Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 90






BlackW lúc cùng Jowen xuống sân bay, trông gã chẳng khác gì tội phạm! Tướng gã tầm trung, hai tay bị còng được che giấu bởi áo khoác dày mặc kín hết người, đầu đội mũ kết với gương mặt cúi gầm, là do Jowen yêu cầu như vậy. Dù sao Jowen không muốn thu hút sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là toán cảnh sát luôn đứng dọc sân bay. Đón họ dĩ nhiên là Hồ Quân, còn có vài vệ sĩ khác và cả Đằng Vân.

- Ngài vất vả rồi\, Jowen. - Hồ Quân bảo.

- Đúng là tóm được tên này quá cực nhọc. - Jowen đánh nhẹ vào mũ lưỡi trai trên đầu BlackW\, gã quay mặt đi lầm lì\, Jowen tiếp - Đợt này coi như tôi giúp lão Phong được một việc lớn\, xem cậu ta đền ơn tôi thế nào. Mà sao không thấy lão Phong?

- Chủ tịch đang chờ tin quan trọng và có việc cần làm\, ngài Jowen thông cảm. Nào\, ở đây không tiện nói chuyện\, chúng ta mau chóng trở về Goldplace thôi.

Jowen, BlackW cùng nhóm Hồ Quân rời khỏi sảnh chờ sân bay đi ra ngoài, tiến về phía những chiếc xe hơi màu đen đang đỗ. Họ không hề ngờ rằng, tất cả hành động của mình đều lọt vào tầm quan sát của một kẻ, chính là viên trợ lý mà Trần Thế Ninh phái theo dõi. Tên đó call video cho giám đốc, quay lại khung cảnh những người nọ đi ra bên ngoài, và theo những gì thấy được, Trần Thế Ninh nhận ra rõ ràng kẻ ở giữa Jowen và Hồ Quân là BlackW! Anh liền mím môi, thực sự Phong Tĩnh tìm ra tay nhà báo ấy, cất giọng sắc lạnh: “Làm theo kế hoạch đi, tuyệt đối không để gã sống”. Viên trợ lý quay qua nhìn ba người cảnh sát đã bị mua chuộc trước đó, nháy mắt ra hiệu.

Hồ Quân đưa BlackW vào trong xe, đúng lúc ba vị cảnh sát từ xa đi lại, nói rằng sân bay vừa xảy ra vụ trộm cắp nghiêm trọng nên tất cả các xe ra vào đều phải kiểm tra qua. Không muốn trễ nãi công việc, Đằng Vân nói họ hãy kiểm tra thật nhanh. Hai tay cảnh sát kiểm tra năm chiếc xe ở chỗ Jowen, Đằng Vân cùng tốp vệ sĩ đang đứng. Tay cảnh sát còn lại vòng lên kiểm tra xe của Hồ Quân, hắn ta vào trong xe giả bộ tìm kiếm, tích tắc liếc mắt nhìn BlackW ngồi im lìm ở ghế sau, liền mau chóng lấy ra một chiếc hộp nhỏ gắn nhanh dưới ghế tài xế, sau đó ra khỏi xe.

Xong xuôi, ba tay cảnh sát nhìn nhau ra hiệu, lập tức rời đi ngay. Hồ Quân cũng mở cửa xe, và rồi... Bùm! Jowen lẫn Đằng Vân giật mình khi nghe một tiếng bom nổ. Chẳng những họ mà tất cả những người quanh đó đều không khỏi hết hồn khi một chiếc xe hơi đậu giữa sân, cách dàn xe sau một khoảng, thình lình phát nổ, lửa bốc lên đỏ rực kèm theo những cuộn khói đen dày đặc. Ai nấy đều bỏ chạy tán loạn! Cảnh sát ở khu vực sân bay cũng ào tới. Jowen sửng sốt, chỉ kịp thốt lên: “Oh my god! Bom sao?”, trong khi bên cạnh Đằng Vân sững sờ tới đứng hình, trong đôi mắt mở to của cậu phản chiếu hình ảnh chiếc xe cháy ngùn ngụt, bờ môi mấp máy gọi: “Hồ Quân...?”

