Nơi phòng họp rộng lớn, Lâm Hi ngồi xuống, đối diện cách chiếc bàn dài là ông Phan cùng năm người còn lại. Đằng Vân nhanh chóng mang trà lên, Hồ Quân thì đứng ngay cửa phòng quan sát tình hình, rất nhanh đã nghe Lâm Hi lên tiếng:
- Thật không phải khi các ông đến đây mà Phong chủ tịch lại không ở công ty.
- Thế cho hỏi\, ông ấy hiện đang ở đâu?
- Chẳng là vài ngày trước anh ấy có đến Thụy Điển công tác\, xui xẻo thế nào lại gặp phải tai nạn\, tuy không quá nghiêm trọng nhưng bác sĩ nói cần phẫu thuật thì mới ổn.
- Ồ\, phải làm phẫu thuật ư?
- Cũng chỉ là một ca tiểu phẫu thôi\, ông Phan yên tâm. Vậy cho phép tôi được hỏi\, hôm nay các ông tới đây là vì chuyện gì ư?
- Không giấu gì phu nhân\, trùng hợp cũng là vài ngày trước\, chúng tôi có nhận được một tin về Phong chủ tịch\, rằng sức khỏe ông ấy đang trong tình trạng tồi tệ cần phải qua Thụy Điển phẫu thuật\, thậm chí khả năng thành công rất thấp. Ban đầu chúng tôi định gọi trực tiếp cho ông ấy hỏi tình hình nhưng sau cùng quyết định sang đây luôn.
Đằng Vân đứng bên cạnh kín đáo nhìn Lâm Hi, thấy nét mặt cậu vẫn điềm nhiên.
- Ở đâu lại có một tin tức sai lệch tới vậy\, chủ tịch vẫn hoàn toàn khỏe mạnh\, chỉ là xui xẻo gặp chút tai nạn khi sang Thụy Điển thôi\, lát nữa là chuẩn bị phẫu thuật.
- Nếu chỉ là tin truyền miệng thì chúng tôi đã không lo lắng tới vậy. - Trước biểu hiện khó hiểu từ Lâm Hi\, ông Phan đón lấy laptop từ thư ký riêng\, mở ra - Có người đã gửi email cho chúng tôi\, viết rất rõ ràng\, thậm chí còn gửi cả bản scan bệnh án và phim MRI của Phong chủ tịch nữa. Nói rằng\, ông ấy có mảnh đạn vỡ trong đầu!
Không hẹn mà cùng lúc, Lâm Hi, Hồ Quân lẫn Đằng Vân đều nhìn nhau trong một khắc! Chẳng phải ư, không chỉ tin tức bị rò rỉ mà đến cả hình scan về giấy tờ bệnh tình của Phong Tĩnh cũng bị lộ! Rốt cuộc là tại sao? Nhìn chăm chú vào email được mở, địa chỉ gửi nặc danh, Lâm Hi nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó, liền cười nhẹ:
- Tôi còn tưởng là gì\, ba giấy tờ qua email này vẫn có thể làm giả. Các ngài đâu phải không biết\, khả năng làm giả tài liệu bây giờ rất tinh vi\, kể cả mấy con dấu mộc đỏ kiểu này. Vả lại\, mấy tấm phim MRI đó làm sao biết là của Phong chủ tịch?
- Nhưng tôi cảm giác chúng không giống làm giả.
- Ông Phan\, nếu thực sự chủ tịch bị bệnh hiểm nghèo tới vậy thì phu nhân tôi còn có thể nhàn hạ ở đây ư\, chẳng phải sẽ lo sốt vó lên\, qua tận Thụy Điển ở cạnh anh ấy sao? Chưa hết\, tại sao kẻ này chỉ gửi email mà không gửi luôn bản chính\, nếu hắn ta có trong tay\, tới chỗ các ông\, như thế sẽ rõ ràng hơn nhiều.
Sự ứng đáp khôn khéo từ Lâm Hi khiến nhóm người của phó chủ tịch bắt đầu suy nghĩ, sau đó ông Phan liền đề nghị một việc: Ban nãy nghe nói cuộc phẫu thuật bên Thụy Điển sắp bắt đầu, họ muốn ở đây đợi tin từ ca mổ của chủ tịch!
Trước đó, Lâm Hi có nghe Lukas Bondy bảo ca mổ có thể kéo dài từ 12-13 tiếng nếu không xảy ra chuyện gì bất thường, tính từ lúc Phong Tĩnh đưa vào phòng mổ đến đây đã hơn 11 tiếng rồi. Nãy giờ cậu để điện thoại ở chế độ rung, có thấy vài cuộc gọi báo cáo tình hình từ Jowen nhưng chưa nghe được, giờ thật sự chẳng biết ca phẫu thuật sẽ kết thúc lúc nào, giả sử quá lâu thì nhóm người của phó chủ tịch sẽ nhận ra sự bất thường ngay, còn nếu xảy ra vấn đề nghiêm trọng thì coi như hỏng bét!
- Được chứ\, tôi cũng đang chờ bên đó thông báo về việc bắt đầu phẫu thuật.
Lâm Hi vừa dứt lời, điện thoại lại rung lên, là Jowen! Bây giờ thì bắt máy được rồi, cậu nghe đầu dây bên kia giọng Jowen hốt hoảng... Hồ Quân và Đằng Vân, kể cả ông Phan cùng năm người nọ tự dưng thấy sắc mặt Lâm Hi trở nên thất thần, ánh mắt đứng yên trong vài giây, như thể vừa nhận một tin tồi tệ, nhưng sau đó cậu đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố để giọng đừng quá run, nói qua điện thoại ngắn gọn: “Tôi biết rồi”, tiếp theo cúp máy, nhìn ông Phan mà bảo rằng, ca mổ đã bắt đầu!
Linh cảm chẳng lành, Hồ Quân kín đáo rời khỏi phòng họp, gọi cho Jowen ngay, thì hay tin: ca phẫu thuật đang ngừng trệ vì Phong Tĩnh bất ngờ ngưng tim, suy hô hấp, Lukas cùng các bác sĩ đang cố gắng xoa bóp tim cho hắn! Tình hình rất tệ! Cúp máy, Hồ Quân nhìn vào phòng họp, thấy Lâm Hi rõ ràng đang bần thần lẫn lo lắng, nhưng vẫn phải che giấu cảm xúc ở trước mặt những người kia.
Đầu óc trống rỗng, tim thì đập mạnh, lồng ngực hơi khó thở, đó là những gì Lâm Hi cảm thấy lúc này. Hai tay đặt trên đùi để dưới bàn họp, liên tục chà sát vào nhau, dẫu cố bình tĩnh tới mấy thì ánh mắt đó vẫn phản chiếu nỗi sợ hãi vô vàn. Nửa tiếng tiếp theo, cậu hơi giật mình khi điện thoại rung lần nữa, thấy tên Jowen hiện lên, cậu liền đứng dậy rồi nói với ông Phan rằng:
- Có chút chuyện ở công ty Lâm Thị\, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại.