung Thanh nhìn ngang ngó dọc con gấu bông thuộc phiên bản giới hạn ở trong tay một lúc lâu mới nói: "Sự chú ý của Trần Gia Nam đều đặt hết lên trên người cậu rồi? Hỉ Hỉ, mình bảo này, cậu ngàn vạn lần đừng có mà đồng ý với cậu ta. Mấy ngày trước mình còn nhìn thấy cậu ta với một đứa con gái nào đó ôm ôm ấp ấp ở trên phố đấy."



Chuyện gì đây không biết, Úc Hỉ khóc không được, cười cũng không xong: "Vậy con gấu bông này phải xử lý thế nào đây?"



Chung Thanh co rụt cổ lại, cẩn thận từng li từng tí nói: "Không thì ngày mai mang trả cho cậu ta vậy?"




...



11 giờ đêm, đèn điện đều đã tắt hết.



Úc Hỉ nằm ở trên giường, lúc chuẩn bị thiếp đi thì lại nghe thấy tiếng của Chung Thanh ở giường đối diện: "Hỉ Hỉ, ngày mai là buổi lễ khánh thành của Thí nghiệm nhà lầu đúng không? Nghe nói mấy người phụ trách đón tiếp khách khứa bọn cậu phải mặc xường xám đấy, nhất định là sẽ rất lạnh."



Úc Hỉ lơ mơ "ừm" một tiếng.



Ngày hôm sau trong không khí là một sự ẩm ướt rất khó chịu, phía chân trời là những đám mây đen kịt, giống như một trận mưa lớn đã được ấp ủ từ rất lâu rồi, chẳng qua là hiện tại vẫn chưa chịu rơi xuống mà thôi.



Buổi khánh thành Thí nghiệm nhà lầu lần này là mấy vị bạn học cũ đã tốt nghiệp của đại học B cùng nhau quyên góp tổ chức.



Các cô gái tiếp đón khách khứa lần này trừ cô và Tề Dục thuộc Khoa tiếng Đức ra thì đại đa số đều là sinh viên của Khoa thanh ngữ.



Vì vậy lúc ở trong phòng thay đồ, mấy người thuộc Khoa thanh ngữ đều túm tụm lại thành một đám, Úc Hỉ với Tề Dục trơ trọi ở một bên, nhìn qua trông không khác gì cô hồn dã quỷ.



Dẫu sao thì con gái sẽ luôn có lúc như thế, lòng thù địch không hề có nguyên nhân, sự trơ trọi cô độc cũng sẽ không có nguyên nhân, tự mình cuộn lại thành một vòng tròn nhỏ.




Nhưng cũng may, Úc Hỉ từ trước tới giờ không phải là người thuộc dạng nước chảy bèo trôi, gặp sao hay vậy. Cho dù chỉ có một mình cũng sẽ tự tạo được niềm vui riêng. Hơn nữa còn có người như Tề Dục, từ trước tới giờ trong mắt cô ấy cũng chẳng có người khác.



Cho đến khi Ôn Thiền gửi cho cô một đoạn tin nhắn: "Buổi lễ khánh thành Thí nghiệm nhà lầu hôm nay anh mình cũng đến đấy."



Ngón tay đang trượt trên màn hình di động của Úc Hỉ khựng lại, hơn một năm nay, cô thật sự rất ít khi đi nghe ngóng chuyện của gia đình Ôn Thuần Chi, cho dù là lúc ở cạnh Ôn Thiền cũng vậy, Ôn Thiền có không may nhắc đến thì cô cũng sẽ tỉnh bơ mà lảng sang chuyện khác.



Giờ đây, khi đã không thể tránh khỏi, cô lại cảm thấy trong lòng nảy sinh mấy phần hoảng sợ.



Tới 9 giờ, Giáo viên Ôn của Khoa thanh ngữ ra hiệu cho bọn họ đi vào trong phòng.



