Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

Chương 17




Cho đến sáng sớm.

Khi mà trời đất vạn vật dần thức dậy sau đêm mưa tầm tã, tia nắng ấm áp đâm tiến qua mây đen âm u. Mạnh mẽ nắng vàng sắp trở nên gắt gỏng hơn, tiếng hòa ca ríu ra ríu rít của bầy chim trong veo truyền vào nhĩ tai.

Cố Doãn chậm chạp mở đôi mắt, mông lung cũng trầm tĩnh mà nhìn trước mắt đang phóng to khuôn mặt của kí chủ. Cậu im lặng, chẳng chờ đến tiếng hét hốt hoảng, tròng mắt màu lam ảm đạm đảo nhẹ, khẽ chớp mắt rồi lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

Như thể người vừa rồi tỉnh lại không phải là cậu vậy.

Rõ ràng thanh tỉnh và nhận tri ở đâu, hệ thống điềm nhiên không hề hoảng loạn và nhắm lại đôi mắt. Trong con ngươi và cách nhìn đơn thuần của hệ thống, Cố Doãn cảm giác nó bình thường, nếu có bất bình thường chỗ nào, nó vẫn sẽ bình thường.

Chân dài đan xen nhau, từ ôm ấp mà tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường lớn và rộng, từ cách nhìn của Thời Tất Thanh thì nó không đơn giản, cả khi một người đủ nhận thức và trưởng thành đều hiểu đó là gì.

Những lọng tóc mềm mại cọ đến mũi, môi và cằm, Thời Tất Thanh xoa mắt, tiếp đó là bừng tỉnh nhìn vào một phương hướng vô định trước khi chuyển dời đến nguyên nhân làm loạn khiến hắn tỉnh dậy.

Theo bản năng, Thời Tất Thanh thấy bên cạnh có người, mơ hồ kí ức đêm qua vẫn chưa rõ ràng, hắn nắm lấy bả vai thiếu mà đẩy ra theo quán tính, nhìn rõ được gương mặt hệ thống, Thời Tất Thanh biểu tình đọng lại.

 ‘ Hệ thống? ’ Thời Tất Thanh thử gọi khẽ để dò xét xem hắn có đánh thức thiếu niên hay không.

 ‘ 173? ’ Hắn lại gọi.

Trong lo sợ.

Hệ thống mi nhẹ động, chẳng bởi vì Thời Tất Thanh đẩy ra tỉnh, nhìn thấy kí chủ mình đầu tiên, Cố Doãn bụp một tiếng chát oan nghiệt lên gương mặt Thời Tất Thanh.

 ‘ ...... ’

Móng vuốt không dài cũng chẳng ngắn, một đường cào xuống thành 4 đạo vết hồng nhạt trên mặt kí chủ. Thời Tất Thanh ú ớ đến mờ mịt đầu óc, một phần cũng ngầm rõ hệ thống bị đánh thức sẽ có chút tiểu tính tình. Nhưng này.... cũng quá lớn đi.

Thời Tất Thanh cảm giác bản thân cũng có chút, ủy khuất.

Hắn mãi trong suy nghĩ không biết nguyên do vì sao lại bị như vậy, đã thấy cậu nghiến răng nghiến lợi như là đay nghiến, cả giận trừng Thời Tất Thanh﹝Đến cả số hiệu của hệ thống anh cũng gọi sai, có tích sự gì!﹞

Thời Tất Thanh  ‘ ...... ’

 ‘ Cậu..... ’

﹝Zzzzzzz ~﹞



Tiếng ngáy lại vang ra cắt ngang mọi cảm xúc hắn đã và đang tích tụ.

Thời Tất Thanh  ‘ .......... ’

Thời Tất Thanh lúc này đây, hắn tưởng phát điên.

Mang một bụng tức mà tỉnh táo lại, kí ức lần nữa lạc về cõi này. Hắn vốn còn mong chờ vào sáng ngày hôm sau sẽ diễn ra một cái gì đó theo tưởng tượng.

Nhưng kẻ không ấn theo lẽ thường như hệ thống, hắn trông chờ gì ở thiếu niên này chứ.

Có lẽ cho đến mãn kiếp, Thời Tất Thanh cũng sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, kể cả số hiệu đánh số của đối phương. Ấn tượng khắc đến sâu thẳm. Tiếng nước róc rách chảy xuống bồn rửa mặt màu trắng sữa, Thời Tất Thanh nhìn chính dung nhan mình đang phản chiếu trên gương.

