Mùa Trăng Của Người Thợ Săn

Chương 4: Kỳ nghỉ mùa hè




Chúng tôi nhận được thư phúc đáp của người bà con của Teresa. Hộ rất vui sướng với sự dàn xếp này và thể hiện lòng tin tưởng sâu sắc là Miss Grant đã được Miss Hetherington tiến cử với những lời tốt đẹp như vậy thì chắc cô sẽ trông coi Teresa thật tốt.

“Cứ làm như họ quan tâm lắm ấy,” Miss Daisy bình luận, “cháu có thể cảm thấy sự nhẹ nhõm của họ toát ra từng câu từng chữ.”

Cô Patty viết thư trả lời rằng cô nghĩ đó là một lời đề nghị tuyệt vời và Teresa có một phòng ở ngay cạnh phòng tôi. Cô đã trang hoàng rèm cửa bằng vải muslin có gân – màu xanh của cây phi yến – và khăn trải gường cũng đồng màu. Rất đẹp nhưng Violet nói họ không thể không giặt rèm. Ôi Violet quý hoá! Bà không thể đợi được đến lúc đón chúng tôi ở nhà ga.

Tôi cho Teresa xem lá thư, người từ nay trở đi sẽ mơ về căn phòng có những tấm rèm bằng muslin gân có màu hoa phi yến.

Nó không trèo lên lưng ngựa từ sau vụ tai nạn. Ý kiến của mọi người là nó phải tiếp tục tập cưỡi ngựa, nhưng tôi trao đổi với Miss Hetherington là nó vừa trải qua một cú hết hồn và nó run rẩy khắp cả người mỗi lần người ta đề cập đén chủ đề ấy, vả lại chúng tôi còn chưa biết tác động lâu dài của cú chấn thương. Thế là chúng tôi quyết định để cho Teresa đi theo con đường của nó. Charlotte và bầy đệ tử của nó không chọc ghẹo Teresa như tôi lo lắng. Có thể là lời tôi nói đã tác động đến chúng hoặc có lẽ chúng đang để hết tâm trí vào kỳ nghĩ sắp tới.

Tôi không gặp Jason. Tôi nghe nói rằng anh đã đi London và bắt đầu nhận ra rằng ở đây chẳng có cái gì có ý nghĩa trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Anh đã sẵn sàng chuyển nó sang cái mà anh gọi là một cuộc phiêu lưu - chỉ là một tình cảm lớt phớt nhẹ nhàng, và bởi vì tôi không đáp lại với một chút nhiệt tình nào, anh vốn thích một thắng lợi dẽ dàng hơn, đã nghĩ không cần phải nhọc công theo đuổi tiếp làm gì. Tôi tự lấy làm xấu hổ vì đã nghĩ quá nhiều đến anh. Tôi phải chấm dứt những suy nghĩ này thôi. Tôi phải xoá những hình ảnh về buổi tối ngồi ngoài sân cũng như tôi đã nỗ lực và đã thành công với người lạ mặt trong rừng. Ai cũng phải chấp nhận phong cách riêng của người khác và cố gắng không tìm cách lí giải khi không thể biết được điều gì đang diễn ra trong tâm hồn người khác. Và để cho mình bị xáo trộn – dù là nhẹ nhàng - bởi một người như Jason Verringer có thành tích bất hảo là một điều cực kì ngu xuẩn. Tôi sẽ cố gắng xoá sạch mọi hình ảnh, liên tưởng về anh.

Rồi cái ngày tàu xình xịch vào ga cũng đến. Cô Patty với một sáng tạo độc đáo với cái mũ màu bánh bích quy điểm những bông hoa màu xanh và vàng, đứng đợi chúng tôi dưới sân ga. Tôi để ý thấy cặp mắt Teresa sáng lên vì hào hứng và tôi biết cô Patty sẽ làm sống động bức tranh tôi vẽ về cô cho Teresa.

“Ồ, con đây rồi.” Tôi bị ôm cứng trong vòng tay ấm áp nồng nàn mùi hoa oải hương, một cái mùi làm sống dậy những kỷ niệm xưa. “Còn đây là Teresa!”

Cô bé nhào ngay vào vòng tay cô Patty.

