Rõ ràng Phong Tĩnh không cần câu trả lời, cứ thế ôm chầm lấy Lâm Hi, nhấc bổng lên và ra tới mạn thuyền đang chao nhẹ. Bị hắn giữ chặt ngang người, hướng mắt nhìn xuống chỉ là lòng biển đen ngòm u lạnh, cậu hiểu ra ngay “thú vui” mới mẻ là gì! Ùm! Hắn lẫn cậu, đều rơi tõm xuống biển! Điên rồi! Cái tên Phong Tĩnh này thật điên rồ! Đêm hôm nước lạnh, sóng dập dềnh xô đẩy, thế mà hắn nỡ lòng đem cậu nhảy thẳng xuống biển! May là cậu biết bơi chút ít, ngoi lên ngoi xuống vài chập, tay đạp chân quẫy liên hồi. Tiếp theo cậu chẳng rõ trời trăng gì nữa, chỉ biết hắn đã kéo cậu lên du thuyền.
Lâm Hi ho sặc nước, mơ màng mở mắt đã thấy một trời sao lấp lánh, cùng lúc khuôn mặt điềm nhiên cùng cơ thể rũ nước của Phong Tĩnh hiển hiện che lấp mọi thứ.
- Kích thích chứ?
- Tên điên nhà anh\, rốt cuộc lại nổi máu khùng gì vậy?
- Em làm tâm trạng tôi mất vui\, nên em phải bị phạt. Đây chỉ mới mở màn thôi\, tiếp theo mới là phần quan trọng!
Dứt lời, Phong Tĩnh nắm lấy áo thun đã ướt nhem ướt nhẹp của Lâm Hi, xé toạc một cái! Cậu nằm sững người, đầu óc chưa hiểu chuyện gì mà thân thể đã cảm nhận trước tiên một màn lạnh căm, từng cơn gió cuộn trào lên từ biển, thấm vào từng tấc da tấc thịt của cậu, nổi cả gai ốc! Cậu cảm nhận hắn lần mò xuống quần mình, tháo dây nịt, thế này là muốn lột quần cậu ra rồi! Lập tức cậu phản kháng, nhưng không lại hắn.
- Khoan đã...! Anh định làm gì vậy...?
- Mấy đêm qua\, chúng ta đều cùng làm một chuyện\, mà giờ em lại hỏi nữa sao? - Phong Tĩnh lột sạch quần ngoài của vợ\, tiếp đến là quần lót nữa thôi.
- Đừng! Nếu anh muốn làm tình... thì hãy vào trong khoang...! Đừng làm ở đây!
Quần lót ướt nước biển cũng bị tuột khỏi chân rồi, Lâm Hi hốt hoảng đảo mắt nhìn quanh quất nơi boong sau, siêu du thuyền đang neo đậu giữa biển, bao quanh một màn tối đen thăm thẳm, phía xa xa dọc theo bờ vẫn còn nhấp nháy ánh đèn thâu đêm. Phát điên thật! Ân ái ngay giữa trời biển thế này ư? Phong Tĩnh muốn giày vò cậu tới mức nào, hắn không biết xấu hổ nhưng cậu căn bản là da mặt mỏng, đã sớm đỏ bừng hết rồi, khi giờ đây thân thể trần truồng của mình phô bày không giấu giếm!
- Nhìn này\, em đẹp thật đó!
Phong Tĩnh khen mà Lâm Hi chỉ thêm ngượng, chẳng còn tâm trí nghe lọt lỗ tai, xấu hổ tới mức liền đưa một tay quàng qua ngực che chắn, tay còn lại che nơi kín đáo nhất! Phong Tĩnh cầm hai tay cậu, dùng sức kéo banh ra, thân thể lần nữa lại lồ lộ!
- Phong Tĩnh... dừng lại đi! Xin anh... chuyện gì cũng vào bên trong...!
Kìm giữ hai cánh tay giãy giụa kia, Phong Tĩnh cúi rạp người, môi hắn đặt nơi vị trí khuôn ngực trắng nõn mềm mại, sớm vì ngượng ngập mà đỏ ửng một mảng, thêm hai hạt đậu se cứng vì gió đêm vờn vít, thật là muốn tâm động chết người! Môi lưỡi hắn bắt đầu dạo chơi trên từng lớp da thịt non mềm ướt át, mỗi cái hôn hay liếm, đều làm Lâm Hi giật nảy mình, lắc đầu liên tục.
- Nói tôi nghe xem\, em sợ gì nào? - Cảm nhận ngực và bụng cậu run mạnh\, hắn cứ thích hôn từng chút một\, hỏi ngắt chừng.
- Người ta... Sẽ bị người ta thấy... Đừng...!
- Em mà cũng để ý ánh mắt của người khác? Vậy sao ban nãy nói chuyện vui vẻ với đàn ông khác\, em không nghĩ tới “ánh mắt” của tôi? Hửm? Nói xem!
Sau tiếng “hửm”, Phong Tĩnh cắn nhẹ lên hạt đậu đỏ một phát, Lâm Hi bắt đầu khoái cảm với cái trò dạo đầu từ từ như tra tấn này, lại không khỏi giật mình sợ hãi khi hiểu ra hành động “cưỡng bức” cậu giữa quang cảnh chẳng có lấy thứ gì che chắn, là vì hắn ghen trước việc cậu nói chuyện vui vẻ với người khác thôi ư?