Suốt dọc đường đi đều tận tâm chỉ bảo, ân cần dạy dỗ.



Trong lời nói đều thể hiện rõ ràng, mấy vị bạn học cũ này ai nấy đều không phải thân phận tầm thường, tóm lại là để cho bọn họ thận trọng từ trong lời nói đến hành động, không được làm mất mặt của trường học.



Lúc đi qua phòng nghỉ, Úc Hỉ lại lưỡng lự, giáo viên Ôn liếc cô một cái: "Khẩn trương lên."



Trong phòng nghỉ, Ôn Thuần Chi vẫn cúi đầu trả lời email, đối diện anh là một vị công tử nhà họ Thiệu, anh ta đang nói chuyện phiếm với anh, hết chuyện này đến chuyện khác không chịu thôi, đại khái đều là mấy chuyện nhảm nhí không đâu vào đâu.



Anh chẳng có chút tâm tình nào cả, vốn dĩ buổi lễ khánh thành này anh cũng không cam tâm tình nguyện tới đây. Lúc nghe thấy ở phía ngoài cửa sổ có những tiếng bước chân di chuyển anh mới nâng con ngươi lên nhìn một chút, anh nhìn thấy ở ngoài cửa phải có đến bảy, tám cô gái duyên dáng thướt tha đi vào bên trong.



Điều khiến Ôn Thuần Chi không ngờ tới nhất chính là cô cũng ở trong đám người đó.



Cô mặc một bộ xường xám màu đỏ đậm, viền mép được thêu một màu vàng kim, để lộ một cổ tay trắng muốt như ngọc trai.



Một thế trận như thế này quả thật là có chút dung tục rồi.



Thân hình của cô vốn dĩ bé nhỏ, vậy mà bây giờ khoác lên người một bộ xường xám như vậy lại khiến cho cô càng trở nên nổi bật hơn tất thảy, phảng phất còn có chút phong tình mập mờ, sự đơn thuần của người thiếu nữ cùng với dáng vẻ thướt tha của người phụ nữ đan xen vào với nhau, tóm lại là rất nhức mắt.



Cô hơi cúi thấp đầu, giống như không hề muốn tới nơi này.



Lại nghĩ, anh với cô có lẽ cũng phải hơn hai năm không mặt đối mặt rồi cũng nên.



...



Cơn mưa đen kịt trên bầu trời lúc trước ngập ngừng mãi không chịu rơi xuống thì sau khi kết thúc buổi lễ khánh thành đã ập xuống rào rào như thác đổ.



Úc Hỉ với mấy cô gái Khoa thanh ngữ bị lạnh cóng tới mức thảm hại.



Vừa kết thúc, Úc Hỉ đã vội vàng lấy chiếc áo lông bọc lại dưới mắt cá chân, bộ xường xám màu đỏ đậm được bao bọc tới mức chặt chẽ, Tề Dục giữa chừng có chuyện nên đã rời đi trước.



Lúc ra ngoài cô quên không mang theo ô, bây giờ nhìn cơn mưa rả rích ở bên ngoài, cô chần chừ rồi sau đó chạy nhanh mấy bước rời khỏi gốc cây.



Lúc sắp đến dưới lầu của một tòa nhà dạy học thì cơn mưa ngày càng trở nên lớn hơn.



Đằng sau có tiếng còi xe ô tô truyền đến, cô quay đầu nhìn qua, chiếc xe đó từ từ lái tới bên cạnh.



Ôn Thuần Chi hạ cửa sổ xe xuống, đổ người qua mở cửa xe, sau đó lại ngồi ngay ngắn về vị trí: "Lên xe đi."



Tư thế của anh rất thuần thục, rất giống với hai năm trước, lúc ở trước cổng trường cấp ba đưa thuốc cho cô.



Chỉ có điều hai năm trước là anh tự mình lái xe, còn hiện tại, ngồi ở vị trí ghế lái còn có một người tài xế.



~Hết chương 17~