Mùa Xuân Của Công Tử Bột

Chương 22




Kỳ thi đại học đã gần sát nút, đợt Tết âm lịch toàn học bù, chỉ còn nghỉ tổng cộng bốn ngày là đêm ba mươi, mồng một, mồng hai và mồng ba Tết.

Đứa nào cũng sắp phát cơn khùng điên, bên Nhất Trung còn loan tin có đứa nhảy lầu tự tử, hại thầy trưởng khối nghe mà sợ xanh xám mặt mày, ngay tuần đầu tiên sau kì nghỉ Tết liền hết lời khuyên nhủ xoa dịu, dặn các em học sinh phải tự mình điều tiết lại.

Trường hợp như Pavel Korchagin* thuộc dạng họa hoằn, phần lớn đám học sinh chỉ như Alex** trong "Cỗ máy Con Người", lúc nào cũng bức bối khó chịu nhưng không xả ra được.

* Nhân v¾t chính trong truyện Thép đã tôi thế đấy của nhà văn Nikolai A.Ostrovsky. Anh lớn lên trong điều kiện đất nwớc g¾p nhiều khó khăn, đwờng đời cũng lắm thủ thách cam go nhwng anh không bao giờ lùi bwớc, luôn cố gắng hết súc mình để cống hiến, phục vụ cho Tổ Quốc.

** Nhân v¾t Alex trong phim là một học sinh cấp ba,có đam mê với bạo lực, cwỡng hiếp và nhạc Beethoven.

Thế mà đến độ xuân về, cả đám học sinh khối mười hai lại bình tĩnh lạ thường, chỉ còn ba tháng nữa là tới kỳ thi đại học, tựa như Dickens đã viết, đây là mùa xuân tràn ng¾p hy vọng, song cũng là mùa đông đắm chìm trong tuyệt vọng. Có liều mình cỡ nào cũng không làm nên cơm cháo gì, thành tích cũng chẳng thể nâng cao hơn trên bình diện chung được nữa, giờ học cũng chỉ là để củng cố vị thế nhỏ nhoi của mình trong kì thi đại học.

Quả nhiên khi công bốkết quả, Đàm Duệ Khang xếp thứ 43 toàn khu vực, còn Diêu Viễn đứng hạng 79.

Cả hai đều vượt qua ngưỡng điểm chuẩn vào trường trọng điểm* của năm ngoái, còn việc có thi đỗ vào những trường top 10** hay không thì chỉ có thể dựa vào số phận, đồng thời đánh cuộc với vận may của chính mình, vận may của những người khác, và cả vận may khi điền vào hồ sơ nguyện vọng.

* Trwờng trọng điểm là cách gọi tắt của trwờng đại học chính quy trọng điểm. ď Trung Quốc, trwờng trọng điểm là trwờng đại học quốc l¾p, các học viện trực thuộc các trwờng này ho¾c học viện chủ chốt của tỉnh.

** Top 10 trwờng đại học Trung Quốc bao gồm: Thanh Hoa, Bắc Kinh, Thiên Tân, ĐH KHKT TQ Nam Kinh, Phúc Đán, ĐH Giao thông Thwợng Hải, ĐH Giao thông Tây An, Chiết Giang, ĐH Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân.

Cơn bão đầu tiên trong năm đến sớm hơn dự báo, ngay trong hôm niêm yết kết quả đám học sinh lục tục quay về nhà, Diêu Viễn đứng ở trạm xe một lúc, rồi

nói, "Anh à, em không muốn về nhà." Đàm Duệ Khang, "?"

Diêu Viễn đứng ngơ ngẩn ở trạm xe.

Đàm Duệ Khang hỏi, "Vậy em muốn đi đâu?" Diêu Viễn nói, "Đi xe kia nhé."

Bọn nó lên chuyến xe chạy ra bờ biển, ngồi kề vai trên con đập, gió rền sóng dữ thốc mạnh vào mặt, đất trời một màu đen ngòm, con sóng cao ngót nghét năm mét tựa hồ toan tính nuốt chửng tất cả, nhấn chìm toàn bộ thế giới trong tiếng gào thét cuồng nộ.

Triệu Quốc Cương lái xe đến đón bọn nó, Đàm Duệ Khang bảo, "Về thôi, Tiểu Viễn, sau này bao giờ muốn đi ngắm biển cũng được mà."