“Nào bây giờ chúng ta đang ở Moldenbury. Violet đang ở trên chiếc xe chó kéo của bà ấy, vì không thể rời lũ chó mà. Tom sẽ mang hành lý của các cháu. À cậu đây rồi, Tom,” cô nói với một người phu ngoài ga. Tôi không thể không mỉm cười. Đó là tính cách đặc trưng của cô Patty, thân thiện với bất cứ ai ngay ở lần đầu tiên và dường như cô đang ở trên mảnh đất lâu đời của mình như trước kia ở Grantley. “Đây, chúng ta đây. Nào, Vi, bà bạn có thể để con chó đấy lại đây chào hỏi mấy cô này không?” Violet vẫn như từ trước đến giờ, với mái tóc nâu tóm gọn vào trong một cái mũ màu nâu trông thật u buồn nếu so với cái mũ rực rỡ màu của cô Patty.

“Các cô gái đây rồi, Violet. Đây là Teresa.”

“Chào cháu Terasa,” Violet nói làm như bà biết rõ nó hồi nảo hồi nào đến giờ. “Chào Cordelia.” Chúng tôi ôm nhau thắm thiết. Tôi rất quý Violet và biết bà cũng quý tôi không kém.

Violet đánh chiếc xe chó, Teresa và tôi ngồi đối diện với cô Patty trong lúc xe lăn bánh về nhà. Cô Patty nói chuyện luôn miệng. “Cháu sẽ yêu ngôi nhà lắm. Không phải Grantley, tất nhiên rồi. Chúng ta có một ngôi nhà lớn hơn trước khi chuyển đến đây, Teresa ạ. Đó như một sự thay đổi, nhưng cho một điều tốt đẹp hơn. Có một cái gì đó về những ngôi nhà nhỏ xinh... ấm cúng và thoải mái. Cháu có nhớ tiếng gió thổi qua cửa sổ ngôi nhà ở Grantley như thế nào không, Cordelia? Lạy Chúa lòng lành, cháu cảm thấy như cháu đang bay trên bầu trời có một trận cuồng phong. Chả có gì giống với Moldenbury - kể cả tiếng gió hú – mà gió lại còn làm được một điều gì đó chứ - chúng ta ấm áp như cái bánh trong lò ấy. Cháu thích bánh nướng không Teresa? Cô khoái lắm. Chẳng có gì có thể so sánh với một khoanh bánh nướng, trét đầy bơ. Chúng ta bao giờ cũng để nó trên một ly nước nóng phải không Cordelia? Cũng giống như bà ngoại cô thường làm. Cô cũng có đôi chút nệ cổ, Teresa ạ. Các cách thức xưa cũ bao giờ cũng tốt đẹp, bà ngoại cô thường nói và về một phương diện nào đó, cô cảm thấy bà đúng.”

Cô nói suốt dọc đường cho đến lúc chúng tôi ra khỏi xe đi vào nhà.

Đó là lúc bắt đầu mùa hè tuyệt đẹp cho Teresa và tôi bởi vì niềm hạnh phúc lồ lộ của nó làm cho mọi niềm vui đều được nhân đôi. Tôi rất tự hào về cô Patty, người nắm được bí quyết rải hạt giống hạnh phúc bốn phía chung quanh cô. Chúng tôi thường cười giòn giã khi chứng kiến Teresa đeo kính vào, ngước mắt lên trời, luôn miệng hỏi cô Patty bay lên trời như thế nào.

Violet là người đối xứng hoàn hảo với cô Patty, bao giờ cũng nhìn thấy mặt trái của tấm mề đay, thường xuyên đặt câu hỏi về sự khôn ngoan của cô Patty, phát hoảng lên vì tình yêu vừa bồng bột vừa mãnh liệt lại giàu đức hy sinh của cô dành cho Teresa cũng như bất cứ người nào trong chúng tôi.

Teresa chưa bao giờ có một gia đình thật sự. Nó đang từ từ thay đổi. Sự rụt rè biến mất. Thì có gì phải sợ hãi ở đây nào? Trong nhà có nhiều việc phải làm và thật lạ lùng, nó ở bên Violet nhiều hơn ở với hai cô cháu tôi.

Tình yêu dành cho cỏ cây hoa lá của nó nhanh chóng bộc lộ và khi Violet làm vườn, Teresa đi theo giúp một tay. Họ nói chuyện không biết chán về khu vườn trước nhà bếp, những luống hoa, trong khi cô Patty và tôi lặng lẽ quan sát. Khi Violet nói những con ong bắp cày sẽ hút nhụy ở hầu hết các đoá hoa mận, làm rụng lá và làm mất mùa hoa hồng thì cả Teresa cũng cười tính bi quan của bà với tất cả chúng tôi.

Teresa thường hái rau trong vườn với Violet để nấu các bữa ăn trong ngày. Hai người thảo luận về việc trồng cây và tỉa lá cành, làm như thể Teresa sẽ đến sống với chúng tôi suốt đời.

