Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

Chương 12




 ‘ Không phải.... chuyện đêm nay đã giải quyết xong rồi, thứ này còn tác dụng gì? ’ Thời Tất Thanh nói, nhìn lại camera mini trên tay, tuy tin tưởng chắc chắn rằng mình sẽ không phạm phải bẫy rập nào.

Nhưng để toàn diện, rào trước đón sau mọi chuyện phòng hờ thì hắn nghĩ vẫn nên đem vật nhọn hai lưỡi này triệt tiêu, nếu không tương lai ai biết trước được nó có hay không trở thành một cộng rơm đè chết con lạc đà?

﹝Tác dụng không nhiều, nhưng muỗi cũng là thịt, truyền thông có cách khiến anh trở thành con thuyền lênh đênh tại đầu sóng ngọn gió, và cộng đồng mạng cùng người qua đường người ta chỉ tin tưởng thứ họ muốn nhìn và muốn thấy, dẫm đạp hạ bệ chỉ để thỏa mãn﹞Nhiều cách miêu tả câu từ được 0173 chọn lọc để diễn tả về tương lai, tuyệt nhiên không tiết lộ rõ ràng, làm Thời Tất Thanh xem qua và sắp xếp cốt truyện, chỉ mơ hồ rõ một chút, nhưng hắn cũng không biết nên làm thế nào.

Tự mình quyết định, diệt trừ nguy cơ là Tâm Thư Như từ trong trứng nước. Hay là nghe theo hệ thống, nhân nhượng một khoảng thời gian rồi mới xuất kích phản kháng?

 ‘ Miêu tả kế hoạch cậu muốn làm, tôi muốn nghe nó ’

﹝Cần thiết không?﹞

 ‘ Cậu nghĩ sao? Những thứ này tôi cũng mới làm quen, càng không muốn mơ hồ ỷ lại cậu mãi thế được ’ Thời Tất Thanh giọng nói mang chút thành khẩn cùng khàn khàn run nhẹ  ‘ Tôi là kí chủ, cậu là hệ thống, chỉ bảo và đồng hành là tất yếu, đúng không? ’

Hệ thống nhìn hắn, mỉm cười và im lặng vài giây, một chút động đậy từ ánh mắt cho đến biểu cảm như xuất hiện vết rách của chiếc mặt nạ.

Thời Tất Thanh không biết nên tả như thế nào vì sự thay đổi nhất thời này của hệ thống, chỉ nghe thấy nó xì cười một đạo âm tiết﹝Anh làm tôi khá bất ngờ đấy, Thời Tất Thanh ﹞

Cố Doãn cảm thán xong, bàn tay chạm vào tay hắn, một khoảng cách bao tay tiếp xúc, nhiệt độ từ hệ thống rất lạnh, cực kỳ giống, một thi thể.

Mát lạnh đến căm căm, Thời Tất Thanh trong đầu lặp đi lặp lại câu nói và biểu cảm kia, thất thần nhìn gương mặt của Cố Doãn, càng không để ý tay đối phương đã dìu dắt hắn đặt camera về vị trí cũ.

Phiên live liên tục thay đổi cảnh từ hướng của Thời Tất Thanh cho đến Tâm Thư Như, nhìn thấy nam chính để lại camera mà hoài nghi cùng cực, cũng có những người đoán mò cũng đoán ra được motip là gì. Tranh cãi càng lúc càng nhiều lên, nhiệt độ và độ hot càng tăng cao không điểm dừng.

0173 cũng không quan tâm nhiều lắm phòng live, chẳng khác gì vật tặng kèm tăng thêm chút điểm tổng kết nhiệm vụ. Không hề mang chút ảnh hưởng đến mục tiêu cuối cùng.

Chợt, một mạt chói mắt trên da trắng mịn. Xem hai phần cổ tay bị ma sát đến ửng đỏ ở vừa rồi, hệ thống thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa. Tay treo trên không trung vẫn còn đó, Thời Tất Thanh nhìn theo hướng 0173 nhìn, vài giây sau nghe được tiếng gõ cửa.

﹝Đổi phòng kìa﹞Hệ thống nhắc nhở hắn.

 ‘ Ừ ’ Thời Tất Thanh đáp.

﹝Ngoan ghê ﹞Hỏi gì đáp nấy, gọi một tiếng cũng đáp lại, thật sự ngoan.



Thiếu niên lại cười, tinh thần phấn chấn túm chăn lôi kéo đi về phía cửa trước, Thời Tất Thanh đi theo phía sau.

0173 là hệ thống, tự mình có tự giác không có sự hiện diện, đi đến trước cửa và dừng chân, tránh sang một bên để Thời Tất Thanh mở cửa. Hắn liếc nhìn cậu  ‘ Hệ thống, cậu vẫn chưa trả lời tôi ’

﹝Đồng ý rồi đó, sẽ giải đáp sau, gấp gáp làm gì, tôi cũng có bảo không nói đâu ﹞Thiếu niên trùm chăn trên đầu, làm thành một cái áo choàng treo lơ lửng trên người.

