Trái tim hẫng mất một nhịp, chùng xuống nặng nề, Lâm Hi nghĩ Phong Tĩnh tránh né câu hỏi đó, lý nào là... Cậu thấy chua xót làm sao, ban đầu cứ nghĩ hắn nhất thời nhàm chán mình và muốn tìm chút thú vui với Đằng Vân, nhưng cùng lắm cũng chỉ dừng ở mức “đụng chạm” bên ngoài, nếu quả thật hắn yêu cậu ta, rồi cùng lên giường, chẳng những tổn thương tình cảm của cậu mà còn xúc phạm lòng tự tôn của cậu!
- Phong chủ tịch\, anh là người đã kết hôn\, dù có chán ghét tôi thế nào thì cũng đừng ngoại tình để người ta cười chê!
Lâm Hi liền đứng dậy bỏ đi, Phong Tĩnh lập tức bước theo, nhanh chóng cầm lấy tay cậu kéo lại. Cậu phản kháng định đẩy hắn ra nhưng bị hắn giữ chặt, hai bên nhìn nhau không khoan nhượng thiếu điều muốn “phóng hỏa” tới nơi.
- Em nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy hả? Xem thường tôi ư?
- Là tự anh khiến cho người khác xem thường! Buông ra! Bỏ cái tay dơ bẩn đó ra!
Nghe Lâm Hi buông lời xúc phạm, Phong Tĩnh liền ghìm chặt lấy hai cánh tay cậu rồi đè vật cậu lên ghế sofa! Hành động quá nhanh, khiến Lâm Hi bất ngờ, tiếp theo thấy mình đã bị vật ngửa ra, còn Phong Tĩnh đè ở phía trên cậu, hai đầu gối chống xuống sofa. Ánh mắt giận dữ khi hắn phóng tầm nhìn từ trên cao xuống cậu:
- Em nói tay ai dơ bẩn\, hả? Lâm Hi\, đừng nghĩ tôi không dám làm gì em!
- Anh có vợ\, nhưng lại dùng bàn tay đó ve vuốt người khác\, đối với tôi đó là dơ bẩn!
Phong Tĩnh nghiến răng, càng ra sức đè nghiến Lâm Hi hơn, trong khi cậu thì phản ứng kịch liệt, muốn vùng thoát khỏi hắn. Bốp! Cậu vung tay tát vào mặt hắn một cái, tức thì khiến hắn sững người. Cú đánh này chẳng nhằm nhò gì, nhưng với hắn mà nói là cú giáng vào lòng tự tôn của người đàn ông! Phong Tĩnh chậm rãi chiếu tia nhìn lạnh băng xuống Lâm Hi, cậu vẫn tỏ ra như thách thức hắn. Mím môi vì cơn giận bốc lên, hắn cười khàn đục: “Tôi sẽ cho em thấy cái giá khi dám sỉ nhục tôi!”. Dứt lời, hắn xé toạc quần áo cậu ra!
- Phong Tĩnh! Khốn nạn! Dừng lại...! Đây là phòng khách\, anh không thể...!
Lâm Hi chống cự kịch liệt, phòng khách đang mở toang cửa, Phong Tĩnh làm thế với cậu chẳng khác nào đem ra mà sỉ nhục, chà đạp tới cùng! Sức phản kháng của cậu so với sức mạnh dã thú từ hắn, lại quá yếu ớt, thành ra vô ích. Hắn hôn ngấu nghiến cổ cậu, lướt xuống ngực mà cắn mút chẳng thương tiếc, cậu oằn mình chống đỡ! Khó chịu quá! Hắn không hề nhẹ nhàng âu yếm cậu như trước đây, lúc này hắn như thể đem hết bao phẫn nộ mà giáng xuống thân thể mong manh nằm bên dưới mình. Và tiếp theo, Phong Tĩnh hung hăng tách hai đùi Lâm Hi, xâm chiếm dữ dội! Cậu đau tới mức bấu chặt cánh tay hắn tới xước cả da, nhắm mắt nghiến răng chịu đựng cái tê tái ở nơi mẫn cảm nhất! Nước mắt ứa ra, đâu đó trong tim cậu đau đến vỡ tung, tự hỏi đâu rồi một Phong Tĩnh ôn nhu dịu dàng mỗi lần ở sâu bên trong cậu? Giờ đây hắn như muốn bóp nghẹt cậu, phá hủy cậu, tàn nhẫn mà giày xéo!
- Em là vợ tôi! Điều cần làm và chỉ nên làm là dang chân ra\, thỏa mãn tôi!
Từng lời nhẫn tâm phát ra từ miệng Phong Tĩnh, đâm xuyên màn nhĩ Lâm Hi, nhói buốt kinh khủng! Hắn vẫn ôm chặt cậu, điên cuồng luận động, và cậu cũng thôi phản kháng. Nhận ra cơ thể cậu xụi lơ, bấy giờ hắn mới ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn qua thấy cậu nằm im, gương mặt thất sắc, đôi mắt vô hồn mà ngập cả tầng lệ. Hắn đau đớn buông cậu ra, rời khỏi người cậu. Lâm Hi quay lưng nằm nghiêng, nước mắt vẫn rơi dài ướt đẫm sofa, buông một lời rõ ràng kết thúc cho tất cả:
- Ly hôn đi!
Phong Tĩnh bất động vài giây, bản thân nghe rõ rồi, Lâm Hi muốn ly hôn!
