Mùa Thanh Xuân

Chương 2




- Con học hành kiểu gì mà toàn 3 với 4 thế hả?! Cao nhất cũng chỉ được 7 điểm! Con muốn bố tức chết phải không???

Bố vò viên bài kiểm tra của tôi lại, giận dữ ném nó ngay dưới chân tôi. Vừa nãy khi vừa đến bệnh viện nơi mẹ tôi đang chữa bệnh, tôi gặp ông ở cổng. Ông liền hỏi ngay về bài thi hôm nay cô mới trả. Tôi biết chắc rằng ông sẽ tức giận như vậy mà.

Tôi im lặng, cúi gằm mặt không dám nhìn ông, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:

- Bố... con muốn nghỉ học...

- Cái gì??? - Bố tôi đang ngồi trên ghế đá bỗng đứng bật dậy - Con nói lại xem, con vừa bảo cái gì?!

- Con không muốn đi học nữa... Con... con muốn nghỉ học để đi làm, giúp bố trang trải viện phí cho mẹ... Con có thể làm được mọi việc, con không sợ khổ, con chỉ sợ... chỉ sợ... mẹ không còn trên đời này nữa...

Tôi nấc lên, giọng nói trở nên đứt quãng. Tôi đưa tay lau dòng nước mắt đang tuôn ra như mưa, ngay lập tức nước mắt lại trào ra không thể ngăn lại được.

Gia đình tôi vốn rất bình yên, có thể coi là khá giả. Bố tôi làm nghề kinh doanh sách, công việc suôn sẻ và phát đạt, có của ăn của để. Còn mẹ tôi là giáo viên dạy cấp ba, dù lương không quá cao nhưng cũng lên tới hơn chục triệu. Do vậy từ nhỏ tôi sống trong cuộc sống đầy đủ về mặt vật chất, không phải lo đến cơm áo gạo tiền.

Thế nhưng... một ngày nọ bác sĩ bảo mẹ tôi mắc bệnh ung thư máu. Bà càng ngày càng yếu, cuối cùng phải nghỉ làm để vào bệnh viện chữa bệnh. Bố tôi cũng phải tạm ngưng việc kinh doanh để chăm sóc bà. Bao nhiêu tiền tích góp được chẳng mấy chốc bị rút cạn bởi căn bệnh hiểm nghèo kia, hơn thế bố tôi còn phải vay thêm từ bạn bè, người quen. Gia đình tôi cũng vì thế mà tuột dốc không phanh.

Tôi muốn đi làm.

Tôi thực sự muốn đi làm. Tôi không muốn phải nhìn bố tôi buồn rầu vì vấn đề tiền bạc nữa. Tôi không muốn nhìn thấy mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh nữa. Tôi muốn giúp đỡ họ! Cho dù có phải từ bỏ đam mê học tập, cho dù có phải từ bỏ tương lai!

Gương mặt bố tôi chất chứa sự đau khổ khó có thể diễn tả bằng lời, giọng run run như sắp khóc:

- Con nghĩ như vậy là giúp mẹ con ư? Con càng làm bà ấy thêm đau khổ thôi. Gia đình ta đã nghèo đói tới mức không lo cho con đi học được hay sao hả? Từ ngày mai con bắt đầu đi học thêm lại ngay cho bố!

Trong đầu tôi vụt hiện lên gương mặt xanh xao như cắt không còn một giọt máu của mẹ, nghĩ tới dáng vẻ gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, rồi lại nghĩ về người mẹ khỏe mạnh xinh đẹp của tôi trước kia, nước mắt lại càng tuôn ra như mưa, lăn trên gò má rồi rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất lạnh giá.

Nếu tôi học giỏi là điều mẹ tôi mong muốn, nếu điều đó khiến bà vui vẻ hơn, vậy thì...

Tôi đồng ý.

***

Hôm sau tôi bắt đầu thi hành hình phạt. Sau khi tan học, tôi hết phải quét sân trường, dọn cỏ rồi còn phải lau dọn thư viện. Còn Thư Mọt với Lình, khi thấy tôi cười ngọt ngào gọi tên chúng lại thì như gặp phải ma rồi chạy mất dép, không thấy bóng dáng đứa nào nữa.

Khi bước vào thư viện, tôi không ngờ rằng có một người đang ở đó...

Tại khu sách tham khảo nằm ở góc phải thư viện, có một tên con trai đang thong dong ngồi đọc sách. Mái tóc cậu ta đen óng và bồng bềnh một cách tự nhiên, làn da trắng bóc do ít khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cùng với cặp kính cận màu đen trông cực kì nho nhã và thư sinh. Cậu ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu tím than, quần áo gọn gàng sạch sẽ đến mức không thể chê nổi. Mọi người đều khen cậu ta tuấn tú, học giỏi, thông minh, lễ phép,... Dường như dùng bất kì tính từ mỹ miều nào gán lên người cậu ta đều hợp vậy.

