Ra là thanh mai trúc mã với Lâm Hi! Phong Tĩnh buồn cười, ba của họ thân nhau mà sao lúc Lâm Thị gặp khó khăn tới vậy, Tử Minh lại yên ổn ở bên Mỹ, ngồi trên ghế tổng giám đốc, chẳng hề ra tay giúp đỡ? Lại còn độc thân dù điều kiện tốt tới vậy, là do vị tổng giám đốc ấy bận rộn công việc hay đã có người trong lòng rồi? Cứ nhớ tới ánh mắt say sưa mà Tử Minh nhìn Lâm Hi, thì Phong Tĩnh khó chịu, cứ gõ tay trên bàn. Sau đó nghe Hồ Quân nhắc, hôm nay tới ngày chủ tịch chụp MRI. Dù có bực mình tới đâu thì kiểm tra sức khỏe vẫn quan trọng, hắn liền đứng dậy rời ghế.
Từ bệnh viện trở về, tình cờ thế nào Phong Tĩnh từ trong xe nhìn ra ngoài lại trông thấy cảnh Lâm Hi cùng Tử Minh đứng trước cửa Linkmark nói chuyện với nhau! Sáng nay đáng ra Lâm Hi và thư ký Trần tới Linkmark thôi nhưng Tử Minh lại muốn đi cùng, thành thử sau khi gặp giám đốc Linkmark ký hợp đồng xong, thư ký Trần về Lâm Thị trước, còn lại hai người nọ hẹn nhau ăn trưa. Tử Minh đi về phía bãi đỗ xe, còn Lâm Hi đứng chờ. Khi đó ở phía sau lưng cậu là tòa nhà đang thi công, một thanh sắt được kéo lên, chẳng hiểu vì sao lại đứt dây cáp, rồi rớt xuống!
Lâm Hi nghe tiếng la ở trên cao, chưa kịp ngước nhìn là thình lình một người nắm lấy tay kéo cậu vào lòng, người đó còn phản xạ nhanh, ôm chặt cậu và bước lùi ra sau một quãng xa! Tiếp theo thanh sắt rớt rầm xuống đất, may lúc đó lề đường vắng vẻ, không xảy ra tai nạn khủng khiếp nào. Vài người gần đấy hốt hoảng trước sự cố này, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác dài uy quyền, ôm chầm lấy một chàng trai mảnh khảnh.
Quay qua nhìn thanh sắt nằm dưới đất, gạch vỡ toang hoác, Lâm Hi chưa hết giật mình, suýt nữa thì... Tiếp theo cậu nghe một chất giọng trầm quen thuộc bên cạnh:
- Em không sao chứ? Đứng bên dưới tòa nhà đang xây dựng mà em lơ ngơ vậy?
Lâm Hi liền ngước lên, gương mặt lo lắng của Phong Tĩnh phản chiếu trong đáy mắt đứng yên của cậu. Vừa rồi thấy Lâm Hi nói chuyện với Tử Minh, hắn bảo Hồ Quân dừng xe một chút, sau đó Tử Minh rời đi chỉ còn lại mỗi mình Lâm Hi, nghĩ gì đó hắn liền xuống xe. Khi cách chỗ cậu chỉ vài bước thì hắn phát hiện thanh sắt từ trên cao đang rơi xuống, liền lập tức chạy đến cứu cậu!
- Phong Tĩnh? Sao anh lại... - Lâm Hi cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn.
- Còn sao với trăng gì\, thật là\, em cứ phải khiến người ta lo lắng thì mới vừa lòng à?
Cắt ngang lời của đối phương, Phong Tĩnh đẩy nhẹ Lâm Hi ra, đảo mắt khắp người cậu quan sát xem có bị thương ở đâu không, hắn xoay người cậu một vòng, xem xét kỹ lưỡng lắm. Còn Lâm Hi, phần vì kinh động trước tai nạn hụt ban nãy, phần vì không ngờ Phong Tĩnh vừa cứu mình, giờ thì quan tâm hỏi han vô cùng, khiến cậu chỉ biết đứng yên. Thở phào nhẹ nhõm, Phong Tĩnh nhìn lại Lâm Hi vẫn đang ngẩn người, liền ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lên tấm lưng cứng ngắt kia. “Tốt rồi, tốt rồi, đừng sợ...”, vỗ về Lâm Hi mà Phong Tĩnh như thể vỗ về chính mình, sự việc lúc nãy nguy hiểm quá, tim hắn còn đập mạnh đây.
