Trần Thế Ninh nhíu mày, mau chóng chồm người tới gần tấm kính để nhìn rõ hơn, một tờ ADN của Lâm Văn Lôi và Lâm Hi, kết quả là cha con ruột; nhưng tờ ADN còn lại là của Trần Thế Ninh và... Lâm Dận, cũng đưa ra kết quả: cha con ruột! Chuyện quái quỷ gì vậy? Không! Không thể nào! Trần Thế Ninh bị sốc, lắc đầu liên tục:
- Em giở trò quái đản này ra để gạt tôi\, phải không???
- Sự thật của quá khứ có lẽ sẽ bị giấu kín mãi mãi\, nếu không nhờ nhật ký của ba tôi.
Lâm Hi tiếp tục lấy cuốn nhật ký của Lâm Văn Lôi trong bìa hồ sơ, đưa ra trước cái nhìn bần thần đầy hoang mang của Trần Thế Ninh, giải đáp cho bí mật sau cùng:
- Lúc quen ba tôi\, mẹ anh Trần Hạnh đã lén qua lại với cả Lâm Dận\, bà ta ăn nằm với hai anh em\, cũng với mong muốn làm dâu Lâm gia. Ba tôi đã lờ mờ đoán ra điều đó nên quyết định chia tay\, sau đó gặp và lấy mẹ tôi. Chẳng rõ vì sao Lâm Dận cũng chấm dứt với Trần Hạnh\, biết đâu liên quan tới việc bà ấy mang thai và ông ta muốn chối bỏ đứa trẻ này.
- Khi ba tôi làm chủ Lâm gia\, thế lực bành trướng\, Trần Hạnh thay vì đưa con trai Trần Thế Ninh đến Lâm Dận nhận ba thì bà ta lại nổi lòng tham\, muốn anh trở thành “con ruột” của bác mình. Trần Hạnh nắm rõ về việc mẹ tôi sinh non\, vì vậy dùng kế sách tinh vi về xét nghiệm ADN. Bà ta không dám làm giả ADN vì sợ ba tôi - doanh nhân lão làng - phát hiện sự thật nên sau cùng lấy tóc của Lâm Dận làm xét nghiệm cha con cho cả tôi và anh. Nhưng thay vì điền tên Lâm Dận\, thì bà ấy lại khai với nhân viên y tế cái tên “Lâm Văn Lôi”.
Trần Thế Ninh cảm giác hỗn loạn, còn Lâm Hi nói nốt những điều đọc trong nhật ký:
- Ba tôi dù bề ngoài không nói gì nhưng vẫn đoán ra phần nào Trần Thế Ninh là con của Lâm Dận\, vì vậy mới âm thầm làm ADN\, ngay cả quản gia Dự cũng chẳng hề hay biết! Tất cả mọi người đều cho rằng\, một doanh nhân như ông lại dễ dàng để đứa trẻ không phải con ruột mình\, lên điều hành dòng họ rồi cả công ti? Vốn dĩ ông đã biết rõ\, mẹ tôi không phản bội ông\, và tôi cũng là con ruột ông. Về việc đánh tráo cái tên “Lâm Dận” thành “Lâm Văn Lôi” trong ADN cũng chỉ là một kiểu suy đoán của ba tôi thôi\, nhưng xem ra mẹ anh đã làm cái cách đánh tráo như thế thật\, nhỉ?
- Đủ rồi!!! - Trần Thế Ninh gào lên.
Chứng kiến dáng vẻ phẫn uất lẫn suy sụp đó, Lâm Hi dừng lại vài giây, rồi tiếp:
- Nếu anh vẫn không tin thì hãy làm xét nghiệm ADN với ba tôi lần nữa. Sức khỏe ông đã cải thiện\, có thể làm xét nghiệm. Dù không rõ anh có phải con của Lâm Dận không nhưng chắc chắn một điều\, anh không phải con của ba tôi...
Trước sự kiên quyết từ Lâm Hi, phút chốc Trần Thế Ninh sụp người xuống, tâm trạng bây giờ cực kỳ tồi tệ, còn tệ hơn cả chuyện bị bắt vào tù, đối diện với bản án nặng nề. Mọi thứ chao nghiêng, điên đảo, cuồng xoay, Trần Thế Ninh tự hỏi, thế rốt cuộc 20 năm qua bản thân sống vì cái gì chứ? Vì sự giả dối của chính mẹ anh? Và anh thì đem lòng yêu chính em trai họ của mình sao...? Rồi còn Lâm Dận, nếu đó thực sự là ba ruột của anh thì... là anh trực tiếp lợi dụng, phản bội và giết chết ba mình?
- A! A! A!!!!!!!
Trần Thế Ninh đứng bật dậy, gào thét chẳng khác gì một kẻ điên! Lâm Hi giật mình liền đứng dậy, cùng lúc Phong Tĩnh từ ngoài đi vội vào trong, kéo lấy vợ ra xa khỏi tấm kính chắn, bởi trông dáng vẻ Trần Thế Ninh quá điên loạn, tới nỗi mấy quản giáo vội vàng chạy vào kìm giữ phạm nhân lại, không để anh ta kích động đập đầu xuống bàn. Sau đó anh ta bất tỉnh, rồi mau chóng được đưa ra khỏi phòng thăm.
Lâm Hi nhìn qua Phong Tĩnh, hắn siết nhẹ vai cậu xong bảo, chúng ta đi thôi! Bí mật cuối cùng đã sáng tỏ, điều cần nói cũng nói xong, mọi thứ đã kết thúc...