Cô Patty mau chóng nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới và có liên quan mật thiết với tất cả các hoạt động trong vùng. Đó là điều bao giờ cô cũng muốn mà chưa có thời gian thực hiện lúc còn ở Grantley. Vai trò mới làm cho cô lại là cô hơn bao giờ hết. Cô sinh ra để làm một nhà tổ chức và sẽ có một vai trò một vai trò lớn trong hội chợ mùa hè trong những ngày lễ. Mọi người đều tham dự. Violet và Teresa có mọt quầy bán hoa. Tôi và cô Patty có một con voi trắng và việc chuẩn bị cho sự kiện này kéo dài nhiều ngày.

Tôi ngạc nhiên chứng kiến tình yêu sôi nổi của Teresa dành cho tôi. Trong làng có một vị thị trưởng về hưu, ông này có một chuồng nuôi ngựa đua. Vì nghĩ rằng Teresa chỉ muốn chứng tỏ tình yêu vô bờ đối với mình, tôi nghĩ có khả năng khiến Teresa trèo lên con ngựa một lần nữa. Tôi kể cho ông thị trưởng chuyện đã xảy ra và ông đưa ra mọt con ngựa cái mà ông gọi là Tuyết rơi. Ông giải thích cặn kẽ rằng con ngựa này có những cái răng dài và có cái mõm giống như da thuộc tha hồ mà kéo. “Tôi để cho tất cả những người mới học bắt đầu với con Tuyết rơi. Nó cứng đầu như một con lừa ấy nhưng an toàn như một ngôi nhà.”

Thế là tôi dẫn Teresa đến với con Tuyết rơi và sau buổi sáng đầu tiên, nó đã sẵn sàng cưỡi ngựa lần nữa.Tôi cho đó là một thành tựu lớn.

Các tuần lễ nối tiếp qua nhanh – ngày dài hơn với nhiều ánh mặt trời vì đó là một mùa hè thời tiết tốt, nếu có mưa thì bao giờ cũng có việc làm trong nhà. Tôi đã tự hỏi chúng tôi có thể làm gì cho vui trong những ngày mưa. Nhưng tôi không cần lo xa như thế. Teresa đã đi gieo hạt giống với Violet và các buổi tối họ có thể đổ hạt giống ra phân loại. “Con bao giờ cũng muốn có một khoảnh vườn của riêng mình”, một hôm Teresa nói.

“Điều đó dễ thu xếp thôi,” cô Patty nói. “Chắc chắn là có một nơi nào đó dành cho con trong một khu vườn rộng như vậy.”

Violet có vẻ suy nghĩ mông lung lắm rồi nói: “Thế khoảnh đất gần bờ tường thì sao? Chúng ta chưa bao giờ đụng đến khoảnh ấy. Phải, nó đấy. Thế con định trồng gì ở đấy?”

Bà và Teresa say sưa tranh luận cho đến khi Teresa kêu lên vẻ bất hạnh, “Nhưng con chỉ ở đây mùa hè này thôi mà.”

Violet ớ người không biết phải nói gì nhưng cô Patty đã có sẵn câu trả lời. “Tại sao không tặng cho con, hả con thân yêu? Nó sẽ là mảnh vườn của con chừng nào con còn cần đến. Ta hy vọng con không bảo chúng ta là con không muốn đến đây nữa.”

Teresa cảm động đến mức nó nghẹn cả giọng lại: “Con muốn. Con muốn. Làm sao con có thể không muốn được?”

“Tốt, vậy thì mọi việc coi như xong”, cô Patty kết luận.

“Chúng ta sẽ gọi mảnh vườn này là gì? Vườn của Teresa hay kho báu của Teresa?”

“Gọi là Lao động của Teresa nếu nhìn vào mảnh đất toàn sỏi đá ấy,” Violet nói. “Đất ở đấy có nhiều chất kiềm.”

Tất cả chúng tôi cùng cười vang và bắt đầu lên kế hoạch cho khu vườn của Teresa. Tôi biết Teresa rất rõ, tôi biết nó không nghĩ nhiều đến vườn tược đâu mà nghĩ đến chuyện nó sẽ quay lại đây, thế thôi. Một cách hết sức tự nhiên, cô Patty quan tâm nhiều đến trường học và trong những ngày đầu, cô nói chuyện về chuyện này nhiều lắm. Thường chúng tôi nói chuyện trường lớp khi Teresa ở với Violet ngoài vườn bởi vì có nhiều điều tôi không muốn nói trước mặt học trò.