Đầu óc trở nên mông lung, Lâm Hi chưa định hình được gì cả, chỉ cảm nhận rõ ràng hơi ấm quen thuộc đang phủ lên người mình, làm cậu nhớ về quá khứ xa vời, là khi cậu đang nói chuyện với Jowen, hắn lo lắng chạy tới mà ôm cậu vào lòng. Lồng ngực rắn rỏi, vòng tay mạnh mẽ, hơi thở nhẹ nhõm cùng mùi nước hoa ấy, lần nữa khiến Lâm Hi đắm chìm. Người đàn ông này từng bảo bọc che chở cậu, nhưng cũng chính hắn tổn thương, chối bỏ cậu! Trái tim cố ngủ quên, nay vì ký ức thân thuộc mà cồn cào trở lại, bản thân khó kìm chế, cậu cứ thế nằm yên trong lòng hắn.
- Tiểu Hi! Em có sao không?
Tiếng Tử Minh cất lên, Lâm Hi bừng tỉnh, bấy giờ mới đẩy nhẹ Phong Tĩnh ra, nói mình không sao! Trước dáng vẻ lúng túng của cậu, không hỏi gì thêm, Tử Minh nhìn sang Phong Tĩnh đứng yên lặng, ánh mắt lãnh đạm cũng hướng thẳng vào anh ta.
- Thật vinh hạnh khi gặp Phong chủ tịch ở đây\, tự giới thiệu tôi là...
- Tổng giám đốc của tổng công ty Dreams\, Tử Minh\, tôi nói đúng chứ?
Bất ngờ trước việc đối phương biết về mình, Tử Minh cười gật đầu, đưa tay ra và Phong Tĩnh cũng lịch sự bắt tay. Tiếp theo, Tử Minh phát hiện Phong Tĩnh vẫn còn nắm khuỷu tay Lâm Hi, một cách khéo léo, anh kéo nhẹ cậu lại gần mình, hỏi han vài câu. Dĩ nhiên Phong Tĩnh nhận ra hành động cố tình từ chàng trai đó, cười nhạt một cái.
- Cảm ơn Phong chủ tịch đã cứu Tiểu Hi.
- Người tôi cứu là Lâm Hi\, không phải anh\, nên không cần cảm ơn.
- Ngài cứu Tiểu Hi nhưng thiết nghĩ\, hành động cũng nên chừng mực thôi.
- Tình hình lúc đó nguy hiểm cỡ nào\, anh biết không? Thế nào gọi là “chừng mực”?
- Phong chủ tịch ôm Tiểu Hi không buông\, em ấy đã là vợ cũ và ngài thì quá thu hút giới truyền thông\, để họ trông thấy sẽ phiền phức lắm.
- Đám báo chí dám viết gì nào? Quan tâm vợ cũ cũng là phạm pháp sao?
Tử Minh thấy Phong Tĩnh cũng rất giỏi việc ứng đáp đấy, biểu hiện còn rất điềm tĩnh đáng phục, quả là đúng với cái danh chủ tịch nổi tiếng. Đứng giữa cuộc đối thoại mà không hiểu lý do vì sao lại bắt đầu, Lâm Hi nghĩ mình nên ngưng nó lại.
- Hai người đừng ầm ĩ ở nơi công cộng nữa! Phong chủ tịch\, rất cảm ơn anh đã cứu mạng... Tử Minh à\, chúng ta về thôi\, em còn nhiều việc phải giải quyết.
