Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 44: Ngoại truyện 5




Ngu Trì Cảnh đi công tác, lần nào về đến nhà cũng là lúc nửa đêm.

Thời gian luôn luôn trùng hợp đến bất ngờ, nhưng lần này hắn về sớm hơn dự kiến. Trong điện thoại, giọng Thời Hoài có vẻ không vui cho lắm, ngày đầu tiên hắn tưởng mình đi làm nên Thời Hoài không quen, kết quả mấy ngày liền đều như vậy, hắn hỏi cũng không ra, chỉ có thể cố gắng về sớm.

Ngu Trì Cảnh mở cửa nhà, quen tay bật chiếc đèn mờ trong phòng khách. Khi Thời Hoài ở nhà một mình, cậu sẽ chạy ra phòng khách nằm trên sofa, rụt thành một cục tròn tròn nho nhỏ đáng yêu vô cùng.

Kết quả lần này lại biến thành đáng thương.

Cục tròn tròn nho nhỏ không nằm trên sofa, mà nằm dưới thảm, mặc dù chiếc thảm này là loại lông mềm ấm áp Ngu Trì Cảnh cố ý mua cho cậu nhưng nó không phải nơi để ngủ.

Ngu Trì Cảnh đau lòng, hắn thay giày, đặt đồ trong tay xuống, lại cởi áo vest ra rồi mới ôm lấy Thời Hoài, Thời Hoài không thích cảm giác của áo vest.

"Bé con, sao em lại ngủ dưới đất?"

Ngu Trì Cảnh bế cậu lên lầu, Thời Hoài vừa mở mắt ra thấy hắn đã khóc, không nói câu nào, chỉ yên lặng khóc.

"Em sao vậy?"

Ngu Trì Cảnh xoa đầu Thời Hoài, giọng hắn rất nhẹ, khi nói chuyện với Thời Hoài hắn luôn nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế, còn đối với những người khác cũng là nhẹ nhưng nhẹ theo kiểu lười không muốn nói.

Thời Hoài vùi đầu vào ngực hắn, khóc thút tha thút thít. Ngu Trì Cảnh bế cậu vào phòng ngủ bật đèn, rồi bế vào phòng tắm, hắn biết Thời Hoài cần thời gian bình tĩnh nên cũng không nói gì. Hắn mở nước ấm, cởi quần áo, ôm Thời Hoài ngồi vào bồn tắm.

Hắn hơi mệt, lần nào xuống máy bay cũng phải ngâm tắm nước ấm, nhưng lần này không phải để tắm, chỉ là khi cảm xúc của Thời Hoài không ổn định hắn đều dùng cách này.

Bây giờ nhìn Thời Hoài khóc hắn đã không còn cảm giác lạnh thấu xương nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng muốn Thời Hoài ấm áp hơn.

Ngu Trì Cảnh duỗi tay cầm một con vịt giơ đến trước mặt Thời Hoài, Thời Hoài tủi thân chọc chọc nó, hắn lại cầm con vịt chạm vào môi Thời Hoài.

"Làm sao vậy? Khóc y như mèo mướp, cá cá thay anh hôn em một cái."

Con vịt này tên cá cá, tên do Thời Hoài đặt.

Có những việc Thời Hoài làm rất đáng thương, ví dụ như ban đầu đặt tên cho con vịt này, đó mới chỉ là trò trẻ con thôi. Nhưng sau này cậu đặt tên cho tất cả đồ trong nhà, đèn bàn, bồn hoa, gối ôm đủ loại, cá bé, cá ngốc, cá thúi, cái tên nào cũng không thoát nổi chữ cá, giống như, bởi vì Ngu Trì Cảnh thường xuyên không ở nhà nên cậu dùng cách này để vờ như Ngu Trì Cảnh vẫn đang ở nhà.

Ôi, sao lại có những việc khiến người ta đau lòng như vậy.

"Bé con, em bé, bé yêu, nói chuyện với cá con đi, được không?"