Cô Patty nghe một cách đầy hứng thú. Cô muốn biết cách Miss Hetherington điều hành trường của mình. Cô ngưỡng mộ Daisy lắm, không hề ghen tị với bạn trong khi bạn thành công còn mình thì thất bại. Trong thực tế, cô Patty không nghĩ mình thất bại. “Cô thích ở đây Cordelia ạ. Đó là điều mà bao giờ cô cũng muốn. Cô đã bán điền trang rất đúng lúc. Cô cảm thấy đầy đủ, thoải mái ở đây... tất nhiên không lấy gì làm xa hoa... nhưng làm sao sự xa hoa có thể đọ với sự thoải mái? Tất cả chúng ta đều vui, còn vui hơn ở Grantley nhiều. Thật là ngu ngốc khi phải sống trong lo âu. Các bậc phụ huynh có thể khó khăn, một số người, và lạy Chúa, cả học trò cũng có thể.”

Tôi kể cho cô nghe về bá tước tiểu thư nổi loạn Charlotte và đệ tử của nó, Eugenie Verringer: “Đó là cháu của người đàn ông sở hữu điền trang, nhà trường và phần lớn đất đai trong vùng. Ông ta có hai cháu gái, Fiona và Eugenie, cả hai đứa đều học trong trường. Eugenie là đứa khó dạy.”

Cô muốn biết về vụ tai nạn của Teresa, thế là tôi kể cho cô nghe, không nhắc đến bữa ăn tối tay đôi với ngài Jason. Tôi không muốn nói thêm một chút nào nữa về cuộc phiêu lưu thứ hai của mình. Cô Patty hỏi: “Cháu có nghe tin gì về các cô bạn học trường Schaffenbucken không? Có dạo cháu hay nói về họ lắm mà. Những đứa đã từng là bạn chí thiết ấy.”

“Không ạ. Chúng cháu hứa hẹn viết thư nhưng rồi lại không viết. Cũng định viết khi có một cái gì đó xảy ra nhưng lại quên mất. Ngày tháng trôi mau và giờ đây tất cả như xa xôi quá rồi.”

Cô Patty đã làm sống dậy kí ức. Tôi nghĩ đến cảnh tất cả chúng tôi nằm trên lớp cỏ mịn trong rừng, đầu kê lên cánh tay... rồi chàng hiện ra. “Phải có ai đó viết thư chứ,” cô Patty nói. “Cháu có địa chỉ của họ không?”

“Có ạ, chúng cháu có ghi địa chỉ cho nhau.”

“Tên chúng là gì? Để cô có nhớ xem. Một cô gái Đức, một cô người Pháp và một cô người Anh.”

“Đúng ạ. Lydia Markham là người Anh. Monique Delorme người Pháp còn Frieda Schmidt người Đức. Cháu tự hỏi không biết bây giờ các bạn ấy ra sao?”

“Viết cho chúng đi. Biết đâu cháu chẳng tìm ra.”

“Cháu sẽ viết ngay hôm nay.”

Ngày giờ lại trôi mau với tốc độ chóng mặt. Bao nhiêu là sự kiện. Chúng tôi đi picnic bằng xe ngựa và rong ruổi trên những con đường quê vắng vẻ. Violet mang theo cả một lẵng đầy thức ăn, lầm bầm về tốc độ của cỗ xe. Món này có thể thành sữa, bà nói, và khi mọi chuyện chứng minh là bà đúng, tất cả biến thành một chuỗi cười vui vẻ.

Chúng tôi ngồi giữa đồng trống, đun một ấm nước, uống trà không có sữa, bị hành hạ bởi lũ ruồi nhặng, cảnh giác với ong bắp cày và chơi trò đoán trước mọi chuyện. “Đây là buổi đi dã ngoại của mi,” Violet nói khi chúng tôi thấy đàn kiến đi dạo trên bánh xốp.

Ôi những ngày hè êm đềm sung sướng làm sao!

Lừ đừ dưới ánh nắng, chúng tôi lại quay về nhà, thư giãn trong khu vườn nói về những cuộc dạo chơi mà chúng tôi đã biết. Cô Patty có vô số những câu chuyện vui vẻ để kể trong khi Violet có xu hướng kể về những câu chuyện bi thương, tôi thích quan sát Teresa chú ý nghe với tất cả tâm hồn rồi cuộn trong người trong một niềm hạnh phúc không thể miêu tả nổi.

