Lâm Hi khốn khổ phát âm, đè nén âm thanh hổn hển hưng phấn của mình, cảm thấy quá bất nhẫn mà! Phong Tĩnh cuối cùng cũng chịu rời môi đi rồi, khẽ quệt kem dính nơi khóe miệng, cười bằng mắt khi quét tia nhìn khắp cơ thể vì khoái cảm mà đỏ ửng lên hết của cậu. Hắn xấu xa đê tiện, bấy giờ mới buông hai tay cậu ra. Lâm Hi thở phào cứ tưởng hắn dễ dàng tha cho mình rồi, nào ngờ lại bị hắn lần nữa xoay người, đưa lưng trần về phía hắn!
Hai bàn tay to lớn xoa nắn lưng Lâm Hi, lướt qua dây cột tạp dề vẫn còn nguyên, lần mò xuống mông cong gợi cảm, Phong Tĩnh nói giọng khàn đục vào tai cậu: “Chuẩn bị xong chưa”, vẫn là không cần cậu đáp lời, mãnh mẽ đâm thẳng vào nơi đó! Sâu và mạnh, tới mức cậu bị đẩy nhích lên một chút, lần này thì lý trí hoàn toàn bị cuốn phăng rồi, hai tay theo đà chống đỡ xuống bục bếp lát gạch cao cấp, bị hắn đẩy đưa liên tục.
Lâm Hi cứ nhìn về cửa bếp đang đóng, nửa hưng phấn mụ mị nửa lo lắng chẳng may vệ sĩ hay người giúp việc mà bước vào thì... Mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ, cảm giác vừa ân ân ái ái vừa sợ bị phát hiện này, cứ như vụng trộm, càng thêm kích thích người ta! Phát hiện Lâm Hi cứ nhìn cửa phòng, hơi xao lãng rồi, Phong Tĩnh liền tấn công dữ dội hơn, cậu lại rên lên. Hắn cắn nhè nhẹ cổ cậu, giọng nhuốm dục vọng:
- Tập trung nào\, em nên cảm nhận tôi ở sâu bên trong em...
Lâm Hi ngửa cổ ra sau tựa hờ trên vai Phong Tĩnh, cố gắng hớp từng ngụm không khí, hắn đang tới cao triều rồi, cậu cũng bị cuốn theo hắn! Cùng phóng thích tất cả!
Lâm Hi gục nhẹ xuống bục bếp, gần như kiệt sức để mắng chửi tên chồng biến thái đồi bại họ Hạ đó! Phong Tĩnh thở dốc, khoái cảm lan đến tận tế bào, hai tay vẫn chưa buông mông cậu, khẽ đưa mắt nhìn cậu mệt lả đi, cười hỏi: “Mệt rồi sao?”
Tức lắm, Lâm Hi bật dậy đồng thời vung tay định đánh thì Phong Tĩnh cầm lấy tay cậu đồng thời đeo nhanh vào đó một thứ! Đôi mắt tròn xoe, Lâm Hi trông rõ chiếc nhẫn lấp lánh nơi ngón áp út, cùng lúc nghe hắn nói:
- Lần trước trong lễ kết hôn\, tôi từng hứa sẽ làm một chiếc nhẫn thật đẹp cho em\, giờ thì xong rồi. Thích chứ? Nó hợp với em lắm! Nhìn sơ qua cứ tưởng là nhẫn bình thường nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy những hạt kim cương đỏ ẩn bên trong. Giống như em\, bên ngoài đơn giản thanh thuần nhưng bên trong mọi thứ trên cơ thể đều đẹp.
Câu trước nghe còn hay ho, sang câu sau đã xấu xa, Lâm Hi thúc nhẹ khuỷu tay vào ngực Phong Tĩnh, hắn cười khẽ, lại nhắm mắt hôn hít cổ và vai cậu. Lâm Hi không hiểu sao cứ ngắm chiếc nhẫn mãi, kim cương đỏ là đá quý hiếm hoi và đắt nhất thế giới, hắn thật sự dụng tâm rồi! Trông thế Phong Tĩnh liền đưa tay trái lên, ngón áp út của hắn cũng đeo một chiếc y hệt, cùng cậu đan tay vào nhau, nắm chặt!
- Nhớ\, tuyệt đối không bao giờ được tháo ra!
Những ngón tay đan xen chặt chẽ, minh chứng cho một sự liên kết! Có dòng cảm xúc kỳ lạ vừa len lỏi qua lồng ngực, Lâm Hi chợt bối rối, liền trách khẽ:
- Tên khốn này! Làm bẩn cả bếp\, cả người tôi rồi!
- Bẩn thì đi tắm\, nào tôi cùng em vào phòng tắm\, được thì tiếp hiệp hai!
- Cái gì...? Anh...!
Tháo nhanh tạp dề ra, Phong Tĩnh nhấc bổng Lâm Hi lên, lại bảo rằng:
- Hiệp hai xong thì chúng ta ăn bánh nướng\, sau đó lên giường sẽ là hiệp ba!
Lâm Hi vùng vẫy, tên chồng thú tính này rõ ràng muốn “giết” cậu! Hắn khoái chí lắm, cười âm vang, thế là sau bao đêm “ăn chay” chỉ ôm vợ ngủ thì đêm nay, hắn phải làm cho sáng hôm sau, cậu không thể dậy nổi mới thỏa mãn!
***
Hai tháng sau, cuộc sống của đôi vợ chồng Phong - Lâm vẫn bình thường, cho tới ngày nọ xảy ra một việc khá chấn động, “vợ chính” Lâm Hi phát hiện ra “tiểu tam” rồi!