- Nếu... anh đã chán ghét tôi tới vậy\, và trong lòng đã có người khác thì hãy ly hôn. Đây cũng chính là điều kiện thứ hai tôi từng nói... Chúng ta\, buông tha nhau đi!
Cuối cùng cũng có được điều mình muốn, Phong Tĩnh cười nhạt nhẽo:
- Tôi cũng chán ngấy cái chuyện dùng em để trả thù Lâm Văn Lôi rồi! Cũng mệt mỏi chơi trò ân ân ái ái này với em... Được! Chúng ta hãy dừng tại đây!
Mặc quần áo vào, trước khi rời khỏi phòng khách, Phong Tĩnh ném nhẹ áo khoác lên thân thể trần trụi của Lâm Hi. Tiếng bước chân nhỏ dần bên tai, bấy giờ Lâm Hi mới co người lại trong áo khoác, bên dưới đau rần, nhưng điều đó không là gì so với cái đau dữ dội ở trong tim cậu! À, sao lại có thể quên, hắn cưới cậu chẳng qua vì muốn giày vò cậu, trả mối thù xưa! Thời gian qua, chỉ vì một chút ấm áp từ Phong Tĩnh mà cậu đã tự cho rằng, hắn cũng có tình cảm với mình, chứ không hoàn toàn vì hận thù! Và đây là cái giá cho sự ngây thơ vọng tưởng ấy của Lâm Hi!
Phong Tĩnh chấp nhận ly hôn chẳng chút do dự, càng chứng minh rõ ràng, Lâm Hi không là gì trong trái tim hắn! Đôi mắt nhòe nhoẹt nước nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, sai rồi, đến cuối cùng cậu đã đặt tình cảm lầm người rồi!
Phong Tĩnh rời khỏi King House, bảo Hồ Quân lái xe tới tòa nhà Goldplace. Hắn không muốn ai đi theo, cứ thế bước thẳng vào phòng làm việc, đóng sầm cửa. Dù đứng giữa căn phòng bề thế quyền lực này nhưng sao hắn bất lực quá, không làm cách nào để xoa dịu được trái tim đang rỉ máu, cả tâm trạng giận dữ lẫn nặng nề tới mức kinh khủng này! Đến bàn làm việc, hắn cầm chiếc cup thủy tinh lên, ném mạnh vào cửa kính lớn ngay phía sau chỗ ngồi uy quyền nhất! Âm thanh vỡ xoảng vang thật lớn, tới nỗi bên ngoài cửa phòng, Hồ Quân và Đằng Vân hỏi han liên tục! Chẳng màng chuyện gì nữa, hắn điên cuồng đập phá mọi thứ trên bàn làm việc, cứ thế gào lên, tới nỗi đôi bàn tay rách da rách thịt, chảy máu từng dòng đặc quánh xuống sàn...
Thở hổn hển sau một lúc gần như phá hủy tất cả, Phong Tĩnh ngồi phịch xuống, lưng tựa mạnh vào bàn làm việc, lồng ngực đập dữ dội hệt muốn nổ tung! Đau quá! Đau như bị ai nắm lấy tim mà bóp chặt, đến không thở nổi! Hắn tổn thương Lâm Hi tới dường ấy, nói những lời nhẫn tâm đau đớn khiến cậu phải bật khóc, nước mắt cậu như cào xé ruột gan hắn! Tại sao...? Số mệnh tàn khốc, làm hắn chỉ còn cách đẩy người quan trọng nhất đó, ra khỏi hắn bằng cái cách đớn đau tới vậy!
Cũng giống Lâm Hi, khi Phong Tĩnh đưa bàn tay lên, nhìn chiếc nhẫn cưới thiêng liêng bằng đôi mắt rạn nứt đỏ gay, bản thân không nhận ra nước mắt mình đã rơi rồi. Chậm rãi tháo nhẫn cưới, hắn siết chặt tay đồng thời tựa hờ lên trán, nhắm mắt nát lòng.
Phong Tĩnh và Lâm Hi, ở hai nơi khác nhau, mà chung một nỗi đau chia lìa!
Họ cùng khóc nhưng không thể ở cạnh nhau để vỗ về! Mọi thứ, đã kết thúc!
***
Sáng hôm sau, Lâm Hi vẫn đến công ty Lâm Thị, dù lòng còn đang đau khổ lắm. Có lẽ cậu nghĩ, công việc sẽ giúp mình nguôi ngoai hơn, chứ nếu ngồi một mình khéo cậu lại phát điên mất! Hầu như ai cũng nhận ra dáng vẻ thất thần tiều tụy của giám đốc, chẳng rõ đã gặp chuyện gì mà tới nông nỗi vậy! Thư ký Trần đánh tiếng hỏi, Lâm Hi chỉ lắc đầu bảo, trong người thấy không khỏe thôi! Đúng lúc nghe bảo vệ gọi điện báo, có Phong chủ tịch tới gặp giám đốc!
Thư ký Trần phát hiện bầu không khí nơi phòng họp u ám và ngột ngạt kỳ lạ, mà cái điều khác thường nhất là dáng vẻ của Lâm Hi lẫn Phong Tĩnh, bình thường ai chẳng biết Phong chủ tịch cưng chiều còn tỏ ra thân mật với Lâm giám đốc bất kể đó là đâu, thế mà hiện tại hai người ngồi ở hai đầu xa cách, đã vậy biểu hiện của họ cũng y hệt nhau: vô cùng lãnh đạm! Điều này khiến vị thư ký mang một dự báo chẳng lành!