Có những buổi tối mùa hè, khi bên ngoài hơi nóng mặt trời vẫn còn vương vất, chúng tôi ăn tối ngoài vườn. Đó là những ngày mới tuyệt vời làm sao. Khi nhớ về nó tôi có thể nhìn thấy cô Patty đội một cái mũ có gắn những bông hoa anh túc, ngồi trong vườn, dưới chân có một cái chậu trong lúc cô lột vỏ đậu rồi thả vào đó. Tôi thấy Teresa nằm dài trên cỏ, đôi mắt nhắm hờ, tôi có thể nghe thấy tiếng đàn ong của Violet bay vù vù. Tôi nhớ những buổi tối thơm nức mùi nước dùng từ trong bếp bay ra và một sự yên tĩnh hoàn toàn.

Tôi rất vui sướng nhận được mọt lá thư từ Frieda. Tôi cũng đoán trước cô sẽ là người đầu tiên viết thư hồi âm. Frieda bao giờ cũng là người chu đáo, tỉ mỉ. Cô viết rằng cô rất vui khi nhận được thư tôi. Cô còn một khoá học nữa mới tốt nghiệp. Họ nhớ tôi lắm nhất là khi Lydia lại sắp ra trường. Thư của Frieda đưa tôi trở về ngày xưa cách đây chưa lâu, trường cũng không có gì thay đổi nhiều kể từ ngày tôi ra đi. Tôi không biết là Lydia sẽ ra trường sớm như vậy. Tôi nghĩ cô còn một năm nữa. Có thể có lý do. Tôi dám chắc tôi sẽ nghe tin cô sớm.

“Bọn trẻ là thế đấy,” cô Patty nói: “Người nào cũng chờ người khác viết trước. Phải có ai đó mở màn chứ. Cuộc đời này dành cho các cháu mà. Cô cho là cháu sẽ nhận được thư của những đứa còn lại. Lydia không ở xa lắm phải không?”

“Không ạ, bạn ấy ở Essex... và London nữa.”

“Rất gần đây. Chắc con bé sẽ ghé qua thăm cháu. Thật là quý hoá. Cô nghĩ chắc cháu mến nó một cách đặc biệt.”

“Vâng, chúng cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu cho rằng vì bạn ấy là người Anh.”

“Chắc chắn cháu sẽ có tin tức.”

Một tuần sau có thư từ Monique. Cô ấy cũng ra trường vào cuối năm học tới cùng thời điểm với Frieda. “Tớ mừng là ít nhất cũng còn bạn ấy. Điều ấy làm cho tớ đỡ cô đơn trống trải. Thật thích thú khi bạn lại đứng lớp. Rất buồn về chuyện Grantley. Nó có vẻ rộng lớn lắm phải không? Tớ nghĩ tớ sẽ cưới Henri ngay sau khi tốt nghiệp Schaffenbrucken. Sau cùng, tớ cũng đã đủ tuổi lấy chồng rồi. Thật vui khi đọc thư cậu. Hãy viết nữa cho tớ nhé, Cordelia.”

“Thấy chưa, cô nói có đúng không?”

Thật là lạ không có thư hồi âm của Lydia, nhưng tôi không thắc mắc gì cho đến lúc tôi quay lại trường viết thư cho cô Patty yêu cầu cô gửi thư của Lydia cho tôi nếu bạn ấy hồi âm. Lydia là người ở gần nhất, người bạn thận thiết nhất của tôi hơn lại là người không trả lời lá thư của tôi.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tôi quên Lydia trong những ngày nghỉ hè còn lại, bởi có một chuyện xảy ra đã xua đuổi tất cả những ý nghĩ về bạn bè cũ ra khỏi đầu tôi.

Một buổi chiều tôi đang ngồi đọc sách trong phòng thì Violet chạy vào, cả người bừng bừng phấn khích.

“Có một quý ông. Đến thăm cô. Ông ấy đang ở với cô Patty ở ngoài vườn.”

“Một ông...? Mà ai vậy...?”

“Ngài gì gì đó. Tôi không nhớ tên.”

“Ngài Jason Verringer ư?”

“Phải, nghe có vẻ như vậy. Cô Patty của cô bảo tôi, đây là ngài gì gì đó. Ngài đến thăm Cordelia. Đến phòng cô ấy và bảo quý ngài đang ở đây.”

“Đang ở ngoài vườn à?”

Tôi nhìn vào bóng mình trong chiếc gương cổ mà tôi rất thích khi nó ở trong phòng cô Patty và sau đó được sang tên cho tôi.