Anh không hiểu Diêu Viễn đang nghĩ gì, thực tế Diêu Viễn cũng không biết nó đang nghĩ gì, nó chỉ đơn thuần muốn tuyên vài lời cáo chung, những hình ảnh bộ phim hoạt họa xem thuở bé trồi lên trong đầu, ngày tận thế đã điểm, đám robot quyết chiến trên đại dương mênh mông. Nó tựa như hóa thành một phần của ánh sáng và chớp giật, vĩnh biệt quá khứ, lao vào tương lai hỗn mang vô định.

Về đến nhà, Triệu Quốc Cương tập trung nghiên cứu hồ sơ nguyện vọng, ba hôm sau, bọn nó đi học về, Triệu Quốc Cương nói, "Các con qua đây, ba đang cần ý kiến của các con."

Diêu Viễn đặt câu hỏi, "Con nên học gì đây ba?"

Triệu Quốc Cương nói, "Vấn đề chính là các con muốn học cái gì. Sau này muốn làm nghề gì. Giá trị của một ngành mình cảm thấy thích thú lớn hơn nhiều so với việc có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong tương lai."

Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang ngồi xuống bàn, hai đứa chưa hiểu ý ông lắm nên đều không lên tiếng.

Diêu Viễn ngập ngừng bảo, "Thật ra con muốn... ặc, học ngành nhân văn gì đó."

Triệu Quốc Cương biến sắc, nổi giận lên giọng, "Vậy sao hồi đó con không chọn môn Lịch sử, Địa lý!?"

Diêu Viễn vội phân bua, "Con... nói giỡn, đùa tý thôi mà!"

Đàm Duệ Khang lên tiếng, "Con cũng không biết mình muốn học cái gì, dượng thay con quyết định đi, dượng đã chọn ắt không sai đâu."

Triệu Quốc Cương cảm thấy đầu đau râm rẩm, ông phân tích, "Thực sự không biết mình muốn học gì à? Hai con trao đổi với nhau thêm một bữa nữa đi. Lựa chọn của Duệ Khang là ngành IT của Thanh Hoa rất khó vào, khoa khí tượng có vẻ dễ dàng hơn, lọt được trong đó rồi thì thử xem có thể đổi chuyên ngành được

không. Còn Tiểu Viễn, đại học Bắc Kinh thì... con thấy đại học Công nghệ Bắc Kinh thế nào? Cũng là trường thuộc Dự án 211* đấy."

* Dự án 211 là dự án đầu tw nâng cao chất lwợng giáo dục và nghiên cúu tại 116 trwờng đại học trọng điểm của Bộ Giáo dục Trung Quốc đwợc khởi động vào năm 1995. Tên dự án này đwợc ghép tù số 21 trong thế kỉ 21 và 1 chỉ số lwợng twơng đối (100) trwờng đại học trọng điểm đwợc chọn vào dự án.

Diêu Viễn nghe mà lặng người, nó bảo, "Con không đi Bắc Kinh đâu, học ở Quảng Châu cũng được mà."

Triệu Quốc Cương nói, "Điền nguyện vọng một xong rồi, các con còn phải nghe theo sắp xếp nữa."

Đàm Duệ Khang hỏi, "Nếu không đi Bắc Kinh thì sao ạ?"

Triệu Quốc Cương cười cười dẫn dắt, "Không đi theo hướng Bắc Kinh thì các con có nhiều sự lựa chọn lắm, các con có thể vô trường đại học tốt nhất tỉnh mình, đại học Trung Sơn cũng là trường có danh tiếng. Những ngành hấp dẫn không quá khó vào, bên kỹ thuật Tiểu Viễn có thể chọn ngành công nghệ thông tin, bên kinh doanh có thể học ngành quản trị doanh nghiệp, sau này có thể học lấy bằng MBA. Còn Duệ Khang, thì có kỹ thuật máy tính, kỹ thuật điều khiển và tự động hóa, thiết kế công nghiệp, đều là những ngành hứa hẹn trong tương lai. Thôi thế này, nguyện vọng một cứ điền Thanh Hoa, Bắc Kinh, chọn ngành nào mình cảm thấy có hứng thú, nguyện vọng hai cân nhắc giữa đại học Trung Sơn và đại học kỹ thuật Hoa Nam, ba sẽ hỗ trợ các con chọn lựa, thế nào?"