Ngu Trì Cảnh rất ít khi gọi Thời Hoài bằng cái tên nào khác ngoài "bé con", nhưng những lúc cần dỗ dành cậu hắn sẽ gọi cậu bằng nhiều tên khác nhau, mỗi một tên đều rất êm tai, đều khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Thời Hoài hít hít mũi, ôm lấy cổ Ngu Trì Cảnh, treo trên người Ngu Trì Cảnh, ngẩng đầu hỏi mặc giọng mũi đặc sệt: "Vì sao lại là cá cá hôn em, cá con ở đây, vì sao không hôn em?"

Cậu nói xong, Ngu Trì Cảnh còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng khóc đáng thương của cậu.

Dường như Thời Hoài dồn hết uất ức bạo phát vào ngày hôm nay, khóc đến mức thở hổn hển, hỏi hắn vì sao không hôn cậu, vì sao hắn ở đây mà còn tìm thứ khác hôn cậu, vì sao trong nhà có nhiều cá như vậy nhưng lại không có cá con, vì sao lúc nào cũng chỉ có một mình cậu ở nhà, vì sao lúc nào hắn cũng đi công tác.

Hỏi đến khi không còn gì để hỏi nữa, cậu lặp lại câu hỏi: "Vì sao cá con không hôn em? Vì sao cá con không hôn em?"

Ngu Trì Cảnh bị cậu hỏi cũng đau lòng, hắn cúi đầu hôn cậu, nói: "Không phải, cá con sợ hôn bé con rồi sẽ không dừng được, anh muốn dỗ em trước mà."

Trước kia Ngu Trì Cảnh đều sẽ hôn cậu ngoan rồi lại nói, hôn môi có thể khiến lời nói của cậu trở nên mềm nhũn. Nhưng sau này hắn không còn nghĩ vậy nữa, Thời Hoài không được hôn cũng rất ngoan, Thời Hoài nói chuyện lúc nào cũng mềm.

"Hôn, cá con hôn em."

Ngu Trì Cảnh ôm mặt Thời Hoài hôn cậu. Tiếng khóc của Thời Hoài đều bị nghẹn trong cổ, kêu ư ư hức hức, ngoan ngoãn hé miệng muốn hắn hôn sâu hơn nữa.

Trong lúc chia xa đâu chỉ có mình Thời Hoài nhớ hắn, hắn cũng rất nhớ Thời Hoài, cho nên nụ hôn này bắt đầu sẽ rất khó kết thúc, lưỡi hắn không chịu khống chế mà xâm phạm nghiền ép từng chút một. Lưỡi Thời Hoài bị hắn cuốn lấy, vừa ướt vừa mềm, hắn lại bắt đầu cắn. Hôn lâu rồi, Thời Hoài không chịu được nữa ngậm miệng lại, hắn duỗi tay chạm ngón trỏ lên khóe môi Thời Hoài, không hôn, đổi thành ngón tay ở bên trong xoa vờn.

"Không hôn nữa?"

Thời Hoài hàm hồ nói: "Lát nữa hôn."

"Được."

Ngu Trì Cảnh dùng ngón tay chơi một hồi, nhìn mặt Thời Hoài càng lúc càng đỏ mới thu tay về. Hắn đổi tư thế để Thời Hoài nghiêng người dựa vào ngực hắn, cánh tay hắn gác lên thành bồn để Thời Hoài dựa lưng vào.

Lưng Ngu Trì Cảnh vừa mềm vừa mịn, dựa vào cánh tay hắn như vậy không biết Thời Hoài thoải mái hơn hay hắn thoải mái hơn.

Hắn lại ghé vào tai Thời Hoài dỗ ngọt một hồi, Thời Hoài mới gật gật đầu đồng ý nói chuyện, không chỉ nói, cậu còn giơ tay tính trên đầu ngón tay.

"Anh có biết tháng này anh đi công tác mấy lần không? Đầu tháng anh đi một lần, mới về được ba ngày lại đi tiếp, còn đi tận một tuần, vất vả mãi mới về được, ăn cơm trưa xong anh lại đi luôn."