Sao mà má tôi lại rực lên một màu hồng thế này. “Ông ta làm cái trò gì ở đây vậy?” Tôi đưa mắt dò hỏi Violet. Tôi ngu ngốc làm sao. Làm như bà ấy biết không bằng.

“Cháu sẽ xuống nhà ngay.”

Tôi xuống đến nơi, nhìn thấy cô Patty trong cái nón kếch xù dùng để tránh ánh nắng gay gắt của mùa hè, làm cho cô giống hệt một cái nấm khổng lồ. Cô đứng lên với một vẻ nhanh nhẹn không ngờ so với tấm thân đẫy đà.

“À cháu tôi đây rồi!”

“Cô Grant...Cordelia,” anh nói đi về phía tôi, đôi tay giang rộng.

“Ông... ông đến thăm chúng tôi?” Tôi lẩm bẩm, tự nhiên lại tỏ ra bối rối như một cô học trò.

“Phải, tôi từ London về nhà và đi ngang qua đây...”

Ngang qua? Anh định nói gì vậy? Làm sao từ London về Devon mà lại tiện đường ghé qua Moldenbury được. Cô Patty quan sát chúng tôi, đầu nghẹo qua một bên với cái vẻ tò mò cực độ.

“Mời ông dùng trà. Tôi sẽ đi lo việc này. Con ngồi xuống đi Cordelia và...”

“Jason Verringer.”

“Hai người có thể hàn huyên,” cô Patty nói tiếp rồi biến mất.

“Tôi rất ngạc nhiên khi ông đi qua đây.”

“Chúng ta có thể ngồi xuống một chút như cô Patty quý hoá gợi ý không? Tôi đến đây để từ biệt em. Tôi sẽ đi ra nước ngoài và sẽ không có mặt ở Colby trong vòng vài tháng. Tôi cảm thấy cần phải giải thích cho em rõ.”

“Ồ!”

“Trông em có vẻ ngạc nhiên. Tôi không muốn đi xa mà không nói với em.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cây oải hương trước mặt, hoa chỉ còn thưa thớt chắc là do Violet hái hết cho vào trong từng chiếc túi nhỏ để ướp thơm quần áo của cô Patty và các tủ quần áo trong nhà.

“Tôi lấy làm ngạc nhiên bởi vì ông nghĩ là ông nhất thiết phải đến đây.”

“Phải, chúng ta là những người bạn đặc biệt, tôi nghĩ tôi phải cho em biết những chuyện đã xảy ra. Tôi vừa mới goá vợ và cái chết của một người sống cạnh mình bao nhiêu năm cũng là một cái gì gây chấn động, phá vỡ sự quân bình... kể cả khi cái chết ấy được mong đợi. Tôi cảm thấy phải đi khỏi quê nhà một thời gian. Tôi có một vài người bạn tốt ở lục địa. Tôi sẽ đến thăm họ. Tôi sẽ đi Pháp, Ý, Tây Ban Nha... vì thế tôi nghĩ tôi phải chào tạm biệt em.”

“Tôi chỉ có thể nói tôi ngạc nhiên là ông đã mất công lặn lội đến đây. Tốie nghe được tin này sau khi tôi trở về trường mà.”

“Tất nhiên tôi muốn tự mình cho em biết và đặc biệt là tôi nóng lòng muốn gặp em khi tôi quay trở lại.”

“Tôi không dám mong chuyện này. Người ta sẽ mang trà ra. Ông sẽ ở lại dùng trà chứ?”

“Rất vui lòng. Thật là một niềm vui lớn khi lại được nói chuyện với em.”

“Bao giờ ông đi?”

“Tuần tới.”

“Tôi hy vọng ông có một chuyến đi vui vẻ. Grand Tour được coi là nơi lý tưởng cho những người đàn ông trẻ tuổi.”

“Tôi không còn trẻ mà tôi cũng không muốn điều lý tưởng.”

“Ông chỉ muốn đi du ịch sau biến cố đau thương vừa rồi. Tôi hiểu.”

“Ai cũng có những vấn đề sau cái chết của một người.”

“Ông muốn nói... lương tâm cắn rứt ư?”

“Hừm. Người ta phải quen dần với chuyện đó, tôi cho là như thế.”

“Tôi hy vọng điều đó không chứng minh đó là một việc quá kinh khủng.”

Anh bật cười và tôi không thể không cười với anh. “Ở bên em thật tuyệt. Phải chăng em đang chỉ trích tôi?”

“Tôi xin lỗi. Tôi không có... ý gì về chủ để này.”