"Không thì có thể cân nhắc các trường đại học Tứ Xuyên, đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, đại học Hồ Nam, đại học Vũ Hán." Triệu Quốc Cương nói, "Toàn là những trường chất lượng tốt."

Ấn tượng về những nơi này trong đầu Diêu Viễn đều được khoanh vùng trong một ý niệm: Phương bắc.

Người Quảng Đông đều có chung một tư tưởng: Từ Thiều Quan trở lên thì đều là phương bắc. Diêu Viễn hễ nghe bạn học đến từ Thượng Hải hoặc Hồ Bắc đều sẽ tiện miệng hỏi, "Phương bắc lạnh lắm hả, có phải hay có tuyết rơi không?"

Những người bị hỏi như thế luôn có vẻ mặt không biết trả lời sao.

"Con không đi phương bắc đâu, ở lại Quảng Đông thôi." Diêu Viễn chán nản nói, cảm thấy sức lực kiệt quệ, nó vào phòng nằm vật ra giường thẫn thờ ngó trần nhà.

Triệu Quốc Cương vẫn còn đang nghiên cứu hồ sơ nguyện vọng, Đàm Duệ Khang thì rất hăng hái, anh hỏi Diêu Viễn, "Tiểu Viễn, tự động hóa là gì, em biết không?"

Diêu Viễn cũng chẳng biết, ngẫm nghĩ một lúc, trong đầu hiện ra dây chuyền sản xuất trong nhà máy, nó đáp, "Chắc liên quan đến kỹ sư công nghệ gì đó. Em

không muốn học kinh doanh, ba em lại muốn em theo nghề buôn bán. Ba! Sao ba không tung đồng xu, hỏi mẹ xem mẹ muốn con học cái gì?"

Triệu Quốc Cương ngồi bên ngoài phì cười.

Diêu Viễn từ hồi học lớp mười đã từng nghĩ đến vấn đề này, không biết lúc điền nguyện vọng có xảy ra cảnh kịch tính như trong phim Hàn hay không? Ví dụ như Triệu Quốc Cương muốn nó kế thừa gia nghiệp, tiếp quản công ty, thế là Diêu Viễn cãi với ông một trận tưng bừng khói lửa, cuối cùng nó quyết định như đinh đóng cột, "Con muốn đi theo tiếng gọi tương lai và cuộc sống của mình!" Rồi hai cha con trở mặt đường ai nấy đi đại loại thế.

Nhưng khi chuyện xảy đến rồi, đối mặt với hồ sơ nguyện vọng, bỗng dưng nó chẳng biết mình muốn học cái gì, con người nó bẩm sinh vốn không có khao khát hay ước mơ gì đặc biệt, cuối cùng chẳng thể làm gì hơn là lôi hết tài liệu giấy tờ ra, giao cho Triệu Quốc Cương quyết định.

"Kỹ thuật xây dựng dân dụng thế nào?" Triệu Quốc Cương hỏi, "Duệ Khang, thích xây dựng không?"

Đàm Duệ Khang cười dạ vâng, "Con thì cái gì cũng được."

"Vừa có đất lại vừa có gỗ." Diêu Viễn chọc quê anh, "Đúng là công trình bằng gỗ.*"

* Trong bản gốc, tác giả dùng tù "công trình thổ mộc" (civil engineering), túc ngành kỹ thu¾t xây dựng dân dụng ở đây Diêu Viễn chơi chũ, bảo Đàm Duệ Khang "vùa có đất vùa có gỗ" là có ý trêu anh quê mùa cúng nhắc.

Đàm Duệ Khang và DiêuViễn nằm song song trên giường, đợi Triệu Quốc Cương quyết định đường đời củamình. Cuối cùng cũng ra kết quả sau chót, Triệu Quốc Cương tham khảo ý kiến củangười bạn hồi trước làm ở bộ giáo dục, điền vào hồ sơ nguyện vọng của hai đứanhững lựa chọn tối ưu nhất, Diêu Viễn đăng ký các khoa kỹ thuật môi trường kỹ thuật thông tin, kỹ thuật điện, ngành thiết kế phần mềm của đại học Trung Sơn xếp vào nguyện vọng cuối.

