* Phịch.
“ Phù ~ ” Sau khi tắm xong, Thời Tất Thanh đi ra với bộ quần áo ngủ bao bọc lấy cơ thể. Hắn tựa như giá treo quần áo, mặc lên đều không cảm giác xấu hay dìm hàng, trở về phòng chính mình, xem hệ thống đang dán mắt ở điện thoại không dời.
Thời Tất Thanh nghiêng đầu nhìn qua một chút, sau đó thoải mái dựa nhoài người trên ghế sopha, hưởng thụ từng gốc gác lẫn lỗ chân lông được gột rửa đến sạch sẽ.
Có trời mới biết được vừa hồi vào phòng tắm xong hắn có bao nhiêu thẹn thùng chật vật khi giải quyết một số đồ vật không chịu sự chi phối. May thay hệ thống không biến thái đến mức thèm khát xem hắn tắm rửa.
Hệ thống cũng chẳng biết kí chủ mà cậu ta tin tưởng đã nghĩ đến thứ gì khi giải quyết nhu cầu sinh lý riêng.
Gác một cánh tay qua ngang gáy, Thời Tất Thanh lười lau khô đầu tóc, tùy ý phó mặc nó nhiễu giọt thấm ướt da ghế sopha. Loại lười nhác hiếm khi xuất hiện để miêu tả hắn, Thời Tất Thanh cong môi, cúi đầu đối mặt với đôi mắt khẽ nhắm mở nhìn mình.
Cố Doãn từ lúc nào đã tắt đi điện thoại, trong phòng không nhiều thêm âm thanh tiếng mưa cố ý được phát lại.
Cố Doãn đang nhìn hắn.
Như rằng trong đôi mắt chỉ có hắn, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình hắn, Thời Tất Thanh để ý một khắc, tức thu hồi tâm tư.
Đạo tâm tuyệt tình vững chắc như đá tuyết ngàn năm không chút lung lay với nữ nhân. Như một trò đùa nhân gian thua tại một cái nhìn chăm chú của người vừa gặp không đến một ngày.
﹝Tay﹞Hệ thống mất kiên nhẫn giơ tay ra lệnh, khi Thời Tất Thanh vươn một tay cho Cố Doãn, thiếu niên lúc này mới không có vẻ mặt chán ghét khẽ nhăn lên kia nữa.
Khuôn mặt không biểu tình lúc này rũ xuống mi mắt, nghiêm túc dáng vẻ được ánh sáng trong phòng chiếu sáng một nửa gương mặt. Da thịt hệ thống không tì vết trắng nõn, che giấu đại dương xanh lam dưới hàng mi cong dài.
Da thịt phàm tục chưa chịu qua tôi luyện, chẳng phải mình đồng da sắt, Thời Tất Thanh khi miệng vết thương tiếp xúc với nước khử trùng, đầu ngón tay hơn nhếch lên, giật nhẹ. Ít nhất thói quen và mức độ chịu đựng ở thân thể khá cao, hắn chỉ hơi than nhẹ vì không quen, không đến mức kêu thành tiếng, như vậy.... nhiều mất mặt.
Bên tai tiếng mưa càng lớn, át hết tất cả sự tĩnh lặng. Gian phòng vừa rầm rộ tạp âm, cũng vừa lẳng lặng đến nhớt nhát ái muội.
﹝Hừm hưm ﹞Ngân nga một giai điệu bất kỳ khi vô thức.
Cố Doãn quá chăm chú với việc mình đang làm dỡ tay, quan tâm nào nhiều đến bầu không khí như vậy, ở bên này vừa băng bó vết thương tại cổ tay cho kí chủ, vừa chừa ra tâm cảm thán thân thể nguyên chủ không hổ danh là nam chính thế giới. Mọi thứ mọi điều đều hoàn mỹ đến khiến người phải ganh tị, mỹ cảm từ cổ tay cho đến bắp thịt, trở xuống là cốt cách chỉ gian.
Đối lập với tay của chính mình, mặc dù vẫn xinh đẹp không kém, độ cung lại không cứng cáp mà khá mềm mại, gằn lên gân xanh có nét nam tính không thể nhầm với bàn tay của nữ. Nhưng bởi vì cơ thể không có bất kỳ độ ấm nào, một khi chạm vào nhiệt độ ấm áp, phần hồng men đến hồng nhuận đáng yêu.
Không so sánh không sự đau thương, băng bó xong xuôi, hệ thống lật ngửa bàn tay của Thời Tất Thanh, vun tay đập thật mạnh xuống!
“ Shh!! ” Thời Tất Thanh giật mình mở bừng mắt, hưởng thụ ôn nhu nhất thời làm tâm tình lâm vào đê mê bị chen ngang. phá tan ảo mộng. Phản ứng khi bị chen ngang khá lớn, hắn biết rằng gây họa cuối cùng cũng chỉ có hệ thống, hắn nắm chặt bàn tay, bắt hụt mất tinh nghịch vật gây họa.
﹝Tưởng làm gì đấy?﹞0173 hoài nghi nhìn kí chủ bực bội, vô tội hỏi hắn. Chính mình vừa rồi việc gì cũng không tính là quá mức, có cần phải phản ứng ghê vậy không, thiếu niên tự hỏi, còn hơi nhướng mày.
Thời Tất Thanh chìa ra lòng bàn tay đang bắt đầu nâng lên mạt máu ứ đọng đỏ hồng vừa bị đánh. Hắn còn chưa mở lời phản kích gì, hệ thống cười thật tươi rồi nói ﹝Anh muốn được tôi cắn hả?﹞
‘ ? ’ Hắn duỗi tay khõ vào giữa trán hệ thống, mắt thường cũng thấy rõ nơi đó cũng đỏ lên, cả hai cho nhau đau đớn nhất thời trong vô thức, không rõ bất cứ nguyên do là gì cả. Thời Tất Thanh đặt tay trái mình trở về đùi, cổ tay một bên băng bó đúng thủ pháp, thuần thục xinh đẹp dây trói, thắt nơ.....
Tạm thời chấp nhận còn có thể.
﹝Đánh có một cái, làm gì có ai nhỏ nhen đến mức động tay động chân như anh không.....﹞Thiếu niên nhỏ giọng thì thào, xoa xoa giữa trán bị đánh, lòng có buồn bực, nhưng cũng chột dạ không kém.
Vừa rồi tinh thần điên khùng lắm mới vỗ một cái, đâu ai ngờ lực đạo không tiết chế, hẳn là đau lắm đi.... Thời Tất Thanh dạy dỗ lại cũng đúng nguyên tội rồi.
Tự mình thuyết phục cho hành vi sai trái của bản thân, 0173 trang ngoan hơn, khi Thời Tất Thanh chủ động đưa cánh tay phải còn lại chưa được băng bó, thiếu niên không nói gì mà hừ lạnh, bắt đầu công việc sát trùng bôi thuốc.