- Chúng tôi... là đồng hương... Chỉ nói về... Quảng Châ...u... Đâu có ý... gì khác...
Lâm Hi nói đứt quãng, do phải ngửa cổ thở gấp, khổ sở bởi cái việc cơ thể phản ứng trước hành động mơn trớn trêu đùa đầy kích thích từ môi và tay của hắn!
- Thế sao em không cười vui vẻ nói chuyện cùng tôi?
- Anh... không làm tôi vui... thì làm sao... tôi cười...?
À, Phong Tĩnh phát ra âm thanh nhẹ hẫng, hóa ra Lâm Hi ở cạnh hắn không hề vui! Không hề hạnh phúc! Làm sao đây, nếu cậu không vui vậy thì để một mình hắn vui thôi cũng được! Gắt gao giữ lấy hai tay cậu giơ ngang qua đầu, hắn cầm lấy mảnh vải thun bị xé, cột chặt hai cổ tay cậu lại, đầu kia cột vào một thanh chắn của boong tàu. Hắn cũng cầm hai chân cậu vòng quanh phần thân bên dưới của hắn lúc này đã không còn mảnh vải nào! Tư thế xấu hổ này, rõ ràng là đem cậu ra hành hạ tới cùng!
Lâm Hi tủi hổ, không thích chút nào, càng chống cự thì càng kích thích sự chinh phục bản năng của người đàn ông trong Phong Tĩnh, dạo đầu nhẹ nhàng đủ rồi, bây giờ hắn mới bạo liệt “ăn sạch” thân thể cậu! Từ cổ, ngực, eo, thậm chí cả mông, đùi đều bị hắn giày xéo cực lực. Hắn còn trêu đùa nơi sâu kín nhất của cậu, xâm chiếm chẳng chừa, nhất quyết không tha! Phong Tĩnh lật Lâm Hi lại, để cậu quỳ gối dưới sàn boong, từ phía sau mà mạnh mẽ tiến tới! Chạm vào nơi sâu nhất rồi, tấm thân đỏ ửng hệt muốn nổ tung, đầu óc trống rỗng mụ mị, cậu căm ghét cái cảm giác vừa phẫn uất bi ai mà cũng vừa thỏa mãn ngây ngất này!
Phong Tĩnh để Lâm Hi nằm ngửa trở lại, sự xâm nhập gắt bao bên dưới vẫn tiếp tục, đẩy cậu từ đợt cao triều này tới đợt cao triều khác! Cậu uốn người cong lưng, hắn thuận đà phủ ụp người xuống, hai bờ ngực trần đầm đìa mồ hôi áp vào khít rịt, hắn mút mạnh cổ cậu lưu dấu, bên tai nghe cậu thở hổn hển, liền đau khổ gằn giọng:
- Tại sao...? Tại sao ba em lại giết chết ba tôi? Ông ấy có lỗi gì chứ?
Cố hít từng ngụm không khí, đè nén tiếng rên trong cổ họng, Lâm Hi nghe rõ từng lời oán trách căm hận của Phong Tĩnh, trái tim cậu đau như thể bị ai cắt xé! Tê dại!
- Thế cái việc anh đang làm với tôi... thì tôi có lỗi gì?
Bất động trong vài giây, Phong Tĩnh cảm nhận dòng nước ấm nóng trào từ đuôi mắt cậu, thấm ướt vào một bên mặt hắn đang áp sát mặt cậu... Hắn siết mạnh bờ vai mảnh mai đó hơn, cùng cậu giao thoa chẳng rời, chỉ để cho ra một đáp án duy nhất: Lâm Hi là người duy nhất trên đời này, hắn muốn chiếm hữu bằng được, cho dù có phải đánh đổi giá nào, thậm chí để cậu hận hắn mãi mãi cũng được!
... Khói thuốc trắng bay lởn vởn, sóng đã thôi vỗ mạn thuyền, Phong Tĩnh lặng lẽ hút thuốc. Sau cuộc ân ái khốc liệt, qua tới nửa đêm, hắn ngồi dậy châm điếu thuốc với hàng tá tâm sự ngổn ngang. Câu hỏi từ Lâm Hi quấn lấy tâm trí hắn! Hình ảnh đê mê của cậu khi chìm trong dục vọng, giọt lệ nóng hổi từ mắt cậu, cả cách cậu nhìn hắn cũng đầy ai oán. Hắn giày vò cậu nhưng cậu cũng đang giày vò hắn!
Phong Tĩnh quay qua, Lâm Hi ngủ vùi, lúc nào làm tình xong cậu cũng luôn ngủ trước hắn, dáng vẻ co người trông mềm mại yếu ớt như một chú mèo. Hắn khẽ khàng vớ lấy áo sơ mi mình vứt bên cạnh, đắp lên người cậu. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đỏ, hắn cúi mặt hôn lên đôi mắt còn ướt rượt do cậu vừa khóc xong, nói thật trầm:
- Xin lỗi... tôi chỉ là một tên đốn mạt!
“Thế cái việc anh đang làm với tôi... thì tôi có lỗi gì?”
Phong Tĩnh nhắm mắt, có lẽ “lỗi” của Lâm Hi là ở chỗ: cậu làm hắn yêu cậu!