Đàm Duệ Khang thì đăng ký trường đại học kỹ thuật Hoa Nam, gồm có kỹ thuật máy tính, kỹ thuật xây dựng dân dụng, tự động hóa, thiết kế công nghiệp, riêng ngành công nghệ thực phẩm là để phòng hờ.

"Đây là hồ sơ nguyện vọng an toàn nhất." Triệu Quốc Cương nói, "Bất kể các con thi thế nào, chỉ cần vượt qua điểm sàn thì không lo bị trượt, cũng không sợ thi đỗ rồi lại phải đổi chuyên ngành. Đến khi ra trường nhất định sẽ kiếm được việc làm."

Đàm Duệ Khang lên tiếng, "Con... con với Tiểu Viễn ở chung với nhau nhé." Diêu Viễn nói, "Em biết tự giặt quần áo rồi!"

Triệu Quốc Cương nói, "Không sao đâu, tuy hai con không học chung trường, nhưng qua hai năm nữa các con có thể được vào khu quy hoạch các trường đại học. Ở gần nhau lắm. Đâu thể nhét tụi con vô chung một trường học chung một ngành, mà cho dù có chung ngành đi nữa, không lẽ lại phải sắp xếp cho các con ở cùng một ký túc xá? Vậy lãng phí tài năng quá."

"Hơn nữa bây giờ Tiểu Viễn tách khỏi sự bao bọc của con là vừa rồi, nó phải biết tự thân vận động thích nghi với cuộc sống tập thể. Trường Hoa Nam có thế mạnh về các ngành của Duệ Khang, còn ngành của Diêu Viễn thì bên Trung Sơn chiếm ưu thế hơn, như vậy sau này ra trường hai đứa có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Về ngành học của Tiểu Viễn, dượng loại trừ các trường thuộc địa phận Châu Hải rồi, nếu sau này trường học chuyển địa điểm, thì mua cho Duệ Khang cái xe ô tô, thứ bảy chủ nhật có thể đến Châu Hải Macao chơi."

Diêu Viễn hoàn toàn không hiểu được huyền cơ bên trong và kế hoạch Triệu Quốc Cương xếp đặt cho bọn nó, nó chỉ đơn giản gật đầu. Triệu Quốc Cương nói, "Vậy nhé, nguyện vọng một các con cứ điền đại đi."

Diêu Viễn điền vào khoa tiếng Anh thương mại của Bắc Kinh, còn Đàm Duệ Khang thì chọn khoa tự động hóa của Thanh Hoa, rồi bọn nó đi nộp hồ sơ nguyện vọng, thế là vấn đề được giải quyết gọn ghẽ. Sau khi Triệu Quốc Cương xử lý xong vụ nguyện vọng, Diêu Viễn bỗng nhiên cảm thấy nhẹ thở hơn nhiều, không còn gánh áp lực dữ dội như trước nữa.

Tháng cuối cùng trước ngày thi đại học, hết thảy sách ôn tập đều cho giải tán hết, toàn bộ kiến thức từng chút một quay về sách vở, sách giáo khoa lật tới lật lui muốn sờn rách trang giấy, cuối cùng bao nhiêu điểm quan trọng, chỗ khó nhằn, đề cương vân vân, đều được đúc kết thành một bộ tài liệu súc tích.

Đám chuẩn bị đi du học sau khi nhận bằng tốt nghiệp cấp ba xong thì bốc hơi sạch sẽ, phòng học cũng thoáng ra đôi chút, lại thêm những người về quê ôn tập, phần lớn đều đi hết cả. Mỗi ngày giáo viên lên lớp ngồi, để đám học sinh bên dưới tự do ôn bài, có gì không hiểu thì hỏi thầy cô.

Diêu Viễn với Đàm Duệ Khang cũng chuẩn bị nghỉ luôn, Diêu Viễn tưởng đâu lúc tốt nghiệp cấp ba sẽ có nghi thức chia tay hay sao đó, giống như bọn nó năm lớp chín, nhưng rốt cuộc chẳng có gì ráo, ngay cả chụp hình tốt nghiệp bọn nó cũng chẳng đi đông đủ nữa là.