Đơn giản miêu tả, soái đến mức hít thở không thông, còn bất thường ở chỗ, 4 đạo dài đường thẳng, siêng siêng vẹo vọ từ trán chảy dài đến mũi và biến mất dần vào giữa môi.

Hắn không mấy để ý đến, dù sao cũng không đến mức phải chảy máu hay để lại sẹo. Lát nữa cũng biến mất mà thôi, Thời Tất Thanh rửa mặt rồi trở về phòng, hắn tính toán lại lần nữa gọi hệ thống tỉnh dậy, ai đời kí chủ lại nai lưng ra kêu gọi thúc giục hệ thống như hắn đâu.

 ‘ Tỉnh? ’ Thời Tất Thanh hỏi khi thấy cây nấm tròn tròn từ ụ chăn trên giường nhô ra

* Sột soạt ~

﹝Hắt xì!﹞0173 từ ổ chăng thò mặt, khịt khịt mũi ướt át rồi lăn lộn mãi không yên, cậu không muốn tỉnh dậy, nhưng đã không có cảm giác buồn ngủ, kể cả muốn ngủ ráng thêm đi chăng nữa đầu cũng rất đau.

 ‘ Bị cảm rồi à? ’ Thời Tất Thanh bộ dạng bình tĩnh hỏi, rất nhỏ chột dạ.

Cố Doãn xoa mũi, không nói cũng chẳng rằng nhìn Thời Tất Thanh chằm chằm, không rõ là tức giận hay ai oán, hắn chớp mắt hứng chịu cái nhìn phán xét từ hệ thống.

Cố Doãn tung chăn, lăn từ giường xuống sàn đất, hừ hừ âm trung tại cổ họng biếng nhác cực kỳ﹝Về sau điều chỉnh điều hòa cao tí, tối qua lạnh gần chết, may ra anh còn chút lương tâm không vứt tôi dưới sàn﹞

Thời Tất Thanh nhìn dưới đất con sâu lười  ‘ ...... ’

Từ từ?

 ‘ Cậu biết tôi chỉnh điều hòa? ’

Cố Doãn ánh mắt kỳ quái soi xét Thời Tất Thanh ﹝Không anh còn ai trồng khoai đất này?﹞



Hắn sờ gáy không dám hó hé.

Hệ thống giống như cái gì cũng biết, nhưng theo hắn xem ra thì nó rất tương phản nói không nên lời giải thích. Thời Tất Thanh nuốt xuống một ngụm lão huyết trong cổ họng, dò hỏi  ‘ Tối qua..... tôi thấy cũng khá lạnh nhưng không biết cách điều chỉnh điều hòa, nên không đi qua sopha nằm, cậu không giận à? ’

Hệ thống nhấc lên mắt ﹝Bình thường mà?﹞

Thời Tất Thanh  ‘ ...... ’

Nói vậy mà cũng tin được.

Nhưng mà khoan đã, vấn đề không dừng lại tại việc đó!

Hắn xem Cố Doãn vọng tới vô tội đôi mắt.

Thời Tất Thanh ôm mặt tỏ vẻ bản thân đã chịu thiên đại chấn động.

Giằng co thời gian trong buổi sáng này đã quá lâu, quản gia thấy bí thư của Thời Tất Thanh đều đã đến và đang đợi, mà vẫn không thấy bóng dáng thiếu gia đâu, nên sai người hầu lên gọi người xuống.

Trần Dư Cảnh nhìn cửa lớn rộng mở, từ đại sảnh, phòng khách nhìn ra cô nhóc quỳ gối, cơ thể ướt sũng với bộ dạng quần áo không đứng đắn. Lờ mờ đoán được nguyên do, nhưng với một cô nhóc mà nói, nếu tiếp tục quỳ, Tâm Thư Như nhất định sẽ chết.

Trần Dư Cảnh cùng quản gia đối mặt nhìn nhau, không nói cũng từ ánh mắt kia phát hiện ra dấu vết.

Đối với việc Hạ Cảnh Xuyên đưa ra hình phạt nặng nề như vậy với một đứa trẻ khi mới phạm sai lầm nhỏ. Trần Dư Cảnh không quá đồng thuận, còn sinh ra một loại phản đối rõ ràng ngay cả chính Trần Cảnh Dư cũng không ngờ đến.

Hắn bất mãn vô cùng.

Thiếu gia, lần này đã làm ra quyết định sai lầm.

━━━━━━━━━━━━━━━

Tiểu trường kịch:

Cố Doãn: Haha, mày vừa nói cái gì cơ :)?

Trần Cảnh Dư: Đừng nóng, chỉ là lời kịch nó như vậy thoai!