Mấy ngày sau khi Diêu Viễn nộp phiếu nguyện vọng, chuyện học hành lập tức trở nên nhẹ nhàng, những đứa được tuyển thẳng chẳng còn tâm trí học hành gì nữa, chỉ có mình Đàm Duệ Khang là ngày nào cũng vác đề lên lớp hí hoáy ngồi giải.
Kể từ ngày đó Tề Huy Vũ không hỏi Diêu Viễn chuyện kia nữa, Diêu Viễn cũng không nói gì với cậu ta, lên lớp Diêu Viễn nằm dài ra bàn ngủ, Tề Huy Vũ vùi đầu học, hiếm khi nói chuyện, Diêu Viễn cảm thấy rất có lỗi với người bạn của mình, nhưng nó không cách chi mở lời được.
Tuy thái độ của Tề Huy Vũ rất bình thường vẫn mua nước cho Diêu Viễn, hai đứa cùng nhau đi ăn, song giữa bọn nó đã xuất hiện một vách ngăn vô hình.
Xuân đã về, mùa xuân ở miền nam luôn rất vội vàng, khi cây mộc lan rũ mình trút bỏ lớp vỏ ngoài xuống đất, cũng là lúc một thứ xung động rục rịch đâm chồi nơi đáy lòng chúng nó. Một loại cảm xúc mà đám thiếu niên còn non choẹt này không thể hiểu được nó tiêu biểu cho điều gì, cũng chẳng biết cách phát tiết ra, bọn nó đành phải quậy quạng tý đỉnh để giải tỏa tâm tình.
Đôi khi chỉ vì vấn đề đóng mở cửa sổ thôi cũng đủ cãi cọ ầm ĩ, cuối cùng trở mặt thành thù.
"Đừng có rung chân nữa!" "Ồn quá! Im coi!"
"Không phải giải như vầy, ù uôi, cả mày cũng làm không được." "Không được kệ tao! Lần sau đừng hỏi tao nữa nhé! Mẹ mày!"
Ai cũng trở nên dễ bực dễ cáu, đám con trai hết giờ học rất thích hè nhau trêu chọc mấy bạn nữ, chỉ tội cho cô bé bị trêu đến độ úp mặt lên bàn khóc rưng rức, đến lúc vô học phải ráng mở to đôi mắt đỏ mọng sưng húp.
Nghỉ giữa giờ, một đám nam sinh đi nhà xí xong lại chen chúc ngoài hành lang, nhiều khi chật chội quá đẩy qua đẩy lại mà sinh sự, mặt đứa nào cũng hằm hè gào lên bố nghỉ chơi với mày, xong vài ngày sau lại thấy tụ tập như chưa có gì xảy ra.
Giờ nghỉ trưa nhiều đứa con trai chui ra ngoài vô tiệm net lên mạng lướt web, chơi Red Alert, hồi đó bài hát Today của Lương Vịnh Kỳ và trò Red Alert 98 rất thịnh hành, cứ đến trưa là Diêu Viễn lại nhập bọn đi đánh game. Cuối cùng thì bị Đàm Duệ Khang lôi cổ về.
Trưa chơi game xong tâm trạng của Diêu Viễn rất cáu bẳn, gây gổ với Đàm Duệ Khang một trận long trời lở đất xong, về nhà Triệu Quốc Cương hứa nếu bọn nó
thi tuyển cấp ba được điểm cao thì sẽ mua cho Diêu Viễn một cái notebook, nó mới bớt ham chơi, lo học hành lại.
Buổi chiều ở trên lớp cứ tầm ba bốn giờ là đứa nào cũng thấy bồn chồn khó chịu, nóng đổ mồ hôi ròng ròng, kỳ thi đã gần sát nút rồi, nhiều đứa căng thẳng đến phát rồ, có một bạn gái cứ đến bốn giờ chiều hơn là lại bị trêu, úp mặt xuống bàn khóc rấm rứt.
Khóc xong thì lại bình thường như chưa có gì xảy ra, cả lớp hệt như một cái trại tâm thần tập trung.
"NATO ném bom Nam Tư rồi chúng mày ơi!"
"Mày coi tin thời sự hả? Hôm qua còn ném bom đại sứ quán Trung Quốc ở đó nữa á!"