Hai đứa nó ở nhà, tập trung ôn tập, chuẩn bị thi đại học. Trời tháng bảy nắng gắt bỏng lửa, mấy hôm sau bọn nó lại đeo tai nghe không dây dùng để nghe hiểu, lượn qua lượn lại trong trường để thử bắt tín hiệu, tham quan trường thi.

Mọi thứ diễn ra một cách nhợt màu, sau này Diêu Viễn ngồi nghĩ lại, chỉ nhớ mỗi đề thi môn Ngữ văn là "lựa chọn của tâm hồn", môn Vật lý thì dễ ẹc, chỉ có môn Toán là hơi hóc búa.

Sau khi thi xong môn tổng hợp cuối cùng, toàn bộ lũ thí sinh như phát cuồng. "Á!!!"

"Á á á á!!!"

Bọn nó điên dại gào rống, quăng quật bàn ghế, Diêu Viễn hùa theo một đám la hét, mọi người ùa ra khỏi dãy lầu khối mười hai.

"Tiểu Viễn!" Đàm Duệ Khang cười la toáng lên.

Bọn nó chạy băng qua khu khối mười hai, đề thi và sách tham khảo bay lả tả trên trời dưới đất, ném tung tóe khắp mọi nơi, bàn ghế đổ rầm rầm.

"Không được ném bàn ném ghế!" Thầy trưởng khối xanh mặt hét lên.

"Cẩn thận!" Đàm Duệ Khang hoảng sợ, nhào tới kéo Diêu Viễn ra, trên lầu ba có đứa quăng nguyên một cái hộp nhựa nhét toàn sách xuống dưới.

Diêu Viễn cũng hú hồn, hai đứa thuẫn mặt ra nhìn nhau, rồi phá ra cười ầm ĩ. "Tạm biệt~~"

"Hẹn gặp lại~~" Diêu Viễn rơm rớm nước mắt hét to.

Nó ôm đám bạn bè cấp ba hết đứa này đến đứa khác, mặc kệ có quen hay không, rồi quay về lớp học lôi hết mớ sách vở tài liệu trong hộc bàn ra, đứng trên tầng ba ném xuống hết.

Máy bay giấy chao lượn ngợp vòm không, thầy trưởng khối đứng trên hành lang tầng năm gào xuống, "Không được đốt! Tuyệt đối không được đốt lửa! Có nghe không hả! Tôi đứng trên đây nhìn thấy hết đó! Đứa nào đốt thì đừng mơ nhận được giấy báo trúng tuyển đấy!!"

Cả đám học sinh như lũ thần kinh trốn trại nhảy tưng tưng khắp nơi, dưới đất sách vở tan tác, Đàm Duệ Khang chạy tới chạy lui, chạy xuống dưới lầu mò xem vớt được cuốn sách nào hay hay không.

"Húuuuuuuu~" Diêu Viễn vui vẻ từ trên lầu lao xuống, đẩy Đàm Duệ Khang ngã lăn ra đất, dúi đầu vào ngực anh cọ lấy cọ để, hành động này thu hút mấy đứa khác bắt chước theo, một đám nam sinh nhào tới, người chen chúc nhau, ngồn ngộn thịt đè thịt, hệt như một đám điên loạn quậy phá banh trường.

Đàm Duệ Khang bị ép cho dẹp lép, áo quần xộc xệch, cười vang ha ha, cuối cùng lôi Diêu Viễn ra khỏi đám đông, hai đứa chỉnh lại trang phục.

"Về thôi." Diêu Viễn nói.

Hai đứa rời khỏi trường, không biết đứa nào hét toáng lên đầu tiên, "Tam Trung ơi - tạm biệt nhé!"

Lập tức một thành mười, mười thành trăm, như những đợt sóng lũ lượt nối tiếp nhau, mọi người điên cuồng hét to, "Trường cũ ơi! Tạm biệt nhé!"

Loa phát thanh trường bật bài "Rừng bạch dương" của Phác Thụ, Diêu Viễn mua hai ly trà sữa ở quán trà, hai đứa nằm im trên bãi cỏ, ngắm nhìn trời chiều xanh thẳm.