Thời Tất Thanh có hơi tò mò về nguyên lý của việc chiếc chăn biến mất khỏi thị giác của những người khác, 0173 như đoán hắn nghĩ cái gì, tự đắc cười ﹝Tò mò không? Còn lâu tôi mới nói!﹞

Thời Tất Thanh  ‘ ...... ’

Thật ra hắn cũng không tò mò lắm.

Tu tiên có nhiều thứ còn đáng kinh ngạc hơn so với mấy trò vặt vãnh này của hệ thống. Ẩn thân phù hay trận pháp chẳng hạn, nhưng nếu cậu ta thấy vui là được, hắn tốt nhất vẫn là đừng nói.

* Cạch

“ Cậu chủ ”

Quản gia là người gõ cửa, chỉnh trang thân áo. đuôi tôm cùng dà dặn kinh nghiệm khiến lão đáng tin cậy hơn rất nhiều. Mà trong cốt truyện Thời Tất Thanh vừa sắp xếp cho ra thấy, đây là người chịu sự chi phối của mẹ kế, trước đó trung thành với Thời Tất Thanh, rồi chuyển sang đầu quân cho bà vợ hai.

“ Phòng đã dọn dẹp xong rồi, cậu chủ còn có yêu cầu gì nữa không? ”

Từ chối còn chưa nói ra, hệ thống chọc chọc cánh tay hắn, chữ “ không ” bị nuốt ngược vào trong, ánh mắt khẽ đảo hỏi dò đối phương muốn gì.

﹝Hòm y tế﹞

 ‘ Để làm gì? ’

﹝Làm cảnh, anh hỏi nhiều cái lằng nhằng quá đấy!﹞Chỉ qua hai ba câu ngẫu nhiên, hệ thống bị chọc phiền hà mà chuyển sang gắt gỏng quát Thời Tất Thanh.

 ‘ ..... ’

Tính khí thất thường như vậy nhưng hắn vẫn nhịn được, Thời Tất Thanh phát hiện điểm mấu chốt của mình đã chấp nhận sự kỳ dị của hệ thống. Hắn cũng thật không nghĩ nhà ai hệ thống lại bá đạo đến vậy. Không ấn theo lẽ thường hành động hoặc lời nói nhẹ nhàng một chút, toàn muốn leo lên đầu lên cổ hắn mà ngồi.

Bước đi rời khỏi cửa phòng, Thời Tất Thanh dặn dò quản gia chuẩn bị hòm cứu thương, mang đến phòng cho hắn.



Lóc cóc đi theo phía sau Thời Tất Thanh, thiếu niên đánh giá phòng mới một lượt, vươn tay vừa lúc chạm đến công tắt đèn, ấn diệt phòng đang sáng trưng kia đi. Bóng tối bao trùm, * tạch, ánh sáng nho nhỏ của đèn bàn ngủ, Thời Tất Thanh thích ứng với bóng tối đột ngột mới nhìn đến kẻ bá chiếm lãnh địa dưới sàn.

Thời Tất Thanh nhấc chân vào trong, đóng cửa phòng rồi đá 0173 một cái  ‘ Lên giường mà ngủ, dưới đất lạnh lắm ’

Cảm giác câu này hơi gây hiểu lầm, bởi hệ thống giống như đang nghi ngờ hắn là đoạn tụ. Quả nhiên khi nhìn lại người nằm trên đất, 0173 vọng đến ánh nhìn cảnh giác cùng nói không nên lời dịch dịch xa khỏi hắn.

﹝Tôi ngủ giường, anh ngủ đâu?﹞Đứt quãng tự hỏi cùng âm lượng đủ để Thời Tất Thanh nghe ra ý tứ cùng sự dò hỏi﹝Ngủ tôi?﹞

Thời Tất Thanh “ ..... ”

Hắn không phải, hắn không có!

 ‘ ....tôi ngủ sopha cũng được ’

﹝À ﹞Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ, sau đó không tiếp tục truy cứu chuyện này, đầu thiếu niên rũ xuống tiếp tục dán dưới đất ﹝Tôi thích nằm trên sàn, mát lắm﹞

Thời Tất Thanh  ‘ Cậu không sợ bị cảm à? ’

﹝Vớ vẩn ~ oáp!﹞Thiếu niên khẽ ngáp, cuộn tròn cơ thể quấn quanh bởi thảm mỏng. Thời Tất Thanh nghĩ đối phương lại ngủ tiếp, nhưng ở khi tiếng hít thở dần dần đều đặn, hệ thống mở trừng mắt, tung chăn ngồi thẳng lên. Dùng tông giọng không mấy vui vẻ ﹝Không đúng, anh để tôi cứ vậy ngủ à?﹞

 ‘ ? ’ Thời Tất Thanh bị khiển trách mà ngớ người  ‘ Cái gì.... ’

﹝Kế hoạch a, anh tự giác hỏi vừa rồi mà sao giờ quên rồi, tôi mau quên, anh cũng đừng học theo như thế chứ!﹞

 ‘ ......tôi tưởng cậu để ngày mai rồi nói ’

﹝Là anh tưởng, cũng không phải tôi nói﹞

 ‘ ...... ’ Cuối cùng người sai vẫn là hắn à?

Ánh mắt giao nhau, không rõ biểu cảm nhưng ánh mắt lóe sáng kia như chắc chắn rằng đúng là vậy.

Cầu xin cậu, làm người đi.