Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 41






Phong Tĩnh lần nữa bất ngờ, trông thấy khuôn mặt Lâm Hi đỏ ửng vì dục vọng, kèm theo ánh mắt tránh né khi đề cập lại chuyện cũ, không khỏi làm hắn yêu thêm, vừa mới ngưng được một lúc thì bên dưới lại xâm chiếm thêm đợt nữa. Lâm Hi ưỡn người, cào nhẹ vai hắn, nghe giọng hắn cười lớn khi vùi mặt vào ngực mình:

- Được! Được! Ghen hay lắm\, vợ ơi! Coi như chúng ta hòa!

Tiếp theo cậu ngạc nhiên khi chất giọng hắn chuyển qua thủ thỉ, nghe hơi buồn bã:

- Anh là một kẻ tham lam và ích kỷ\, không cho em gặp bất cứ ai\, muốn đem em về giấu biệt\, chỉ mình anh được ôm thế này thôi. Lâm Hi à\, anh sợ lắm... Anh yêu em nhiều tới dường này rồi\, luôn sợ em sẽ vì anh mà đau lòng.

Tức thì Lâm Hi áp hai tay lên mái đầu Phong Tĩnh, kéo nhẹ ra để mặt hắn đối diện mình, mới phát hiện ánh mắt hắn buồn rượi, làm cậu xót xa liền hỏi:

- Tĩnh\, chuyện gì vậy?

- Anh biết cần phẫu thuật sớm để lấy mảnh đạn ra\, nhưng anh rất sợ\, không biết mình có thể vượt qua không. Khi biết em cũng yêu anh\, làm mọi thứ vì anh\, thì anh càng tránh né chuyện phẫu thuật. Nếu lỡ anh chết đi\, thì em sẽ đau khổ tới mức nào? Mấy đêm nay nhắm mắt lại\, cứ nghĩ đến cảnh tượng em khóc lóc đau thương\, là anh lại giật mình tỉnh giấc\, sợ đến phát run. Anh xin lỗi vì đã cố chấp như thế!

Lâm Hi chớp mắt nhìn Phong Tĩnh, nghĩ chuyện hắn cứng đầu không chịu sang Thụy Điển là vì quá bận tâm vụ việc 10 năm trước, hóa ra bây giờ cậu đã hiểu, là do hắn quá yêu cậu, quá sợ cậu đau lòng mà luôn tránh né, tự làm đau bản thân. Cậu hôn lên trán hắn, tựa nhẹ đầu vào vầng trán lạnh căm đó, mỉm cười:

- Chỉ cần trong tim anh có em thì kết quả dù bi thương cỡ nào\, em cũng chấp nhận! Phẫu thuật thì cơ may được sống sẽ có\, còn hơn là chẳng làm gì cả...

- Được\, anh sẽ vì em mà sống\, vì em mà cố gắng đến cùng để vượt qua cửa ải này!

Phong Tĩnh hôn khẽ vào lòng bàn tay Lâm Hi đang áp lên mặt mình, sau đó rướn cổ lên đem môi mình quấn chặt môi cậu, trao hết bao nhiêu tình cảm nồng nhiệt. Cậu ôm cổ hắn, tựa cằm lên bờ vai cứng cáp, nhắm mắt mãn nguyện khi nói: “Vì anh, em sẽ đặt cược 13% hi vọng này”. Phong Tĩnh mỉm cười yên lòng, tiếp theo dụi đầu vào ngực Lâm Hi, liên tục đòi hỏi:

- Anh ngoan ngoãn phẫu thuật rồi\, em thưởng cho anh đi.

- Thật là\, phẫu thuật vì sức khỏe của anh\, mà anh còn đòi thưởng. Anh bao nhiêu tuổi rồi\, làm nũng như vậy không xấu hổ à?

Phong Tĩnh bỏ mặc cứ dụi dụi đầu lên ngực vợ, không khỏi làm Lâm Hi vừa nhột vừa buồn cười. Phong chủ tịch à, liêm sỉ của anh rớt đâu hết rồi? Cậu mềm lòng, liền luồn tay vào chân tóc hắn, xoa xoa. Đây, cho anh làm nũng này! Được đà lấn tới, Phong Tĩnh xoay người, lần này tới phiên Lâm Hi nằm dưới ghế xe còn hắn thì nằm đè ở trên, hai tay tốc nhanh áo sơ mi lên tới cổ cậu, cười tà mị:

- Anh lại muốn nữa rồi\, vợ chồng ta tiếp tục nhé.

- Anh có phải là người không vậy? Đừng mà! Hồ Quân chờ nãy giờ rồi đó!

- Đừng lo\, mưa còn chưa tạnh\, giờ này anh ta lại ở đâu đó nói điện thoại với Đằng Vân.

Phong Tĩnh cúi xuống **** *** ngực mềm thơm ngát, Lâm Hi chịu thua không phản kháng được, lại nghe ngoài xe mưa rơi đều, còn hơi thở mình và hắn nóng rực!

Trong khi hai vợ chồng trẻ ân ái vui vẻ thì lúc này Hồ Quân đang ngồi ở tiệm cafe, vừa uống ly Cappuchino vừa nhìn ra màn mưa bên ngoài tấm kính lớn, đúng như Phong Tĩnh bảo, anh nói chuyện điện thoại với Đằng Vân.

- Tiểu Vân à\, tôi đang buồn chán lắm đây. Mưa rồi\, chủ tịch và phu nhân thì cần “tâm sự riêng tư” trong xe nên tôi ra ngoài ngồi một mình\, gọi điện cho cậu để đỡ buồn.

- Quân ca\, tôi biết vệ sĩ anh nhiều lúc buồn chán lắm\, nhưng anh đừng hở tí lại gọi điện cho tôi\, có được không? - Bên kia đầu dây\, giọng Đằng Vân uể oải vô cùng.

- Cậu dành chút thời gian trò chuyện với tôi\, mất mát gì đâu?

- Tôi là thư ký\, không rảnh rỗi như vệ sĩ các anh\, mà sao anh không tìm người khác?

- Thì tại tự nhiên tôi nhớ cậu\, cứ muốn nói chuyện với cậu...

- Gì chứ Quân ca\, anh nói vậy sẽ làm người ta hiểu lầm.

- Người ta là ai? Là cậu à? Mà hiểu lầm cái gì?

Cứ thế, Hồ Quân thích thú trêu chọc Đằng Vân, còn nghe cậu ta gắt gỏng liên hồi.

Mưa vẫn rơi không dứt, ngày hôm nay có chút gì đó bình yên.