Điện thoại reo, Đàm Duệ Khang bắt máy, thì ra là thằng Lâm Tử Ba gọi hỏi đáp án, Đàm Duệ Khang nghiêm giọng đáp, "Tao làm sai hết trơn hết trọi rồi! Bỏ luôn ba câu cuối! Trắc nghiệm sai tè le hột me!"

Diêu Viễn phun ngụm trà sữa trong miệng ra, cười váng lên, Đàm Duệ Khang nói tiếp, "Poko cũng vậy đó! Nó viết văn lạc đề cả khúc! Chưa kể còn không làm hết phần đọc hiểu môn Anh văn!"

Diêu Viễn vớ cặp sách đập bồm bộp lên người anh, cười nghiêng ngửa, la làng, "Anh đừng có trù ẻo nha!"

Đàm Duệ Khang trông hí hửng chẳng khác gì một con khỉ, được dịp càng đùa tợn với Lâm Tử Ba, hai đứa chí chách chém chuối một hồi, mới thu dọn cặp vở đi về nhà.

Kỳ nghỉ hè sung sướng nhất đời người cuối cùng đã tới rồi, từ đây đến hôm công bố kết quả còn những hai mươi ngày, Diêu Viễn quay về nhìn căn phòng ngổn ngang tài liệu sách vở, đột nhiên không biết nên làm gì bây giờ.

Triệu Quốc Cương bận đi công tác, đến ngày 10 tháng 7 mới về, lúc ông về thì dẫn Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang đi ăn một bữa cơm, rồi thêm mấy ngày nữa trôi qua, một buổi tối sau khi Diêu Viễn tắm rửa xong, Triệu Quốc Cương nói, "Con trai, ba có chuyện muốn nói với con."

Diêu Viễn ngồi xuống bàn hỏi, "Ba, năm nay nhà mình đi du lịch một chuyến nha?"

Triệu Quốc Cương cười bảo, "Chẳng phải con không thích đi chơi với ba à? Ngán uống rượu ngại giao tiếp mà."

Diêu Viễn nói, "Con không thích đi chơi chung với bạn của ba thôi, toàn những chuyện nghe chẳng hiểu gì cả, lại còn khoái nhậu nhẹt massage, mình đi với Đàm Duệ Khang, cả nhà mình ba người thôi."

Triệu Quốc Cương nhìn Diêu Viễn một lúc, tựa như nhìn mẹ nó thông qua nó vậy, Diêu Viễn gọi, "Ba."

Diêu Viễn hiểu ánh mắt đó, hồi bé mỗi lần Triệu Quốc Cương nhìn nó như thế, nó biết ngay là ba lại nhớ đến người mẹ đã mất của mình.

"Đợi bao giờ có kết quả, con có muốn đến nghĩa trang viếng mộ mẹ con không." Triệu Quốc Cương nói, "Mai ba nghỉ ngơi một ngày, ba muốn giới thiệu một người bạn thân cho con biết, dẫn các con đi Thung Lũng Hạnh Phúc chơi."

Diêu Viễn gật đầu nói, "Dạ, sau khi có kết quả Đàm Duệ Khang cũng muốn về quê thăm mộ ông bà nữa."

Triệu Quốc Cương tán thành, "Được, quay về vấn đề chính, mình bàn bạc một chút nhé, chuyện đầu tiên, Tiểu Viễn, con có dự định gì cho cuộc sống khi lên đại học chưa?"

Diêu Viễn tỏ ra mù mờ, nó đáp, "Tính toán gì không à? Thì đi học, tốt nghiệp, rồi đi làm thôi."

Triệu Quốc Cương nói, "Ý của ba là, con dự định một năm về nhà mấy lần, lên đại học rồi có thể con sẽ quen bạn gái, ba ủng hộ con tìm kiếm một cô gái tốt, nhưng không nên để tình yêu chi phối đầu óc. Đến chừng đó chắc chắn số lần về nhà cũng thưa hơn, khi ấy tùy con quyết định thôi... hồi trước ba học đại học xong, cũng kết hôn với mẹ con..."

Diêu Viễn nghe mà dở khóc dở cười, bát tự còn chưa kịp nhìn miếng nào, Triệu Quốc Cương đã lo nghĩ chuyện này cho nó rồi.

"Ba à." Miệng Diêu Viễn giật giật.