Diêu Viễn mù thông tin hỏi lại, "Là sao? Nói rõ chút coi."
Nhờ thế giới xảy ra một sự kiện chấn động mà tụi con trai các lớp có dịp đấu hót một trận tưng bừng, nước miếng tung bay không ngớt, trưa hôm đó Diêu Viễn cố ý dạo qua căn-tin, thấy TV trong căn-tin đang phát bản tin, một chuyên gia quân sự đang phân tích đường bay tên lửa đạn đạo trên bản đồ điện tử.
"Vậy nên chúng tôi cho rằng, phía bên kia đưa ra thông tin không chính xác, khả năng ném bom nhầm rất nhỏ..."
Toàn bộ thanh niên trong căn-tin chửi ầm lên, còn có tiếng thổn thức. "Chắc chắn là cố tình ném thì có! Mẹ nó!" Lâm Tử Ba hét lên.
Diêu Viễn chẳng mấy quan tâm đến những chuyện mang tầm vóc quốc gia đại sự, nhưng tụi con trai thì rất dễ kích động, nguyên buổi chiều bọn nó đều hăng say bàn tán về chuyện này.
Chiều, hết tiết một thì có một tin tức sốt dẻo.
"Ê, tụi bây biết gì chưa? Mấy ông bên trường cấp ba Cao Trung tính tối nay đi đập quán McDonald"s trên phố ấy!" *
* Năm 1999, sự kiện ném "bom nhầm" đại sú quán Trung Quốc ở Nam Tw của NATO làm dấy lên làn sóng phẩn nộ và phá hoại nhắm đến các doanh nghiệp có nguồn gốc tù Mỹ của nhân dân Trung Quốc.Diêu Viễn nghe mà giật mình, hỏi lại, "Thiệt hả?" Một đứa đề nghị, "Đi xem không?"
Diêu Viễn hỏi Tề Huy Vũ có đi không, Đàm Duệ Khang đanh mặt nói, "Đừng đi! Chuyện này liên quan gì đến McDonald"s! Coi chừng bị bắt đấy!"
Diêu Viễn cự, "Em có đi phá quán đâu, nhìn thôi thì có sao nào." Đàm Duệ Khang can, "Không được! Đừng đi! Nghe lời anh!"
Tề Huy Vũ học nhiều quá cả người tụ máu nóng, đang khó ở cần chỗ giải tỏa, đợi Đàm Duệ Khang đi chỗ khác rồi Tề Huy Vũ mới nói nhỏ với Diêu Viễn, "Đi đi, mua gói thuốc rồi lượn lượn qua đấy."
Đến buổi tự học thì cả lớp đã bốc hơi hơn phân nửa, cả Lâm Tử Ba cũng chuồn đi, cả đám đạp xe đến nơi xảy ra hỗn loạn trong truyền thuyết, công ty của ba Diêu Viễn cách đấy không xa, cả con đường ồn ào náo loạn tắc nghẽn đầu người.
Có tiếng rầm rầm phát ra từ đằng xa, Diêu Viễn hô lên, "Đập thiệt kìa!"
Cả đám kích động như phê thuốc, cảnh sát ập tới ngoài cửa, Trương Chấn lập tức che chắn cho đám đàn em lui ra sau, dặn, "Ra đầu đường đứng đi, đừng có lủi lại gần, đứng coi được rồi."
Diêu Viễn chia thuốc lá, một đứa ngậm một điếu đứng một bên hóng chuyện, đám đông phần lớn là học sinh cấp ba, đứa nào cũng đang hò hét hay lắm hay lắm.
Cảnh sát hú còi từ xa, xe bị cản không chạy qua được, bên trong McDonald"s liên tục có tiếng chát chúa. Đàm Duệ Khang ăn cơm tối xong quay về thấy lớp trống không một nửa, cả đám đã cúp buổi tự học đi hóng chuyện. Anh cau mày đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Triệu Quốc Cương, rồi tự mình bắt xe chạy đến chỗ xảy ra bạo động.
"Ở đâu?" Triệu Quốc Cương hay tin thằng con mình a dua vô chuyện này, là thấy tức lên tới đầu.
