... Lâm Hi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, liền ngồi dậy. Tức thì Lukas ở bên cạnh ngăn cậu lại, bảo cứ nghỉ ngơi thêm cho khỏe. Cậu hỏi mình đang ở đâu, vị bác sĩ nói đây là phòng nghỉ dành cho khách trong nhà ông.
- Đám cháy đã được dập\, cũng không thiệt hại nhiều ngoài phòng bếp\, ban nãy anh ngất xỉu nên tôi đành đưa anh vào đây nằm nghỉ.
- Mario có ổn không?
- Chỉ là kinh sợ một chút\, thân thể không bị thương gì cả\, Mario ngủ rồi. Bà giúp việc sơ suất không chịu khóa gas\, nên mới xảy ra vụ cháy như vậy. Tôi vẫn phải cảm ơn anh đã liều mình cứu thằng bé\, nếu không chuyện sẽ tồi tệ tới cỡ nào.
- Mario rất tốt với tôi\, thằng bé gặp nạn\, tôi phải cứu chứ. Cũng may lúc đó tôi vẫn còn đứng trước cửa nhà bác sĩ...
Nghe nhắc đến điều này, Lukas nhìn Lâm Hi chốc lát, chậm rãi nói:
- Anh đúng là rất phiền phức khi cứ tới đây mấy ngày qua\, tôi hiểu cảm giác của anh\, nhưng tôi luôn sống theo nguyên tắc riêng\, nên định về Thụy Điển để khỏi phải gặp anh nữa. Nào ngờ bây giờ thành ra như vậy\, anh trở thành ân nhân cứu mạng con tôi.
- Đây được gọi là “cái duyên”. - Lâm Hi mỉm cười\, rồi hạ giọng - Bác sĩ\, tôi biết nói đến điều này sẽ chạm vào nỗi đau của ông nhưng ông bị mất vợ\, từng trải qua nỗi đau chia li với người mình yêu thương\, thì ông hãy hiểu cho tôi. Anh ấy thật sự rất quan trọng với tôi\, có thể nói là quan trọng nhất trong đời. Tôi không nỡ nhìn anh ấy chết đi còn mình chẳng làm được gì\, xem như tôi xin ông\, bác sĩ...
- Người châu Á các anh\, quả thật rất cố chấp! - Lukas lắc đầu chịu thua - Được rồi\, xem như là tôi trả ơn cho anh\, sẽ cố gắng cứu chữa cho người đó.
Lâm Hi mừng rỡ bật dậy, vừa cảm ơn rối rít vừa lấy trong cặp da mấy tấm phim chụp CT và cả MRI, đưa cho Lukas. Lần lượt xem qua hết, Lukas trầm tư bảo:
- Ca này đúng là không mấy khả quan nhưng cũng không đến nỗi mất hi vọng. Tôi nghĩ mình có thể phẫu thuật cho anh ta. Anh bảo bác sĩ ở đây nói khả năng ca mổ thành công là 7%\, nếu tôi cố gắng thì sẽ là 13%.
Gần như gấp đôi ư? Lâm Hi không tin vào điều vừa nghe, trong lòng vui sướng vô vàn. Khả năng được cứu sống của Phong Tĩnh đã tăng lên rồi, cậu mừng rớt nước mắt. Lại định cảm ơn Lukas lần nữa thì bất chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên, cùng lúc một bóng dáng xuất hiện ngay cửa phòng, khiến cậu bất ngờ:
- Phong Tĩnh? Sao anh lại đến đây?
- Anh phải hỏi em mới đúng\, em đến đây làm gì\, vừa rồi anh nghe nói ở đây xảy ra vụ cháy? - Phong Tĩnh quan sát Lâm Hi ngồi trên giường\, mặt và tay đều lem luốc\, liền đến bên cạnh - Hôm nay em phải nói rõ ràng cho anh biết!
Không để Lâm Hi nói là Lukas đã hỏi, đây là chồng của anh? Thấy cậu gật đầu, vị bác sĩ đứng dậy nhìn Phong Tĩnh đang sốt ruột, mới bảo rằng: “Thế hãy để tôi kể lại đầu đuôi sự việc nhé”. Tiếng chuông điện thoại reo cắt ngang thình lình, Lâm Hi nhìn vào màn hình, cuộc gọi từ Tử Minh! Mau chóng bắt máy, chẳng rõ Tử Minh nói gì mà cậu có vẻ bất ngờ, sau đó tắt máy rồi nhìn Phong Tĩnh:
- Tử Minh gọi cho em\, anh ấy ở công ty Lâm Thị\, em phải về đó một chuyến. Nghe anh ấy nói đang trên đường ra sân bay chuẩn bị về Mỹ\, em cần gặp anh ấy lần cuối. Bác sĩ\, nhờ ông nói rõ cho Phong Tĩnh biết về bệnh tình\, tôi sẽ quay lại sớm!
Phong Tĩnh nhìn Lâm Hi mặc áo vest, vội vã chạy ra ngoài, còn không kịp gọi theo. Bấy giờ mới nghe Lukas mời sang phòng khách, cần có cuộc nói chuyện rõ ràng...
Vừa xuống taxi, Lâm Hi bắt gặp Tử Minh đứng chờ bên chiếc Mercedes, mới chạy nhanh đến. Đang suy nghĩ thẩn thơ, Tử Minh sực tỉnh khi nghe giọng Lâm Hi ngay bên cạnh, đưa mắt nhìn thì thấy cậu đang hướng ánh mắt chờ đợi vào mình.
- Tiểu Hi\, mấy ngày qua em đi đâu vậy\, anh đến tìm đều không gặp\, gọi điện thì báo bận suốt. Mà sao mặt em lem nhem thế?
- Dính chút bụi thôi. Tử Minh\, anh phải về Mỹ rồi sao? Nhanh như vậy à?
Rời lưng khỏi Mercedes, Tử Minh xoay người đứng đối diện Lâm Hi, gật đầu:
- Công ty gọi đến\, bên đó xảy một ra số chuyện\, anh phải về giải quyết. Anh em ta chỉ vừa gặp lại nhau không lâu\, nay anh phải rời Đại Lục nữa rồi.
- Nếu là việc quan trọng thì đành chịu thôi. Tử Minh\, em xin lỗi vì hôm đó có hơi nặng lời với anh. Đáng ra em nên hiểu cho tình cảm của anh...
Lâm Hi ngừng lại khi Tử Minh giơ tay ngăn, lắc đầu bảo rằng:
- Không\, là do anh đã không nghĩ gì tới cảm xúc của em\, làm vậy chẳng khác nào anh đang ép buộc em. Tiểu Hi\, anh nghe nói em và Phong Tĩnh đã quay lại với nhau?
Lưỡng lự vài giây, Lâm Hi gật đầu, vô thức đưa tay lên kéo nhẹ vành tai, biểu hiện chứng tỏ cậu hơi khó xử. Biết Tử Minh thích mình, nay biết cậu hàn gắn với chồng cũ, cậu sợ anh lại đau lòng. Đối diện, Tử Minh trông rõ chiếc nhẫn cưới lấp lánh sắc đỏ trên ngón tay kia, trông thật quý phái xinh đẹp, đúng là hợp với Lâm Hi lắm.