Thời Hoài nói xong, lại khóc, mũi đỏ rực lên: "Em ngồi trên sofa nhìn anh, nhưng mà anh bận đến mức còn không có thời gian quay lại nhìn em một cái. Chẳng lẽ đi công tác còn quan trọng hơn em? Trong lòng anh chỉ có công ty thôi, người khác đều nói anh rất chiều vợ, em thấy không phải đâu..."

Ngu Trì Cảnh cúi đầu nhìn nửa bên mặt Thời Hoài, vừa đỏ vừa nóng, Thời Hoài mềm mại chậm rì lên án hắn, hắn không chen vào nửa lời, khóe miệng chậm rãi cong lên, cuối cùng không nhịn được cười một tiếng, rất nuông chiều.

Thời Hoài mở to hai mắt nhìn hắn, thấy hắn cười vui vẻ như vậy cậu càng tủi thân, khóc lóc đẩy hắn: "Anh còn cười! Anh không được cười! Có phải anh thấy anh không sai không!"

"Em ghét anh!"

Thấy Thời Hoài tủi thân muốn chết, Ngu Trì Cảnh vội ngừng cười đi dỗ cậu, giải thích: "Được rồi được rồi, anh không cười, chỉ là anh thấy bé con đáng yêu quá nên mới cười. Anh xin lỗi, anh sai rồi, được không?"

"Em thấy anh rõ ràng không thấy anh sai!"

"Anh có sai, anh sai vì không ở bên vợ."

Ngu Trì Cảnh nói tiếng vợ đúng là đòi mạng, Thời Hoài lập tức ngậm miệng không nói nữa, vậy mà Ngu Trì Cảnh còn cố ý nói tiếp, hắn vừa bế cậu lên lau khô nước vừa đi về phía giường.

"Khoảng thời gian này công ty có rất nhiều việc, bận không dừng chân được, cá con sai rồi, tại cá con không biết chiều vợ."

Ngu Trì Cảnh ôm Thời Hoài vào trong chăn, xoa lưng Thời Hoài.

"Anh muốn làm xong rồi mới đền bù cho em, anh sai rồi, tại anh không suy nghĩ kỹ, để mặc vợ lâu như vậy, cá con là đồ đáng ghét, được không?"

Thời Hoài hít hít mũi: "Đúng rồi đấy."

"Cũng sắp hết bận rồi, sau này anh sẽ ở bên bé con, được không?"

"Không được."

Ngu Trì Cảnh dán vào tai Thời Hoài gọi liên hồi: "Vợ, vợ ơi, vợ ơi, được không? Vợ ơi."

Thời Hoài bị hắn gọi mềm nhũn nhưng vẫn muốn ngoan cố, kết quả mở miệng ra lại thành mềm không chịu được.

"Sau này anh không được hôn em, anh đừng hôn em nữa, để cho cá cá hôn em, cá bé hôn em, cá ngốc cá thúi hôn em."

Ngu Trì Cảnh cười nói: "Vậy cũng đều là anh hôn em, cá cá là anh, cá bé là anh, cá thúi cá ngốc đều là anh."

"Anh sẽ hôn hỏng em, hôn hỏng vợ luôn."

- END -

Vẫn là lời tâm sự của editor lười gõ:

Cảm ơn tác giả đã viết một bộ truyện rất hợp gu mình. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ chính chủ. Mình mong mọi người có những giây phút thoải mái khi đọc truyện nhà mình edit 💚. Các bạn hãy đọc trên guột pờ rẹt nhà mình để đọc được bản beta đầy đủ nhất (khi mình rảnh) nhé!!!

Cảm ơn các bạn ăn cắp như truyện phò, truyện wiki1... đã ăn cắp truyện nhà mình, chúc các bạn một đời bình an táo bón. Cảm ơn các bạn biết bọn phò ăn cắp nhưng vẫn cố tình đọc, chúc các bạn một đời ia chảy vui vẻ. Nếu các bạn xóa dòng tâm sự này thì chúc cho cả bạn và cả hội chị em bạn dì của bạn cùng táo nheeee. Yêu 💚

Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều!!!

Nếu ai thích ngọt (siêu) ngắn thì hãy tiếp tục ủng các truyện khác của mình nhaaaaa