Đàm Duệ Khang đứng bên đường, thấy một người phụ nữ ngồi ở vị trí phó lái trong xe Triệu Quốc Cương, chợt thấy bối rối không biết nên nói thế nào.
Mặt Triệu Quốc Cương cũng hơi mất tự nhiên, ông bảo, "Con lên xe đi." Đàm Duệ Khang lắp bắp, "Con... con qua bên kia xem sao..."
Hiện trường hỗn loạn bát nháo, một đám học sinh trung học hăng tiết ồn ào la hét, quậy tưng cả lên, kẻ gây rối trong quán bị cảnh sát điệu đi, thình lình lỗ tại Diêu Viễn bị hai ngón tay kẹp lấy, xách lên.
"Á!!!" Diêu Viễn la lên, đến chừng thấy Triệu Quốc Cương là run bắn lên như chuột thấy mèo, vứt điếu thuốc trong tay đi.
Mấy đứa còn lại cũng cấp tốc ném thuốc đi, nhanh nhẩu "chào chú", "chào chú" lia lịa.
Triệu Quốc Cương la, "Về lớp tự học ngay, giáo viên chủ nhiệm các con gọi cho phụ huynh hết rồi đấy! Đừng làm thầy cô lo lắng."
Bọn nó lập tức dạ dạ rồi phắn đi hết, Triệu Quốc Cương thấy hơn chục mạng, xe chở không hết nên chẳng quản lý bọn nó nữa.
Người tản hết rồi, Diêu Viễn về lớp, không thấy Đàm Duệ Khang đâu, không biết có phải thằng chả hót lẻo không? Không thì sao ba nó biết đường mà tới chứ?
Hôm nay lại vừa đúng lúc bà cô chủ nhiệm giám sát giờ tự học, mang Diêu Viễn ra phê bình một chặp, răn một hơi đừng tưởng được tuyển thẳng là không lo học hành gì nữa, rồi phê bình nó cầm đầu đám trong lớp đi quậy, không biết làm gương tốt.
Diêu Viễn nghe đầy hai tai xong về chỗ ngồi, người héo queo héo quắt, giờ mới thấy Đàm Duệ Khang có vẻ hoang mang thất thần quay về lớp học.
Diêu Viễn nhắn tin, [Anh biến đi đâu vậy?]
Đàm Duệ Khang nhắn lại, [Đi tìm em, bận sau em đừng làm vậy nữa, mọi người rất lo cho em]
Diêu Viễn ngẫm nghĩ, chắc không phải ổng nhiều chuyện đâu, thế là không lằng nhằng nữa.
Cho đến khi chính thức vô hè, cuộc thi tốt nghiệp và thi lên lớp kết thúc, trong giây phút đến trường bữa cuối, Diêu Viễn mới chợt nhận ra một điều: Cấp hai chấm hết rồi!
Cấp hai của nó cứ như vậy mà thành dĩ vãng rồi.
Ngày cuối cùng thi lên cấp ba, trời đổ trận mưa to đùng, thi xong môn Vật lý thì sân bóng rổ đã nước nôi lênh láng, cả đám học sinh bì bõm lội nước mà đi, Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn đứng bên gian hàng bán quà vặt ngoài cổng trường đợi Triệu Quốc Cương đến đón.
Diêu Viễn bỗng có cảm giác như đang mơ.
"Poko! Tạm biệt!" Có người từ trong trường đi ra chào nó, Diêu Viễn vẫy tay lại, Trương Chấn núp dưới mái hiên gian quà vặt uống nước ngọt tránh mưa, một đám quẩy cặp ra sau mông ồn ào nói chuyện.
"Nào nào!" Diêu Viễn mua một cây thuốc lá, chia cho mỗi đứa một bao, cõi lòng mất mát khó nói nên lời.
Ai nấy đều nói về chuyện thi cử với đáp án, Đàm Duệ Khang cười đùa với một cô bạn gái, Tề Huy Vũ rời trường thi, ra gian quà vặt cụp dù xuống, nguyên đám chen chúc xoay người còn không được, Tề Huy Vũ cách đám đông gào toáng lên, "Diêu Viễn! Mời tao coi!".