Tức thì Đằng Vân định lao vào trong đám lửa thì Jowen mau chóng giữ lại:

- Điên à? Chạy vào đó nguy hiểm lắm!

- Buông ra! Tôi phải cứu Hồ Quân! Ban nãy anh ấy vừa lên xe! Buông tôi ra đi!

- Đằng Vân bình tĩnh đã! Cảnh sát sẽ cứu Hồ Quân! Cậu cứ ở yên đây đi!

- Jowen\, làm ơn buông tôi ra! - Đằng Vân hét lên\, thanh âm như xé vụn mọi thứ - Hồ Quân! Hồ Quân! Không được...! Tôi phải vào cứu anh ấy...!

Đằng Vân vùng vẫy kịch liệt, tới nỗi đàn ông vạm vỡ như Jowen cũng khó kìm nổi. Cảnh sát phong tỏa sân bay, yêu cầu tất cả mọi người rời xa chiếc xe phát nổ, những vòi nước từ bình cứu hỏa lập tức được kéo đến, dập lửa. Mặc kệ Jowen lẫn cảnh sát đang kìm hãm mình, Đằng Vân gần như mất tự chủ, nhất quyết vùng chạy tới chỗ chiếc xe dần cháy rụi, liên tục gào lên: “Hồ Quân! Hồ Quân... Anh không được chết!”. Đằng Vân bật khóc, tưởng chừng nỗi đau đớn xé vụn tim mình, cậu vốn chẳng hình dung nổi điều kinh khủng này sẽ xảy ra! Jowen ôm chặt cậu, nói lớn:

- Lùi lại mau\, Đằng Vân! Hồ Quân sẽ không sao đâu! Cậu vào đó sẽ chết chắc!

“Ngài Jowen đúng đó, Tiểu Vân... Nguy hiểm lắm, đừng chạy vào đó...”

Giữa âm thanh ồn ào ầm ĩ, một chất giọng khe khẽ nhưng hết sức rõ ràng vang lên khiến Đằng Vân đang chìm trong nỗi đau điên cuồng chợt bừng tỉnh, cả Jowen cũng nghe thấy. Tức thì, Đằng Vân đưa đôi mắt ướt nhòe nhìn về phía phát ra giọng nói quen thuộc, nơi bục hoa cách tầm 10 bước, Hồ Quân ngồi bệch dưới đất thở mệt nhọc, khuôn mặt dính vài vệt lem luốc lẫn trầy xước, bên cạnh là gã BlackW nằm lăn kềnh ra, còn chưa kịp hoàn hồn! Cảnh sát cũng đã trông thấy họ, liền chạy tới. Đằng Vân nhanh như cắt chạy ào đến ôm chầm lấy Hồ Quân, miệng nức nở không ngừng:

- Hồ Quân! May quá\, anh còn sống... Tôi sợ lắm... Anh chết rồi\, tôi phải làm sao...?

- Rồi rồi\, Tiểu Vân\, không sao. - Hồ Quân ôm lấy thân thể đang run rẩy của Đằng Vân.

- Chúa ơi! Anh thoát rồi! - Jowen kêu lên mừng rỡ.

- Tay cảnh sát vừa rồi là giả\, gã cài bom dưới ghế tài xế. - Hồ Quân mệt nhọc kể lại lý do mình thoát chết trong gang tấc - Lúc mở cửa xe\, nhờ trời là tai tôi vốn thính nên nghe ra cái tiếng tíc tíc của quả bom\, hồi trước tôi từng tháo dỡ bom mìn rồi\, nghe một phát là nhận ra ngay. Lúc đó chưa tới 10 giây\, tôi túm cổ gã BlackW rồi nhảy liền vào sau bục hoa này trước khi bom nổ. Số tôi hãy còn lớn lắm!