“Tôi biết có nhiều lời đồn đại ghê gớm về tôi. Nhưng tôi muốn em nhớ là những tin đồn chỉ là món đồ trang sức giả... Thường là thế.”

“Ồ, tôi không để ý đến lời đồn đâu.”

“Ngớ ngẩn. Ai cũng quam tâm đến những chuyện ngồi lê đôi mách hết.”

“Nhưng ông là người cuối cùng quan tâm đến chúng.”

“Chỉ đến tác động mà chúng có thể gây ra với người mà mình muốn gây ấn tượng?”

“Ông muốn nói ông đang cố gây ấn tượng đối với tôi?”

“Tôi là người... tha thiết nhất đấy. Tôi muốn em nhìn tôi dưới ánh sáng thật, không quá đen tối như người ta tô vẽ cho tôi, dù vậy điều cuối cùng mà tôi muốn là em coi tôi như một ông thánh.”

“Với những gì xảy ra thì chắc khó mà nghĩ như thế được.”

Chúng tôi cùng cười.

“Hai ta đã có một buổi tối tuyệt vời,” anh nói vẻ mơ màng.

“Ông thật tử tế đã mời tôi và Teresa ở lại. Con bé cũng đang ở đây với chúng tôi.”

“Có, tôi có nghe nói em mang nó đi theo.”

“Họ sẽ xuống đây dùng trà ngay bây giờ.”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với em. Có bao nhiêu điều muốn nói.”

“Đây Teresa đây rồi. Chúng ta có khách. Em biết ngài Jason Verringer chứ?”

“Dạ có ạ, Ông ấy là chú của Fiona và Eugenie.”

Jason bật cười: “Tôi có được địa vị trong con mắt của Teresa – chú của Fiona và Eugenie. Điều đó là một vinh dự lớn, thật thế.”

“Thật hạnh phúc khi được biết đến mà không vì một nguyên cớ nào.”

Cô Patty và Violet hiện ra. Trà đã dọn xong.

Câu chuyện xoay quanh cuộc sống nơi thôn quê những miêu tả của cô Patty rất thích hợp và thú vị. Teresa phục vụ đồ ăn cho mọi người như một cô con gái trong gia đình, tôi rất ngạc nhiên thấy bộ mặt mới của nó. Quang cảnh bên bàn nước dễ chịu, thoải mái một cách chuẩn mực. Trà phục vụ trên miếng khăn trải bàn mịn, một người tình cờ ghé qua và một người được mời.

Nhưng tất nhiên tôi không thể gạt đi cảm giác lạ lùng về việc anh ghé qua đây và tự hỏi về mục đích thật sự của chuyến viếng thăm này. Tất nhiên là để tôi gặp tôi. Nhưng tại sao? Tôi cảm thấy ít nhiều khó chịu bởi nỗi tôi cảm thấy câu hỏi đó có sức kích thích trí tưởng tượng. Violet hỏi có phải anh đến ga vào lúc 3 giờ 45 phút không, anh xác nhận là đúng.

“Nếu vậy ông sẽ đón chuyến tới vào lúc 6 giờ.”

“Trừ khi,” cô Patty xen vào “ông ở đây lâu hơn. Khi chúng tôi còn ở Grantley, chúng tôi có thể có phòng ngủ dành cho ông. Ở đây, trời đất ạ, chúng tôi lại có ít phòng quá. Tuy vậy có khách sạn Cánh tay của Đức vua ở Moldenbury.”

“Tôi nghe nói thức ăn ở đó dở lắm,” Violet nói.

“Nhưng họ làm món bò bít-tết thì tuyệt. Họ nổi tiếng với món đó mà.”

“Tôi đã đặt một chuyến xe đến đón tôi vào lúc 6 giờ kém 15.”

“Nếu vậy, ông không có nhiều thời gian nữa,” cô Patty nhắc “Cordelia sao cháu không mời ngài Jason đi thăm khu vườn.”

“Thật là một gợi ý tuyệt vời,” Jason nói giọng hồ hởi.

“Bây giờ nó không phải là lúc đẹp nhất. Đầu xuân là lúc khu vườn xum xuê nhất. Hoa bây giờ đã gần tàn. Năm nay nắng gay gắt hơn.”

“Tôi chắc là Cordelia sẽ tìm thấy thứ gì đẹp đẽ chỉ cho vị khách của chúng ta,” cô Patty nói: “Lại đây Teresa, giúp cô bưng cái khay này. Violet sẽ thu xếp những gì còn lại.”

“Bà cho phép tôi bê khay chứ ạ?” Jason hỏi.