Triệu Quốc Cương vẫn nói tiếp, "Tuy nước mình khuyến khích kết hôn muộn sinh đẻ trễ, nhưng ba nghĩ chuyện kết hôn sớm là cần thiết, gầy dựng sự nghiệp sẽ gặp nhiều trở ngại, cần hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, đỡ đần lẫn nhau, mới có sức mạnh..."

"Ba, ba!" Diêu Viễn chặn ngang bài diễn thuyết của Triệu Quốc Cương, vội nói, "Ba nghĩ xa xôi quá rồi, ba cũng đừng quan tâm chuyện đó làm gì, lên đại học con định thứ bảy chủ nhật về nhà, từ Quảng Châu chạy về đây gần lắm, đi tàu mất có một tiếng năm chục phút à."

"Con đã bàn với Đàm Duệ Khang rồi, sau này có người yêu hai đứa con vẫn ở bên cạnh nhau. Đợi có tiền thì mua một cái nhà thật to ở khu biệt thự Hồ Bạc, hai nhà sống chung với ba."

Triệu Quốc Cương thoáng trầm ngâm, "Con muốn sau này sống chung với ba à?"

Diêu Viễn nổi đóa, "Câu này hỏi thừa quá!? Không thì ai lo cho ba chứ?"

Triệu Quốc Cương thở một hơi dài sượt, gật đầu, nói tiếp, "Chuyện thứ hai, hôm nay có một số thứ cần con ký tên, đây đều là những thứ mẹ để lại cho con."

Triệu Quốc Cương lấy mấy xấp hồ sơ ra, Diêu Viễn nghi hoặc hỏi, "Cái gì vậy ba?"

"Quyền sở hữu công ty." Triệu Quốc Cương giải đáp, "Công ty nhà chúng ta tuy chỉ là làm ăn nhỏ, lúc ba còn điều hành chưa chắc đủ khả năng phát triển nó đến mức lên sàn chứng khoán, nhưng đây là công ty do ba và mẹ cùng tạo dựng nên, phân nửa trong ấy thuộc về con, nửa phần còn lại thì phải chờ đến chừng nào con đủ sức gánh vác, có năng lực quản lý công ty, tất cả sẽ thuộc về con. Còn bây giờ là ba giúp con kinh doanh, chừng nào giao cho con tiếp nhận, là do ba quyết định."

"Dù sao thì mọi thứ ba có đều là của con, như vậy con không phải lo lắng chuyện về sau nữa, có thể tập trung học đại học. Ba cũng tin là con sẽ không đuổi ba ra khỏi nhà."

Diêu Viễn lật tới lật lui, "Con có biết gì về mấy chuyện này đâu, không cần phải cho con làm gì."

Triệu Quốc Cương nói, "Sau này con sẽ tiếp nhận công ty, phát triển nó lớn mạnh lên."

Diêu Viễn nghe chỉ tổ thấy nhức đầu, Triệu Quốc Cương mỉm cười bảo, "Con chỉ cần ký tên vào, ký thêm giấy uỷ thác nữa, phần còn lại ba sẽ giao cho luật sư xử lý. Ngoài ra còn có giấy chứng minh quyền sở hữu nhà ở, mai ba sẽ liên hệ với bên trung gian sang tên, căn nhà này giờ là của con."

Diêu Viễn căn bản không thể nào tưởng tượng ra cảnh mình tiếp nhận công ty của Triệu Quốc Cương, làm sao có thể chứ! Giao cho nó khác nào để cho nó phá tanh bành luôn còn gì!?

Nó đẩy hết mớ giấy tờ lại, nói, "Con không muốn điều hành công ty, ba làm đi, ba là ba của con mà, tài sản của ai với ai thì có khác gì nhau chứ? Nhà cửa cũng vậy."

Triệu Quốc Cương gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, nhìn tập hồ sơ chăm chú, trầm ngâm không nói gì.

Khoảng thời gian im lặng lừ lừ trôi qua.

Trong một khoảnh khắc Diêu Viễn chợt vỡ lẽ ra một việc, dường như chính trong lúc này đây giữa nó và Triệu Quốc Cương có tâm linh tương ứng, Triệu Quốc Cương cũng biết rằng Diêu Viễn đã đoán ra, ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Diêu Viễn, tuyên bố:

"Bảo Bảo, tháng sau ba sẽ kết hôn."