Mua Vợ: Vợ Yêu Của Chủ Tịch Ác Ma

Chương 31






Phong Tĩnh ghì siết Lâm Hi như muốn ghiền nát tấm thân mỏng manh này, lưng trần của cậu áp vào cửa kính, cùng hắn chìm trong nụ hôn cháy bỏng ngọt ngào. Môi hắn ngấu nghiến cổ cậu, cắn mút không chút nhân từ, rồi liếm mạnh xuống ngực mềm có hai hạt đậu ửng hồng đã sớm căng cứng vì dục vọng dâng trào, bàn tay hắn vuốt ve mạnh bạo trên mọi đường cong gợi cảm, đem theo bao nhiêu hưng phấn vỗ về làm cậu ngửa cổ thở hổn hển. Tay hắn ở giữa hai đùi cậu, liên tục trêu chọc nơi mẫn cảm, cậu gấp gáp đón nhận từng cơn kích thích tới rụng rời. Phong Tĩnh chậm rãi đẩy Lâm Hi quay lưng lại, bờ ngực cậu áp chặt vào tấm kính bị giày vò qua lại, ở phía sau, hắn bóp chặt cặp mông đầy đặn, từ từ tiến sâu vào bên trong cậu!

Căn phòng chủ tịch yên ắng, chỉ vang lên âm thanh hổn hển rên rỉ của hai kẻ say tình! Lâm Hi bấu tay lên tấm kính lớn, hưng phấn dữ dội từ những cú đẩy mạnh mẽ của Phong Tĩnh, ngay phía sau, nơi tận cùng nhất của cậu! Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi, bịn rịn buộc chặt, hắn khoái cảm cao trào khi vùi mặt vào cổ cậu, cắn liếm vành tai đang đỏ bừng kia, đôi mắt mở hé quan sát khung cảnh mỹ dục trước mặt: tấm kính trong suốt ở nơi tầng cao nhất, bên ngoài hiện lên một Bắc Kinh xa hoa lộng lẫy, và dáng vẻ say đắm của Lâm Hi hệt đang dán chặt vào kính, cùng hắn trải qua ân ái dục vọng, quả là cuồng loạn! Giọng hắn cất lên khe khẽ, khàn đục:

- Ở nơi cao nhất này\, quyền lực nắm trong tay\, nhưng thật lòng lạnh lẽo lắm...

- Có em ở đây rồi... từ giờ anh sẽ không thấy lạnh nữa.

Cố đè tiếng thở dốc ngày một tăng, Lâm Hi với tay ra phía sau vò nhẹ mái đầu Phong Tĩnh đang tựa lên vai mình, và khi nghe vậy, hắn mỉm cười gật đầu, càng vùi sâu vào hơi ấm của cậu! Tốc độ bên dưới càng thêm nhanh và mạnh, hắn rất thỏa mãn!

Phong Tĩnh bế lấy Lâm Hi đến bên bàn chủ tịch, quơ đổ hết mọi thứ sang một bên, nhẹ nhàng đặt cậu lên đấy. Ngay tại vị trí này, nơi chỗ ngồi của quyền lực cao nhất, hắn muốn tôn thờ cậu! Nắm lấy cổ chân mảnh khảnh đó, hắn bắt đầu hôn chậm rãi, di chuyển nhẹ nhàng lên trên cao, qua bắp đùi, gục đầu vào nơi bí hiểm, dùng chiếc lưỡi ướt át mà nhấn chìm cậu trong đê mê cùng cực.

Nằm ngửa trên bàn, Lâm Hi không chịu nổi sự tấn công từ bên dưới, ưỡn ngực rên rỉ, cảm nhận lưỡi Phong Tĩnh ở nơi sâu nhất, dịu dàng khó tả! Thưởng thức thỏa thích rồi, Phong Tĩnh đứng dậy quan sát Lâm Hi chìm trong mê dục tới thân thể đỏ rực, ôm lấy eo cậu mà xâm chiếm đợt nữa, khuấy động bên trong cậu, muốn nổ tung mọi cảm xúc! Hai tay chống xuống bàn, hắn luận động chẳng ngơi nghỉ, đem theo cậu bên dưới cũng nhịp nhàng theo hắn. Đôi mắt mơ màng, Lâm Hi nhìn thấy một vật gì đung đưa trước mặt mình, nhìn rõ hơn mới phát hiện là hai chiếc nhẫn cưới được lồng vào sợi dây chuyền đeo ở trước ngực hắn.

- Anh vẫn còn giữ sao...? - Cậu vô thức vươn tay cầm lấy.

Đây là mối liên kết chặt chẽ nhất giữa hai người lúc còn là vợ chồng, dĩ nhiên Phong Tĩnh làm sao nỡ bỏ đi! Hắn gật đầu, cúi xuống ôn nhu nhìn cậu mà cười, có lẽ cậu cũng hiểu ra hắn vốn dĩ chưa bao giờ từ bỏ cậu! Lâm Hi lại ôm siết cổ hắn, hôn nhau đắm đuối, dây dưa chẳng dứt! Chưa bao giờ hắn và cậu khao khát nhau điên cuồng tới vậy!

- Phong Tĩnh... yêu em đi! Em muốn anh... Muốn anh...!

Trái tim đập mạnh, Phong Tĩnh liền ôm Lâm Hi nhấc bổng lên, đi vào phòng ngủ rồi khóa chặt cửa lại.

