Lâm Hi đi đến xe hơi đang đỗ chờ, nói với tài xế riêng về công ty chuẩn bị cuộc họp giao ban, cậu nghĩ tới chiều nay sẽ báo các trưởng phòng chuẩn bị thực hiện dự án xưởng gốm. Tài xế riêng thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của giám đốc, liền khen:
- Nhẫn cưới đẹp quá\, tay anh thon dài và trắng\, nhìn rất hợp!
Nhìn chiếc nhẫn mà Phong Tĩnh đeo cho mình lần trước, còn dặn dò tuyệt đối không được tháo ra, Lâm Hi chậm rãi đưa bàn tay xòe ra lên cao. Cậu nheo mắt khi ánh nắng len qua kẽ tay chiếu vào nhẫn cưới, ánh sáng đỏ của kim cương trở nên lấp lánh. Đúng là nhìn kỹ rất đẹp! Cậu nở nụ cười hạnh phúc, giây phút đó, một thứ tình yêu cũng vừa đâm chồi nảy lộc trong tim cậu!
... Phong Tĩnh khi ở Singapore, cùng với Jowen đã từng trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, một trong số đó chính là lần đụng độ với một băng đảng khét tiếng ở Geylang - khu quy hoạch phía đông của trung tâm Singapore! Khi ấy đang diễn ra cuộc thanh trừng nào đó, hai chàng trai vô tình bị cuốn vào, trong lúc hỗn loạn, một gã đã bắn về phía họ. Viên đạn xước qua đầu Phong Tĩnh, chảy máu đầm đìa. Lần đó cứ nghĩ viên đạn không ghim vào đầu hắn, chỉ là sau này để lại một vết sẹo trong chân tóc. Có ngờ đâu, gần mười năm sau lại phát hiện một mảnh đạn vỡ đang nằm trong vỏ não...
Sau khi chụp MRI xong, Phong Tĩnh đang cố lục lại ký ức đáng sợ khi xưa, trước mặt là bác sĩ Cao lão làng đã xem đi xem lại nhiều lần phim chụp, lắc đầu:
- Tình hình không sáng sủa đâu\, Phong chủ tịch. Ngài cần phải phẫu thuật sớm để lấy mảnh đạn ra\, ngần ấy năm rồi\, bây giờ nguy cơ nó sẽ rơi vào trong não.
- Nhưng sao bao năm kiểm tra định kỳ lại không phát hiện chứ? - Hồ Quân khó hiểu.
- Đây không phải trường hợp hiếm hoi gì\, có những lúc mảnh đạn nằm ẩn đi rất sâu\, nên chụp CT hay MRI lại bị bỏ sót\, không phát hiện ra.
- Nếu vậy thì chỉ cần phẫu thuật thôi là chủ tịch sẽ khỏe lại?
Trước vẻ chờ đợi của Hồ Quân, bác sĩ Cao chợt trầm tư, Phong Tĩnh liền cất tiếng:
- Có vấn đề gì\, bác sĩ cứ nói rõ ràng để tôi còn biết đường lo liệu.
- Bây giờ phẫu thuật lấy mảnh đạn ra là cách duy nhất\, nhưng Phong chủ tịch cũng biết\, phẫu thuật não rủi ro khá cao\, nhất là những dị vật lâu năm\, trong lúc mổ rất có thể xảy ra tình huống xấu nhất\, như xuất huyết não dẫn đến tử vong. Thậm chí sau khi lấy đạn ra\, nếu não bị chấn thương nghiêm trọng sẽ rơi vào đời sống thực vật.
- Bác sĩ các ông tại sao chỉ biết nói tới chữ rủi ro?
Phong Tĩnh đưa tay ngăn Hồ Quân đang tức giận, bình thản hỏi bác sĩ một câu rằng:
- Nếu tôi không phẫu thuật thì hậu quả sẽ thế nào?
- Rất có thể ngài sẽ bị chuyển qua phù não\, nguy cơ cao vẫn là xuất huyết não\, với tình hình tồi tệ hiện nay ngài sống không quá ba năm đâu.
- Thế... làm phẫu thuật thì khả năng sống sót là bao nhiêu?
- Chỉ từ 6-7%\, dù thấp nhưng vẫn có cơ may sẽ sống và bình phục hoàn toàn.
Có nghĩa là, trong một triệu người, chỉ có 60-70 người là vượt qua phẫu thuật thành công? Phong Tĩnh hoàn toàn bất động, phẫu thuật thì nguy cơ rủi ro cao mà khả năng sống khá thấp, nhưng nếu không phẫu thuật thì mảnh đạn giống như “quả bom nổ chậm” dễ dàng lấy mạng hắn bất kỳ lúc nào! Lựa chọn nào cũng quá mạo hiểm...
Chậm rãi rời khỏi bệnh viện, Phong Tĩnh ngước nhìn bầu trời trong xanh, ngày hôm nay khá đẹp mà sao hắn phải đón nhận một tin khủng khiếp tới vậy? Bên cạnh Hồ Quân vẫn nói liên tục, nào là chủ tịch hãy quay về Singapore chữa trị, “lang băm” ở đây không tin được hoặc bay sang Mỹ, Nhật Bản và Thụy Điển, những nước có nền y tế vượt bậc, chắc chắn sẽ cứu được ngài! Hắn nhắm mắt, chẳng còn tâm trí nghe thêm gì. Điện thoại reo, hắn nhìn vào màn hình, là Lâm Hi!
- Có chuyện gì sao? - Phong Tĩnh cố giữ giọng bình thường.
- Không có gì quan trọng\, tối nay anh về nhà chứ\, tôi sẽ nấu bữa tối đó.