“Xin mời. Nếu ông biết được số khay tôi đã bê trong đời...”

“Chắc là nhiều vô kể,” Jason nói, cầm cái khay lên: “Bây giờ thì chỉ đường cho tôi mà không thêm một tranh luận nào nữa.”

Cô Patty lạch bạnh đi trước anh. Tôi nhìn họ biến vào phòng trong, mỉm cười một mình.

Vài giây sau, anh đã ở cạnh tôi.

“Bà cô của em thật là một phụ nữ duyên dáng rất mực! Vui vẻ, tâm lý và... tế nhị.”

“Đi thôi. Tôi sẽ chỉ cho ông xem vườn.”

Anh bước đi trong yên lặng một vài giây: “Teresa đang hoá thân. Thật là một thay đổi lớn. Tôi nghiệp, nó cảm thấy mình không cần thiết cho ai cả.”

“Tôi sẽ nhớ em lắm.”

“Nhớ tôi? Anh nói cứ như thể anh vẫn gặp tôi hàng ngày. Chúng ta chỉ gặp nhau có vài lần... mà lần cuối cùng cũng đã lâu lắm rồi phải không?”

“Tôi cảm thấy em không hài lòng về tôi ở một phương diện nào đó.”

“Không hài lòng ư? Tôi đã chẳng cảm ơn ông nhiều lần về lòng hiếu khách của ông đối với tôi và Teresa là gì.”

“Buổi tối hạnh phúc của chúng ta đã bị phá hỏng.”

“Ồ phải, khi bạn ông đến. Tôi hiểu rõ điều đó!”

“Anh không nghĩ em hiểu rõ đâu.”

“Mà điều đó đâu có gì quan trọng. Bữa ăn đã kết thúc và cũng đến lúc tôi phải quay về chỗ Teresa.”

Anh thở dài: “Có quá nhiều chuyện tôi muốn giải thích để em hiểu.”

“Không có lí do gì để ông phải làm thế.”

“Có đấy. Khi tôi trở về, chúng ta sẽ gặp nhau. Tôi không ao ước gì hơn là chúng ta trở thành bạn tốt của nhau. Có nhiều điều tôi muốn nói với em lắm.”

“Phải, mong rằng ông có một chuyến đi thú vị. Xe sẽ tới đón bây giờ đấy. Cẩn thận không ông lại lỡ tàu.”

Anh đặt tay lên cánh tay tôi: “Khi tôi quay lại, tôi muốn nói chuyện với em một cách nghiêm chỉnh. Rồi em sẽ hiểu ngay thôi... sau khi... có những khó khăn cần phải khắc phục. Cordelia, tôi sẽ mau về, rồi...”

Tôi tránh ánh mắt của anh: “Ồ Violet kia kìa. Chắc bà ấy đi tìm anh. Thế có nghĩa là có xe đến đón anh ra ga.” Tôi nói vọng lên: “Chúng tôi đang đến đây. Xe tới rồi hả?”

Tôi đi với anh qua bãi cỏ. Anh nắm chặt tay tôi, có ý muốn nói với tôi điều gì. Nhưng anh chỉ xin tôi chờ đợi cho đến khi anh trở về, ở vào một vị thế có thể tiếp tục mối quan hệ của hai người. Đấy là điều anh vẫn làm với bất cứ thiếu nữ nào ư? Việc anh thoát ra khỏi cung cách của mình có vẻ gì thật lạ.

Chúng tôi đứng dậy vẫy tay theo cho đến khi cỗ xe biến mất. Cô Patty có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Khi chỉ còn hai cô cháu với nhau, cô nói: “Thật là một người đàn ông hấp dẫn. Câu ấy thật chu đáo đã đến thăm cháu và chào cháu trước khi đi xa.” Cô nhìn tôi dò hỏi. “Chắc cậu ấy coi cháu là một người bạn thật đặc biệt nên mới... làm như vậy.”

“Ồ, chắc ông ấy có việc đi qua đây. Cháu cũng chỉ gặp ông ấy đôi ba lần. Ông ấy là một lãnh chúa và có thể là cảm thấy cần phải quan tâm đến mọi người trong vùng.”

“Cháu có biết là cô mến cậu ấy lắm không?”

Tôi cười vang: “Cháu nghĩ là cô cũng ngạc nhiên với việc ấy.”

Cô Patty có vẻ xa vắng, cô thì thầm nói:

“Thật là một người lịch thiệp, phong nhã. Chắc là có lý do cậu ta mới đến đây.”