Nhưng không! Cậu ta không hề hoàn mĩ như vẻ bề ngoài, tất cả chỉ là chiếc mặt nạ che giấu đi nội tâm thối nát, ti tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ, khốn nạn... (xin được lược bớt 1000 từ bởi vì sự xấu xa của cậu ta có viết 10 trang giấy cũng không hết được).

Cậu ta tên là Lâm Gia Vũ, học lớp 11A1 cùng trường với tôi. Nhưng tôi đặt cho cậu ta cái tên khác rất kêu, rất sang: Vũ Khốn Kiếp.

Vũ Khốn Kiếp học chung với tôi từ tận cấp 1, có thể coi là bạn từ thời ấu thơ. Hai gia đình có quen biết với nhau nên thân càng thêm thân, bố mẹ cậu ta còn hay gọi tôi là "con dâu tương lai" nữa. Nhưng Vũ Khốn Kiếp ngay từ nhỏ đã có cái thói cạnh tranh với tôi trong lĩnh vực học tập, cả hai ngày ngày miệt mài đèn sách để tranh vị trí đứng đầu. Tôi đã từng là một đứa rất tham vọng nên ghét những ai tham vọng hơn mình, lại càng ghét những ai đứng trên mình. Vậy mà cậu ta luôn luôn xếp hạng nhất, còn tôi đứng thứ hai, hoặc là đồng hạng nhất. Điều khó khiến tôi cực kì cực kì căm phẫn.

Cho nên tôi ghét cậu ta! Ghét, rất rất ghét!

Chỉ cần nhìn mặt thôi là tôi đã muốn tát cho cậu ta mấy cái, rồi cấu, rồi véo cho bõ tức. Tôi in khá nhiều ảnh cậu ta rồi dán lên bàn học, để mỗi lần ngồi học là tôi lại tức giận bừng bừng, sau đó học hì hục như trâu húc bờ.

Mãi cho đến khi thi lên cấp 3, tôi cố tình thăm dò xem cậu ta thi khối nào rồi chọn khối ngược lại mới thoát được kiếp số chung lớp.

Hơn nữa, trong khi tôi học hành sa sút thì Vũ Khốn Kiếp vẫn là học sinh ưu tú đứng đầu khối A. Cảm giác tự ti của một kẻ thua cuộc càng khiến tôi tăng thêm ác cảm đối với cậu ta, rồi luôn tránh không muốn chạm mặt nhau. Tôi đến sớm 15 phút cũng một phần vì lí do này.

Có lẽ thấy tôi học hành chểnh mảng khiến cậu ta vui lắm, mỗi lần nhìn thấy tôi là thể nào tâm trạng cũng cực kì sảng khoái, miệng cười ngoác rộng đến tận mang tai, đến nỗi không ngậm lại được cho xem.

Nghĩ tới đây, tôi nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ôi, tớ làm mất nhã hứng đọc sách của bạn học Vũ rồi sao? Thật ngại quá!

Ánh mắt tóe lửa của tôi nhìn chằm chằm Vũ Khốn Kiếp. Thế nhưng cậu ta chỉ híp mắt lại, nhìn tôi cười rất tươi, nhẹ nhàng nói:

- Không sao, cậu cứ tự nhiên, tôi không thấy phiền đâu.

Cậu ta đang đọc sách gì kia? Nâng cao Toán cơ đấy! Có đứa con trai nào tan học không ra quán net, không đi hẹn hò, không la cà các quán nước, cũng không về thẳng nhà mà ở lại thư viện đọc sách nâng cao như Vũ Khốn Kiếp này không? Đúng là chăm chỉ đến đáng ghét mà.

Tôi tiến lại gần, bắt đầu phá bĩnh:

- Ôi ghế của cậu dơ quá, để tớ lau cho.

- Ôi nhìn cái bàn này xem, bẩn muốn chết mà cậu cũng ngồi được, để tớ lau giúp cậu nhé.

- Quyển sách này bẩn quá. - Tôi giật lấy quyển sách trên tay Vũ Khốn Kiếp, rồi phủi phủi như sờ vào thứ gì đó cực kì kinh tởm.

- Đầu cậu bết quá này - Tôi vò tóc cậu ta như đang vân vê một cục cứt mũi - Chắc là cả tuần chưa gội rồi đúng hơm?

- Ê sao người cậu hôi vậy? Mắc bệnh hôi nách đúng hơm?

Cuối cùng tôi đưa tay lên định tát cậu ta một cái:

- Ôi có con muỗi đậu trên má cậu này. Để tớ đuổi nó cho..