Diêu Viễn chuyền một bao thuốc lá cho Tề Huy Vũ, rồi lấy một chai nước ngọt, bỗng dưng nó muốn làm cái gì đấy kỷ niệm đời học sinh trung học cơ sở của nó, bèn nói với Tề Huy Vũ, "Chạy không mày?"
Trương Chấn xen vô, "Gì vậy?" Tề Huy Vũ la lên, "Chạy!"
Diêu Viễn và Tề Huy Vũ lao nhanh ra ngoài màn mưa. "Nè!" Đàm Duệ Khang hoảng hốt vội lao theo.
Trương Chấn phóng theo, hú hét, "Dà húuuuu!!"
Mưa gió tầm tã, sấm chớp đì đùng, chục đứa học sinh nổi bật chạy ra ngoài trời, mưa như thác lũ trắng xóa cả trời đất, quất rầm rập, muôn vàn bọt nước bắn tung tóe trên con đường lớn hệt như những đóa hoa nở rộ.
Diêu Viễn mặc kệ tất thảy la hét như bị tăng động một đám hùa theo sau gào í ới, ùa ra ngoài con đường dẫn ra khỏi trường cũ, kế bên là khu dân cư nên xe cộ rất thưa thớt, Diêu Viễn lao tới rừng cây ngân hạnh, lao qua trạm xe buýt bọn nó vẫn thường đứng đợi, đến cửa tiệm trà sữa thì rẽ qua.
Đàm Duệ Khang cũng hòa theo mọi người la to, cả đám y như tăng động chạy hết con đường bung hết toàn bộ sức lực của tuổi trẻ cuồng nhiệt.
"Uống trà sữa!" Diêu Viễn hét lên, "Tao bao!"
Tề Huy Vũ tranh, "Không, để tao! Nào giờ toàn tao mời nước không nha mày!"
Tụi nó đứng cạnh nhau bên dưới mái hiên quán trà sữa, tay cầm ly trà sữa nóng hôi hổi, mắt kính Lâm Tử Ba còn chảy nước ròng ròng, vỗ đứa này đến đứa khác, cười ha há.
Tề Huy Vũ ôm lần lượt từng đứa một, ôm Trương Chấn, ôm cả Đàm Duệ Khang, mọi người đều hiểu ý nghĩa hành động của nó: nó phải đi rồi, rời xa cả bọn, một mình khăn gói vô ký túc xá Nhất Trung.
Lúc ôm Diêu Viễn, Tề Huy Vũ ôm thật chặt, nước mắt tràn khóe mi nói, "Tạm biệt."
Không ai nói gì cả, trái tim Diêu Viễn thắt lại, ôm siết đứa bạn, vỗ vỗ lưng nó.
Mưa xối xả hơn, trong tiệm trà sữa phát bài "Một thoáng mộng mơ" của Na Anh, rất nhiều năm sau đó, Diêu Viễn vẫn hoài ghi nhớ cảnh tượng ấy.
Tề Huy Vũ chào từ biệt tụi bạn xong, hòa vào màn mưa đi bắt xe, còn ráng vẫy tay với bọn nó hét to, "Sau này tụi mình vẫn đi chơi chung nhé!"
Tề Huy Vũ đi rồi, chiếc taxi bật đèn pha sáng rực quay đầu lại trong cơn mưa tầm tã, lúc lăn bánh tựa như mang theo toàn bộ thời cấp hai của Diêu Viễn.
Này những khi hồn nhiên vui đùa, này hồi ức về Poko và Peko, màu xanh biếc của lá cây ngô đồng mùa hạ sau khi được gột rửa bởi cơn mưa như trút, phố thị bừng sáng rực rỡ những ánh đèn xe dưới chân cầu vượt...
Sau này lớn lên rồi Diêu Viễn vẫn cứ canh cánh trong lòng một câu hỏi, nếu như năm ấy nó và Đàm Duệ Khang cũng đi thi Nhất Trung, hoặc giả thi một trường khác nữa, có khi nào đường đời sắp tới sẽ khác biệt đi không.
Nhưng chung quy cuộc đời mỗi người chỉ có thể chọn lựa một lần, thuở cấp hai ngây thơ khờ dại đã kết thúc trong cơn mưa thanh xuân giòn giã trút xuống vào buổi chiều muộn sau khi thi xong từ từ chìm vào những năm tháng quên lãng, một đi không trở lại.