Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 76






Hồ Quân nhíu mày, nghĩa là sao, chẳng phải cậu nói không kiếm tiền bằng cách lên giường nữa ư? Trông dáng vẻ hùng hổ vì ghen của anh chàng, Đằng Vân tỉnh bơ: “Thì không phải tôi đang ngủ với tên ngốc nhà anh à?”. Hồ Quân tựa lưng vào tường đứng ngớ ra, biết bị cậu trêu liền cười phì, tay đan chặt tay, anh kéo cậu lại gần và hôn môi. Nụ hôn sâu nhưng cũng mau kết thúc, anh nghe cậu nói rằng:

- Anh lại đi nói chuyện của chúng ta cho vệ sĩ Từ nghe?

- Tại anh ta cứ nhìn cậu hoài\, tôi không thích nên mới nói. Vệ sĩ Từ nhìn thế thôi chứ không quá bép xép\, tôi đã dặn anh ta phải giữ bí mật rồi.

- Nhiều người trong công ty lén nhìn tôi lắm.

- Thế thì tôi đi nói hết là được.

- Tôi sẽ giết anh đấy!

- Đùa thôi mà! Nào\, cậu bụng đói rồi phải không\, đi ăn trưa thôi.

- Anh xuống trước đi\, tôi sẽ xuống sau để tránh bị nghi ngờ.

- Không sao\, chúng ta sẽ vào phòng chủ tịch ăn trưa. Đừng lo\, ngài ấy sẽ hiểu mà.

Cứ thế, Hồ Quân cùng Đằng Vân đi xuống lối cầu thang thoát hiểm, tay trong tay.

... Lâm Hi mở mắt ra, bản thân lại không biết đã ngủ hết một ngày một đêm. Cơ thể nặng trịch, đầu còn hơi nhưng nhức và mơ hồ, cậu dựng người dậy đã phát hiện Phong Tĩnh ngồi ngủ quên trên ghế bành ngay cạnh giường, liền vươn tay chạm vào hắn lay gọi. Chợt tỉnh, hắn đưa mắt nhìn qua thấy cậu, vui mừng hỏi: “Em thấy thế nào rồi?”, nghe cậu đáp hơi mệt một chút thôi, rồi hỏi sao mình lại ở đây?

- Em còn nói nữa\, có nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?

Lâm Hi nghĩ ngợi vài phút, từ từ nhớ lại cuộc chạm mặt với Trần Thế Ninh. Cảm xúc khi đó đến giờ vẫn còn sợ hãi, ký ức cứ như thể sắp vỡ toác tới nơi.

- Em đã quên rồi sao? - Phong Tĩnh cất tiếng lần nữa.

- Không\, em vẫn nhớ\, là một người tên Trần Thế Ninh\, bảo sẽ giúp em có lại ký ức.

- Thế rốt cuộc hắn nói gì\, và em có nhớ ra được gì không?

- Anh ta nói về thân thế của em\, cùng mối quan hệ với em. Có những hình ảnh xuất hiện rất mờ nhạt\, em thấy quen thuộc nhưng vẫn là không thể nhớ rõ được gì.

Nghe Phong Tĩnh thở dài, Lâm Hi liền nói xin lỗi vì đã khiến hắn lo lắng.

- Tại sao em lại giấu anh đi gặp Trần Thế Ninh? Ký ức không còn\, anh từng nói đi nói lại nhiều lần\, em có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

- Chính vì không nhớ nên em mới muốn có lại ký ức. - Lâm Hi thẳng thắn - Em không biết Trần Thế Ninh nguy hiểm hay không\, chỉ vì đọc cái tên đó\, cơ thể em đã phản ứng\, chứng tỏ anh ta là một trong những chìa khóa có thể giúp em nhớ lại. Em biết anh muốn tốt cho em\, nhưng chẳng hề kể em nghe điều gì cả\, nên em mạo hiểm...

- Chẳng phải anh đã nói\, mọi thứ cứ để từ từ ư\, em mất trí nhớ vì phải chịu đả kích\, các ký ức không tốt tạm thời đừng nhớ lại\, đợi đến khi em đã sẵn sàng...

- Là bao giờ? Em còn phải đợi tới bao lâu?

Lâm Hi cắt ngang bằng một câu hỏi quả quyết, Phong Tĩnh nhìn cậu đang chờ đợi, bản thân hắn suốt thời gian qua đúng là giống như “giam cầm” cậu, không để cậu gặp gỡ hay nghe thấy bất kỳ điều gì từ người lạ, thậm chí là lên mạng đọc tin tức. Hắn biết sự bảo bọc quá đà này với cậu mà nói, có thể sẽ trở thành nặng nề. Phong Tĩnh đặt tay lên vai vợ, giọng nhẹ nhàng hơn khi nãy, cố gắng thuyết phục:

- Một thời gian nữa được chứ\, khi anh thấy cần thiết để kể mọi chuyện cho em.

- Phong Tĩnh\, em hiểu là anh lo cho em nhưng cứ như vậy không được! - Lâm Hi nắm lấy tay hắn\, siết mạnh - Đúng là em đã hơi sợ hãi khi nghĩ nếu mình có lại những ký ức kinh khủng\, thế nhưng Trần Thế Ninh nói đúng\, con người không thể không có ký ức\, em nghĩ kỹ rồi\, bản thân chẳng thể tránh né được nữa. Em muốn biết tất cả\, sẽ mạnh mẽ đối mặt còn hơn là không biết mình là ai!

Lâm Hi đã bị Trần Thế Ninh thuyết phục rồi, Phong Tĩnh im lặng chốc lát, bàn tay đang đặt trên vai cậu liền siết mạnh hơn, có lẽ cậu không sợ nhưng hắn sợ! Sợ một khi cậu nhớ lại thì tình hình còn tồi tệ hơn bây giờ nữa, một canh bạc quá mạo hiểm. Hắn trước giờ không sợ cược nhưng vì là Lâm Hi, nên hắn không dám cược!

- Tóm lại\, vẫn là nên chờ một thời gian nữa.

Phong Tĩnh đứng dậy trước cái nhìn hụt hẫng từ Lâm Hi, lúc hắn đi ra đến cửa thì nghe giọng cậu ở phía sau, vô cùng rõ ràng: “Ký ức là của em, anh không có quyền che giấu nó mãi mãi!”. Cố dằn xuống một tiếng thở mạnh, hắn tỏ ra phớt lờ điều đó và lạnh lùng nói rằng, thời gian tới cậu tuyệt đối phải ở trong King House, chỉ có thể ra ngoài khi hắn cho phép! Cửa phòng đóng lại, Lâm Hi khẽ nhắm mắt, lòng nặng nề.