Vũ Khốn Kiếp bắt lấy tay tôi rồi cản lại trên không trung. Ánh mắt từ đầu tới giờ không hề lóe lên tia giận dữ nào, mà chỉ tràn ngập nét cười dịu dàng xen lẫn chiều chuộng. Ánh mắt ấy nhìn tôi chăm chú khiến hứng thú muốn đùa nghịch của tôi bỗng dưng vơi đi quá nửa.

Vũ Khốn Kiếp cười cười nói:

- Để tôi giúp cậu.

Tôi chớp chớp mắt đầy vô tội:

- Hả? Giúp cái gì cơ?

Cậu ta giật lấy rẻ lau trên tay còn lại của tôi, nói:

- Giúp cậu dọn dẹp thư viện. Dù sao cậu ở đây tôi cũng không học được. Cậu vẫn chẳng khác xưa chút nào, ồn ào quá!

Tôi giật lại rẻ lau, bĩu môi nói:

- Bạn học Vũ, cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng chỉ cần cậu rời khỏi đây ngay lập tức đã là cách giúp mình tốt nhất rồi đó. Ở chung với cậu khiến tớ ngột ngạt không thể thở nổi.

Cậu ta vẫn giữ thái độ dịu dàng giả tạo:

- Không sao, cứ để tôi giúp. Dù sao chốc nữa chúng ta cùng chung đường đến lớp học thêm Toán mà. Bố cậu hôm qua có nhờ tôi dạy cậu học, tôi cũng đã nhận lời rồi...

Tôi đáp rẻ lau đi, giận dữ gắt lên như con mèo bị giẫm phải đuôi:

- Bạn học Vũ! Tôi không cần cậu giúp! Cậu tưởng không có cậu thì tôi không lấy được gốc sao? Không trở lại được như xưa sao? Không đủ tư cách để tranh giành thứ hạng sao? Cậu chắc vui lắm ha, bây giờ cậu giỏi hơn tôi rất rất rất nhiều lần, cậu đủ khả năng làm thầy tôi rồi kia mà.

Tôi định quay lưng bỏ đi thì Vũ Khốn Kiếp túm lấy tay tôi, kéo tôi lại, vẻ mặt không giữ được bình tĩnh nữa, cao giọng nói:

- Thảo Vy! Cậu từ xưa tới nay luôn ương bướng như vậy! Cậu bây giờ kém xa tôi rất nhiều bởi vì cậu lơ là quá lâu rồi. Tôi không muốn nhân cơ hội mà chiếm ưu thế, tôi chỉ muốn hai chúng ta thi thố một cách công bằng thôi. Cậu có hiểu không?

- Hiểu cái quái gì?

- Tôi giúp cậu không phải vì có ý đồ xấu.

Tôi giằng co với Vũ Khốn Kiếp một lúc lâu, cãi nhau ầm ĩ từ vấn đề dạy học tới tận vấn đề xa lắc xa lơ nào đó chẳng liên quan. Cậu ta sùi cả bọt mép để thuyết phục tôi, nói tới mức giọng khàn hẳn đi. Cuối cùng tôi cũng thôi bướng bỉnh, bĩu môi nói:

- Hừ... tùy cậu, nhưng tôi không trả lương cho cậu đâu đấy!

Vũ Khốn Kiếp khẽ thở dài một tiếng, buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra, trầm giọng nói:

- Được, cứ quyết định như vậy đi.

***

Kết quả, mọi chuyện diễn ra vô cùng khủng khiếp. Khi tôi đến chỗ học thêm, đang định tìm một chỗ ngồi cuối lớp thì Vũ Khốn Kiếp túm lấy tôi rồi lôi xềnh xệch lên bàn đầu, ép tôi ngồi cạnh với cậu ta.

Sau đó, cậu ta giảng giải cho tôi rất kĩ các cách làm, tỉ mẩn tỉ mẩn từng bước một như sợ tôi không hiểu. Thực ra tôi vốn thông minh, nhưng lâu ngày không học hành tử tế nên mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Nghe cậu ta giảng kĩ cũng chỉ hơi hơi hiểu một chút.

Đến khi tan học, tôi vừa dắt xe ra khỏi cổng đã thấy Vũ Khốn Kiếp đợi ngay gần đó. Cậu ta quay sang tôi cười cười:

- Trời tối rồi, để tôi đưa cậu về.

- Lâm Gia Vũ! - Tôi phải rất tức giận mới gọi cả tên họ cậu ta như thế - Cậu quả là phiền phức! Tôi rất rất rất rất ghét cậu. Thế nên hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt!

Nói rồi tôi đạp nhanh về phía trước như bị ma đuổi, chẳng mấy chốc mất hút giữa màn đêm đen kịt.

Quả là một ngày tồi tệ. Chỉ cần ngày nào nhìn thấy cậu ta thì đó là một ngày cực kì tồi tệ!