Tử Minh gật đầu, vừa nắm tay Lâm Hi vừa nhìn vị chủ tịch trẻ, chào một câu trước khi đi. Lâm Hi thoáng nhìn qua Phong Tĩnh, thấy hắn đang để ý tới cái nắm tay của Tử Minh dành cho cậu, tự dưng trong lòng chột dạ, cậu liền rút tay lại! Dù cả hai đã ly hôn nhưng cậu không muốn hắn hiểu lầm về quan hệ giữa mình và Tử Minh. Trước khi quay đi, Lâm Hi nghe Phong Tĩnh gọi, lúc xoay lưng lại thì hắn đã tiến đến gần, một cách tự nhiên lẫn nhẹ nhàng, áp lòng bàn tay lên mặt cậu, dặn dò:
- Nhớ cẩn thận\, em lúc nào cũng lơ là với việc bảo vệ bản thân.
Ngẩn ra vài giây, Lâm Hi bối rối xoay mặt đi như né tránh, rồi bước nhanh về chiếc Mercedes. Cùng lúc Hồ Quân chạy đến hỏi chủ tịch có chuyện gì không, Phong Tĩnh lắc đầu, chỉ bước được vài bước đã nghe Tử Minh gọi ở phía sau.
- Tôi không biết lý do vì sao ngài và Tiểu Hi ly hôn\, từ giờ mong ngài đừng làm phiền em ấy nữa\, đã có Tử Minh này ở đây rồi\, ngài hiểu không?
Nhìn anh chàng tổng giám đốc một lúc, trong lòng đã chắc chắn Tử Minh thích Lâm Hi, biểu hiện trên mặt Phong Tĩnh vẫn trầm lặng, tiếp theo nói hai từ: “Ấu trĩ!”. Hắn mau chóng quay lưng, lần thứ hai lại nghe Tử Minh nói ở phía sau rằng:
- Vẻ như Phong chủ tịch còn rất quan tâm Tiểu Hi\, nhưng tôi đủ sức bảo vệ em ấy.
- Nếu anh đủ bãn lĩnh\, thì cứ làm thử xem.
- Tôi tin mình sẽ làm được\, còn ngài chỉ là “chồng cũ”\, mà cái gì đã “cũ” thì sẽ cho qua không thể quay trở lại nữa!
Tử Minh đã đi rồi mà Phong Tĩnh vẫn còn đứng yên, không thể phủ nhận câu nói cuối cùng đó đã đánh trúng vào tâm lý vị chủ tịch luôn mang vẻ ngoài lạnh lùng này, khiến ánh mắt hắn trở nên băng giá, trong lòng nặng nề khó tả.
***
Hôm nay như kế hoạch đã định, Lâm Thị sẽ chuyển lô hàng gốm đầu tiên đến công ty Linkmark, thế nhưng trên đường đi, xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng. Chiếc taxi va quẹt với một trong năm xe tải chở hàng từ Lâm Thị, khiến xe lật nhào xuống đường, kéo theo bốn xe tải phía sau đâm sầm vào dãy cột điện trên quốc lộ! Vụ việc khá kinh hoàng, sáng hôm đó, trên các phương tiện truyền thông đều đưa tin ầm ĩ! Điều đáng nói là, ở hiện trường, chiếc taxi nọ đã biến mất chẳng chút dấu vết!
Lâm Hi đứng sững người khi nghe cảnh sát báo rõ tình hình, không chỉ các tài xế bị thương nặng mà toàn bộ lô hàng gốm đều bể nát! Cậu, thư ký Trần và vài người ở Lâm Thị tức tốc chạy đến nơi xảy ra tai nạn, chứng kiến khung cảnh tan hoang trước mặt, cậu đờ đẫn bước đi không nổi nữa. Năm xe tải lật lào, lửa bốc lên một ít, khói đen bao phủ. Các thùng hàng gốm rơi hết ra ngoài, chỉ còn lại những mảnh sứ ngổn ngang. Thấy giám đốc chao đảo, thư ký Trần liền đỡ lấy cậu, nói phải bình tĩnh! Làm sao bình tĩnh cho nổi? Gốm bể, thiệt hại về hàng hóa đã đành, mà còn ảnh hưởng tới hợp đồng với Linkmark, rất có thể sẽ đền bù một khoảng tiền lớn!