Hai tay bợ đợ cả người Lâm Hi, giữ chặt sự giao thoa bên dưới của hai người, Phong Tĩnh rướn cổ lên hôn cậu chẳng rời, chậm rãi đưa cậu đến bên cửa sổ bằng kính, đặt cậu ngồi hờ lên bục. Dù bên ngoài cảnh đẹp nắng ấm, nhưng nơi đây có hai kẻ khát tình với đôi môi không hề rời nhau một khắc nào, đằm chìm vào những cái hôn cuồng dại, bởi đối với họ, đối phương mới chính là mỹ cảnh duy nhất trong mắt!

Lâm Hi ngả người ra sau một chút, hai tay tựa lên cửa kính, nhắm nghiền mắt chống đỡ từng đợt cao triều từ cái những thúc đẩy bên dưới, mạnh mẽ tới mức cuốn phăng cả lý trí. Hắn vòng tay ôm chặt eo thon, tiếp theo vùi mặt vào ngực cậu, tham lam cắn mút, để lại bất kỳ đâu trên thân thể mềm mại đó dấu ấn của riêng hắn, độc tôn chiếm hữu! Lâm Hi ôm lấy mái đầu hắn, hệt muốn ủ ấm con người này, cảm nhận rõ ràng môi lưỡi hắn miên man khắp da thịt mình, hai chân liền vòng chặt qua eo hắn. Chợt, cậu để ý đến một vết sẹo ẩn trong chân tóc phía trên cách vành tai Phong Tĩnh cỡ năm phân, lồng ngực thắt lại khi cậu biết đó chính là nơi mảnh đạn đã ghim vào!

- Đau lắm không? - Cậu sờ nhẹ vết sẹo trên đầu hắn\, hỏi khẽ.

- Qua lâu rồi\, chẳng còn đau nữa...

Phong Tĩnh vẫn đằm chìm trong mùi hương của bầu ngực ở trước mặt mình, đáp nghe nhẹ nhàng làm sao. Chẳng còn đau nữa nhưng có thể khiến người ta đánh đổi bằng cả sinh mạng! Lâm Hi hôn vào nơi vết sẹo ngủ yên, luồn những ngón tay vào chân tóc, xoa nhẹ nhàng. Cậu chậm rãi vuốt ve làm hắn thoải mái quá, bên dưới càng thêm kích thích, cứ thế thúc đẩy nhanh hơn. Cậu chôn sâu mái đầu hắn vào ngực mình, cong người và cắn nhẹ môi, tâm trí bị khoái cảm kéo ngược trở lại.

Hai người cứ dây dưa không dứt, điên cuồng trầm luân, Phong Tĩnh đỡ lấy Lâm Hi rời khỏi bậu cửa sổ, đến bên giường mà cùng nằm xuống. Rời môi, hắn lật úp người cậu xuống, tư thế quỳ gối đồng thời đưa mông lên cao, luôn khiến cậu xấu hổ nhất! Thế nhưng không thể phủ nhận, từ vị trí này, khi Phong Tĩnh đâm mạnh vào bên trong, là cậu cảm nhận được hắn đang ở rất sâu trong mình, sự gắt kết chặt chẽ nhất, rõ ràng nhất! Cậu rên rỉ một trận, hai tay nắm chặt drap giường, từng đợt hưng phấn lan tỏa tới tận đầu ngón chân. Hắn xoa nắn cặp mông, cúi mặt liếm nhẹ dọc tấm lưng trần đang run rẩy của cậu, rồi tựa cằm lên vai cậu, hơi thở gắt gao nóng hổi:

- Thích chứ?

- Đừng hỏi mấy lời như vậy... Anh biến thái à...?

Bật cười, Phong Tĩnh lại cắn liếm vành tai Lâm Hi, luồn một tay qua mà ra sức xoa nắn ngực cậu, bên dưới xâm chiếm kịch liệt hơn. Hơi thở ngày càng hổn hển, thứ cảm xúc này như muốn vỡ tung tới nơi, Lâm Hi thấy hắn chồm tới đan tay với mình, liền nắm chặt! Chiếc giường rung nhẹ một chút, kèm theo âm thanh trong cổ họng, thật khiến cậu ngượng chín cả mặt. Nhưng thật sự không thể dừng, cậu muốn cùng hắn trải những thời khắc này, hòa quyện cả trái tim lẫn thể xác! Bị lật người nằm lại, Lâm Hi đón nhận ánh mắt nồng nàn tha thiết của Phong Tĩnh, liền vươn tay lên chạm vào đuôi mắt ấy, dịu dàng nói:

- Sau này\, bất cứ chuyện gì cũng đừng giấu em nữa. Em muốn cùng anh vượt qua mọi thứ\, kể cả sinh mệnh hay cái chết! Nếu anh nuốt lời thì em sẽ không bao giờ tha thứ!

Cảm giác trái tim này như được lấp đầy, Phong Tĩnh hôn Lâm Hi và khóe môi hắn dường như vừa kéo nhẹ tạo thành một nụ cười. Hắn hôn từng chút một, dùng hơi thở đam mê mà vờn vít đôi môi cậu, tiếp theo nghe cậu gọi: “Phong Tĩnh...”

- Hửm?

- Em yêu anh!

Trái tim thổn thức hệt muốn gào lên sung sướng, Phong Tĩnh đã nghe rõ ba từ quan trọng nhất từ Lâm Hi. Hắn ra sức hôn cậu sâu hơn, sau cùng mới có thể đáp lại một lời thanh thản: “Cảm ơn em vì đã bước chân vào cuộc đời anh”.

Ngày hôm đó, có hai con người sau bao tổn thương hiểu lầm đã quay về bên nhau, cùng trải qua ân ái triền miên, hai trái tim cuối cùng đã có thể hòa chung nhịp đập!