Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

Chương 2: Hệ thống của hắn có bệnh, không hề nhẹ




Thời Tất Thanh đứng ở cửa, hắn không biết có nên tiến vào bên trong hay không, thiếu niên lại phát ra điểm âm thanh hừ lạnh.

Cậu dáng vẻ vẫn lười nhác không nghĩ động đậy gì đấy, trừng hắn một ánh mắt, xong rồi nằm về ghế và tiếp tục xem màn ảnh đang trình chiếu.

Thời Tất Thanh đứng như thế này quá biệt nữu, hơn nữa, hắn hình như không cần thiết phải kiêng dè lắm với thiếu niên, hoặc lúc này nên gọi cậu là hệ thống.

Hắn đi vào.

Thiếu niên xé gói bim bim, như đoán được ý định, không có ngăn cản Thời Tất Thanh tiến vào, chỉ là nhắc nhở “ Nhớ thay dép ”

Thời Tất Thanh hành động hơi cứng nhắc, hắn cúi đầu nhìn chân mình, lại nhìn cái kệ ở bên cạnh, thấp đến đầu gối, có hai đến vài chục đôi mang màu trắng lông. Mao nhung nhung đáng yêu, Thời Tất Thanh loay hoay một lúc, cuối cùng thì lấy xuống thay đi và xỏ chân vào.

Mềm mềm, êm.

Thời Tất Thanh cực nhanh nhận xét.

Hắn ngước lên, chính thức đi quan sát căn phòng mới này, những kiểu kiến trúc mới lạ, gọn gàng và có cả mấy thứ thiết bị thật kỳ quái, hắn xem một vòng mới thôi không tò mò nữa, nhìn về phía hệ thống, và hình ảnh đang trình chiếu.

Một bộ kịch gì đó, không giống hí hịch, kinh kịch hay những gì Thời Tất Thanh từng xem qua, mà nó là đang tái hiện lại một khung cảnh nào đó, chân thật chết chóc, hắn chậm rãi đi đến ghế, dò xét thiếu niên hay không khó chịu.

Đối phương hoàn toàn làm lơ hắn, đôi mắt dán chăm chú nhìn tràng diễn đang đến khoảng khắc cao trào.

Máu cùng ai oán tiếng thét, y phục bị nhuốm một màu máu, gã nam nhân thân mang chiến bào, ôm lấy thân hình nhỏ gầy của thiếu nữ.

Thời Tất Thanh không nghĩ muốn xem, nhưng nó quá có sự tồn tại.

“ Hệ thống! Hệ thống!! Ngươi ra đây!! ” Giọng nói gằn lên thật khó nghe, thống hận xen lẫn khàn khàn tiếng nói, nó như chất chứa sự tuyệt vọng cùng cực, bóng người gia nhập màn ảnh, Thời Tất Thanh nhìn sang thiếu niên cùng người đang xuất hiện bên trong, y đúc không khác nhau bao nhiêu.

Nếu nói có điểm gì khác nhau, thì chắc hẳn là quần áo đi.

Vạt áo đen trong gió hơi nhếch khẽ lên, đôi chân thon dài dẫm trên nền cát vươn vãi máu tươi, giơ chân bước qua những cái xác chết mang binh phục nằm la liệt trên mặt đất, tiến đến phía đại tướng quân đang thê lương.



Màn hình đột ngột ấn diệt, trở nên đen ngòm, hệ thống ánh mắt sâu thẳm, ngồi lên, cậu vứt qua một bên bao đã trống không, lấy khăn giấy lau miệng cùng ngón tay bị dính gia vị của bim bim. Đứng đắn nhìn Thời Tất Thanh.

“ Giới thiệu, tôi là 0173, bắt đầu từ hôm nay là hệ thống của anh ” Thiếu niên nói.

“ Thời Tất Thanh, cậu đã biết lúc nãy, vậy điều tôi cần làm là gì ” Hắn hỏi.

Thiếu niên cầm lấy ipad của mình, vừa bắt đầu giải trình, vừa nói “ Tôi là hệ thống ước nguyện, chỉ cần người ủy thác gửi yêu cầu, tôi là người lựa chọn nhiệm vụ giúp anh, đưa ra lối đi đúng đắn, gợi ý có lợi, chúng ta là đồng hành cùng tiến, anh hoàn thành nhiệm vụ, tôi có khen thưởng điểm trưởng thành ”

Tuy đã không cần lắm.

Hệ thống trong lòng phân thượng tự nhủ.

Thời Tất Thanh gật đầu “ Minh bạch ”

0173 không xem hắn nữa, bắt đầu chọn lọc thông tin cá nhân của Thời Tất Thanh, cậu khá không hiểu lý do vì sao bản thân lại phải dẫn dắt kẻ này.