- Tôi phải tới Thượng Hải công tác rồi\, có lẽ mấy ngày nữa mới về.
Hình như Phong Tĩnh nghe tiếng thở ra buồn bã ở bên kia đầu dây, Lâm Hi ừm một tiếng rồi cúp máy. Hắn cất điện thoại vào áo khoác, Hồ Quân hỏi đang bệnh mà chủ tịch còn muốn ra Thượng Hải công tác? Hắn thở nhẹ, dù gì trước mắt cũng chưa chết ngay, chuyện gì cần làm vẫn phải làm, đối tác lần này quan trọng không thể thất hẹn nữa, liền tiến về phía chiếc Limo chờ sẵn.
Lâm Hi phát hiện chất giọng của Phong Tĩnh có gì đó khác lạ, chẳng rõ có phải do bản thân nghĩ ngợi nhiều không? Thực sự phản ứng nơi hắn khiến cậu ngạc nhiên, tưởng hắn sẽ lại nói mấy lời điên khùng trêu chọc mình, có chút bất an rồi. Thư ký Trần bảo đã đến giờ ăn trưa, Lâm Hi gật đầu, tiếp theo nghe vị thư ký nói qua điện thoại, có nhắc tới thư ký Đằng của Phong Tĩnh. Tức thì cậu hỏi ngay, thì được báo:
- Vài ngày trước\, thư ký Đằng đến đây nói là theo yêu cầu từ Phong chủ tịch\, muốn lấy một số tài liệu về công ty ta cách đây mười năm trước\, tôi hỏi là chuyện gì thì anh ta chỉ bảo chủ tịch cần điều tra vài chuyện cũ.
Mười năm trước? Điều tra? Lâm Hi liền nghĩ đến chuyện của Phong Y tự sát! Chẳng lẽ Phong Tĩnh đang tìm cách lấy tài liệu từ Lâm Thị, tìm hiểu kỹ hơn về vụ việc năm đó! Phải nhỉ, thời gian trước lo vực dậy công ty mà cậu chả để ý chuyện gì khác nữa, nay tình hình đã ổn định, mà cậu đối với hắn đã quan tâm hơn rồi, vì vậy cũng sẽ điều tra thử rốt cuộc năm ấy, chuyện gì đã diễn ra? Vì sao Phong Y tự sát? Liệu có đúng là ba hắn “sợ tội” và ba cậu đã xuống tay?
... Phong Tĩnh đến Thượng Hải, vẫn gặp đối tác như bình thường, cuộc bàn bạc diễn ra khá suôn sẻ và kết thúc lúc bốn giờ chiều. Đáng lý hắn vẫn có thể về nhà với Lâm Hi, nhưng lại nói dối cậu vài ngày sau mới về. Cho dù kiên cường tới mấy, nhưng đứng trước chuyện sống chết, hắn tất nhiên phải hoang mang.
Phong Tĩnh đi dọc trên bãi biển, sóng vỗ dưới bầu trời ráng chiều, ban nãy có bảo Hồ Quân đừng đi theo, hắn muốn yên tĩnh một mình. Hắn chỉ ba mươi tuổi, đang trên đỉnh cao quyền lực, mà thời gian sống chỉ còn rất ngắn. Hắn ngẫm lại những gì đã trải qua, nhớ về Lâm Hi, người duy nhất mà hắn muốn có trong đời, những điều hắn cố gắng làm, cố gắng gây dựng, suy cho cùng cũng chỉ vì bóng hình đó...
Còn rất nhiều dự định phải làm, còn cả một tương lai phía trước cùng Lâm Hi, thậm chí cả mối thù của ba, lý nào Phong Tĩnh đều không thực hiện được? Phải chăng hắn đã sai khi trói buộc cậu vào cuộc đời của hắn? Giả như hắn mất đi, thì cậu sẽ thế nào? Và nếu cậu biết bệnh tình của hắn, cậu có vì thương hại mà ở bên cạnh hắn? Hắn tuyệt đối không muốn vậy! Thà hắn buông tay còn hơn là hủy hoại cậu chỉ để đổi lấy chút lòng thương hại vô nghĩa ấy.
Nhưng, Phong Tĩnh hắn yêu Lâm Hi tới dường này thì liệu có đủ dũng cảm từ bỏ cậu, để cậu tiến về một hạnh phúc mới, mà không phải hắn?
Giữa trời biển rộng lớn, gió thổi sóng cuộn, Phong Tĩnh muốn gào thét thật to!
Đứng trước sự khắc nghiệt của số mệnh, con người lại trở nên bất lực tới vậy.
***
“Số điện thoại quý khách gọi hiện không liên lạc được…” nghe chưa hết câu nói từ tổng đài, Lâm Hi dập máy. Năm ngày rồi, cậu gọi điện cho Phong Tĩnh nhưng đều không được, sau đó có gọi thử cho Đằng Vân, thậm chí cả Hồ Quân nữa, và họ cũng chỉ nói chủ tịch bận bàn bạc với đối tác. Cậu không thể gọi mãi cho hai người đó, quan trọng bản thân muốn nói chuyện với Phong Tĩnh. Có chuyện gì rất kỳ lạ!
Tâm trạng Lâm Hi mấy ngày qua thấp thỏm, thêm phần chuẩn bị cho xưởng gốm, bây giờ đang bắt đầu xây dựng xưởng. Vì chỉ mới kinh doanh mặt hàng này, cũng không thể dùng hết vốn liếng mà đổ vào, nên trước mắt xây xưởng nhỏ một chút, trên mảnh đất trống phía sau công ty Lâm Thị. Lâm Hi sực tỉnh vì nghe thư ký Trần lay gọi, biết mình vừa xao lãng cuộc họp nên cậu tự nhủ phải tập trung.