Lâm Hi đã ngửi áo vest của Phong Tĩnh đúng năm lần! Là do, trong cái áo sang trọng này thoang thoảng một mùi nước hoa nữ giới! Nhưng đấy chưa phải điều đáng nói, vì hắn là doanh nhân, cái việc gặp gỡ đối tác nữ rồi vô tình bị vây ít mùi nước hoa từ họ thì cũng chẳng lạ gì, chỉ có điều cậu không nghĩ rằng đối tác của một tập đoàn danh tiếng mà lại sử dụng nước hoa rẻ tiền hiệu Coco Mademoiselle! Sau đó, thêm một chi tiết “đáng gờm” nữa đập vào mắt cậu: vệt son môi đỏ khá mờ dính trên vải lót bên trong áo vest! Cậu trầm tư, rốt cuộc chuyện này là sao?
Phong Tĩnh, người đàn ông có dục vọng cao, thứ hắn không bao giờ thiếu chính là “quyền” và “tiền”, vì vậy nhất định là đối tượng ưu tú nhất trong mắt nhiều phụ nữ thượng lưu. Hắn cũng có thể “chơi qua đường” với ai đó hoặc tình một đêm với gái cao cấp. Chỉ là Lâm Hi tự hỏi, lý nào Phong Tĩnh lại tới mức “ăn tạp” như vậy? Gần như mỗi đêm, hắn đều làm tình với cậu, thế vẫn còn chưa đủ thỏa mãn ư? Dù gì trước khi có kết luận chính xác, cậu không muốn nghĩ oan cho hắn…
Lâm Hi đang ở công ty của Phong Tĩnh. Trước đó hắn lập thêm một trụ sở phụ của JIXI tại Đại Lục. Tòa nhà Goldplace bốn mươi tầng bề thế giữa lòng Bắc Kinh. Có người ngồi xuống trước mặt, Lâm Hi liền bỏ áo vest vào túi giấy, đưa mắt nhìn chàng trai đối diện, là Hồ Quân - vệ sĩ thân tín luôn túc trực 24/7 bên cạnh Phong Tĩnh.
- Thật không phải khi gọi anh ra đây vào lúc này.
- Phu nhân đừng nói vậy\, chủ tịch đã căn dặn là nếu phu nhân có chuyện gì cần giúp đỡ thì chúng tôi không được từ chối.
- Cũng không có gì phải giúp đỡ\, chỉ là tôi muốn hỏi dạo gần đây lịch trình làm việc của chủ tịch thế nào. Chẳng là tôi lo lắng cho sức khỏe của anh ấy thôi.
- Ừm\, khoảng bảy ngày đổ lại thì chủ tịch rất bận rộn\, là do chuẩn bị cho công trình chung cư cao cấp đợt rồi tập đoàn JIXI trúng thầu\, rồi còn mấy dự án bên trụ sở chính gửi qua\, ngài ấy làm việc ngày đêm\, thậm chí có khi còn ngủ quên trên xe.
- Chủ tịch có đến nơi vui chơi nào hay gặp gỡ ai khác ngoài đối tác? Ví dụ như thỉnh thoảng ghé qua bar club\, tham gia tiệc tùng chẳng hạn.
- Điều này thì không có đâu phu nhân\, tôi ở cạnh chủ tịch không rời một khắc nên biết rất rõ: thật sự thời gian này chủ tịch chỉ ở công ty và gặp gỡ đối tác\, thời gian còn lại là dành cho phu nhân rồi!
- Thế ngoài vệ sĩ các anh ra thì ai ở cạnh chủ tịch nhiều nhất nữa?
- Nếu có một người ở cạnh chủ tịch nhiều hơn chúng tôi thì chỉ là thư ký Viên thôi. Như những lúc chủ tịch gặp riêng đối tác bàn chuyện thì chúng tôi phải đứng ngoài cửa\, còn cô ấy thì được vào cùng vì phải giữ tài liệu công ty. Thậm chí cô ấy còn được đặc cách ngồi chung xe với chủ tịch trong khi vệ sĩ chỉ ở xe hơi phía sau.
Thư ký Viên? À, là cô thư ký riêng xinh đẹp luôn đi cùng Phong Tĩnh, giống như cánh tay đắc lực trong mọi việc. Lâm Hi đến giờ vẫn còn nhớ ánh mắt và cả cái cách cô ta nói về Phong chủ tịch khi lần đầu hai bên gặp mặt...
Hồ Quân muốn tiễn chân Lâm Hi, khi hai người vừa đứng dậy thì đúng lúc, thư ký Viên từ xa đi lại, nhác thấy phu nhân của chủ tịch thì cúi chào. Trước thì không mấy để ý nhưng giờ Lâm Hi lại phát hiện, cô nàng thư ký này chào cậu rất hời hợt qua loa, thậm chí còn không thèm nhìn cậu! Thư ký Viên nói cần đưa xấp tài liệu này tới chỗ chủ tịch, và lúc cô ta đi ngang qua thì cậu ngửi thấy một mùi nước hoa...
- Thư ký Viên\, tên đầy đủ của cô là gì nhỉ?
Khó hiểu khi Lâm Hi hỏi về vấn đề này, thư ký Viên đáp, là Viên Khả! Cái tên khá hay. Thế từ giờ, cậu sẽ ngầm gọi cô ta là “Viên Khả” thôi!
- Mùi nước hoa trên người cô là hiệu gì vậy\, tôi ngửi thấy hơi quen.
- Chỉ là nước hoa rẻ tiền thôi\, phu nhân đừng để ý.
- Nhưng tôi muốn biết!
Lâm Hi nhấn mạnh, Viên Khả đảo mắt một lúc, sau cùng đáp cái tên: “Coco Mademoiselle”.