Từ rất lâu sau khi danh hiệu sát hại kí chủ của 0173 được lưu danh trên dưới toàn tổng bộ, thì về sau cấp trên đều không dám để người mới đến dưới trướng hắn, chỉ có kí chủ trung cấp và cao cấp, và dần dà, kí chủ nào của bản thân cũng nhận nhiệm vụ thất bại, không chết trong nhiệm vụ cũng bị thanh trừng, hệ thống cũng chết lặng rồi.

0173 không còn mong chờ gì việc được xuyên qua các thế giới, tài sản của kí chủ thất bại đều nhập vào tài khoản, nhiều đến mức, không cần lo nghĩ và bán mạng làm nhiệm vụ.

Nó dưỡng lão lâu rồi, chán quá mới phụ trợ dẫn dắt, rồi tiếp tục bãi lạn nghỉ ngơi, đột ngột bị cấp trên đẩy cho một người mới, còn là dân cổ đại bản xứ, 0173 đau đầu không thôi.

Nếu là người hiện đại thì giải thích còn rõ, hiểu mau về hệ thống và cách làm nhiệm vụ, nhưng như này.....

Hệ thống lộ ra mệt mỏi sầu khổ biểu tình, đôi mắt chợt dừng ở sơ yếu lý lịch của Thời Tất Thanh, nó ngạc nhiên, nhìn hắn một cách quái lạ “ Kí chủ, anh là gay sao? ”

“ Thứ gì? ”

Hệ thống rất có kiên nhẫn “ Theo cách gọi của cổ nhân các anh, hẳn là đoạn tụ ”

Thời Tất Thanh “ ??? ”

Tuy Thời Tất Thanh lấy tu luyện làm mục tiêu hàng đầu, nhưng không phải không biết nhân gian nhàn thoại, đoạn tụ cũng không ngoại lệ. Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, bác bỏ điều hệ thống đang gán cho hắn “ Ta không phải ”



“ Kí chủ, kỳ thật anh không cần ngượng ngùng đâu, đúng thì cứ nhận đi nè, tôi không chê cười anh đâu, đây là chuyện bình thường mà thôi ” 0173 vẫn cố thuyết phục Thời Tất Thanh, nhìn dòng chữ miêu tả hắn còn là trai tân, qua bao nhiêu kế hoạch công lược vẫn chưa từng động lòng, không thích nữ nhân, thì chẳng phải gay sao?

“ Ta vì cái gì là đoạn tụ? ”

“ Bởi vì anh không thích nữ nhân a ” Thiếu niên rất đương nhiên trả lời, rồi ánh mắt chợt lóe lên, cậu cảnh giác nhìn Thời Tất Thanh, nửa trêu đùa nữa thật sự cảnh cáo “ Tuy hệ thống tôi đây đẹp thật, nhưng kí chủ đừng có si tâm vọng tưởng, chúng ta là không thể! ”

Thời Tất Thanh “ ??? ”

“ Ta không có! ” Hắn sao có thể để thanh danh một đời của mình bị hệ thống tát một thùng lớn nước bẩn, nhẫn nại giải thích “ Tu luyện tuyệt tình đạo, không gần nữ sắc, không phạm sắc dục, giới nghiêm hồng trần sa đọa, ta..... ”

Không phải đoạn tụ, càng không có khả năng thích ngươi!!

Hắn chưa kịp nói câu cuối cùng kia, hệ thống ánh mắt nhìn hắn càng sáng, lấp la lấp lánh như nhặt được bảo vật tham lam ác long, gật gù với giọng điệu hài lòng vô cùng “ Hóa ra là thầy chùa! ”

Thời Tất Thanh nghẹn họng “ .... ”

Không đúng, cũng không sai biệt lắm.

Hệ thống của hắn, giống như có bệnh, không nhẹ đâu.

Thời Tất Thanh trong lòng đưa ra kết luận cuối cùng.

Không nên nói lý lẽ với người đang mang và mắc bệnh, ân.

“ Hợp tác vui vẻ nha kí chủ, mong rằng trong nhiệm vụ, anh sẽ không động lòng mà phá giới a ” Hệ thống bỏ qua cái nhìn của Thời Tất Thanh, khe khẽ nói, âm giọng bây giờ rất nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Thời Tất Thanh mong chờ cùng hi vọng, mê ly đồng tử ánh lên một tầng mờ nhạt hơi nước, long lanh xinh đẹp.

Thời Tất Thanh nhìn đôi mắt 0173, mọi cảm xúc cậu hiện lên trên đó, rõ ràng thấy được hệ thống khác thường, hắn không rõ vì sao lại như vậy, nhưng đối với đạo tâm của mình, hắn thập phần chắc chắn “ Sẽ không, hợp tác vui vẻ ”

“ Ừm! Cốt truyện đã đến, tiến vào thế giới đi ”

“ Được ” Thời Tất Thanh đáp ứng hệ thống.