Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 37: *




Nói đến những từ cuối, giọng Thời Hoài càng lúc càng yếu, bởi vì lửa giận từ Ngu Trì Cảnh truyền đến càng lúc càng cường liệt.

Đối diện với tầm mắt Ngu Trì Cảnh, Thời Hoài cắn môi không dám nói nữa, đầu gối khép chặt, chân đang run lên.

Ngu Trì Cảnh duỗi tay nắm lấy đầu gối cậu, kéo hai chân cậu sang hai bên, cậu lập tức khóc thành tiếng, giơ tay ôm lấy Ngu Trì Cảnh, còn chưa làm gì cậu đã xin tha.

"Em xin lỗi sau này em không bao giờ... Em không cười với người khác nữa... Em sai rồi..."

"Em không sai, người khác giúp em, em nên cười với người ta. Nhưng mà anh không thích, cho nên em cười với người khác một lần, phải khóc với anh cả đêm."

Thời Hoài nghe hắn nói xong càng khóc đáng thương hơn.

Ngu Trì Cảnh không mềm lòng, lấy chuông bạc ra nhét vào tay cậu.

"Tự đeo."

Thời Hoài không dám làm trái ý hắn, chỉ có thể run rẩy đeo lên cổ chân mình. Hình này này quá sắc tình, Ngu Trì Cảnh rũ mắt, hầu kết giật giật.

Thời Hoài vừa đeo xong đã bị Ngu Trì Cảnh cởi quần áo, nhưng không bị đè xuống giường như mọi lần, Ngu Trì Cảnh lạnh lùng nói: "Hôm nay làm từ phía sau."

Trong lòng cậu run rẩy, rất rất rất tủi thân, nhưng không dám nói không.

Không chỉ làm từ phía sau, còn là tư thế ngồi.

Ngu Trì Cảnh ôm cậu từ phía sau, hắn biết cậu tủi thân, không thích tư thế này, cho nên ôm cậu rất chặt, ngực kề sát lưng cậu không để hở dù chỉ một khe nhỏ.

"Cầu xin anh... Hức... Em... thực sự biết... sai...sai rồi... Cá con... Cầu xin anh, xin anh......"

"Sai ở đâu?"

"Cười... Cười với người khác."

Ngu Trì Cảnh không nói nữa.

Thời Hoài rất run, khóc rất nhiều.

"Sau này... Sẽ không... Thời Hoài chỉ cười với... cá con...."

Trong thời khắc này, Ngu Trì Cảnh nghe từ miệng Thời Hoài lời hứa hẹn đầy đủ họ tên mình, hắn vô cùng thỏa mãn, cười cắn sau cổ Thời Hoài.

Rồi lại giương mắt nhìn thấy con gấu bông trên đầu giường, oán hận chất chứa trong lòng hắn bùng dậy, nổi lên ý xấu.

"Bé con xem kìa, nó đang nhìn chúng ta."

Từ góc độ của Thời Hoài, gấu bông thực sự giống như đang nhìn hai người. Cậu biết rõ Ngu Trì Cảnh đang đùa, rõ ràng gấu bông chỉ là vật thể không có sự sống, rõ ràng đôi mắt kia chỉ là hai hạt nhựa đen.

Nhưng cậu vẫn xấu hổ đỏ khắp người, thậm chí còn hơi hơi giãy giụa nói không muốn, không muốn.

"Nó... Nó không... Anh lừa em... Lừa em..."

Động tác giãy giụa chỉ càng làm Ngu Trì Cảnh tiến vào sâu hơn, cậu run lên bần bật, ngửa cổ ra sau khóc lớn.

"Không được nhìn... Không được nhìn! Bỏ em ra.... Em không muốn! Cá con xấu xa... Mau thả em ra..."

"Ngoan, bé con ngoan."

"Bé ngoan đừng khóc."

Thời Hoài bị hắn buông ra, xụi lơ ngã xuống chăn, khóc đến thở không nổi, bàn tay vô lực che trên mắt không nhìn Ngu Trì Cảnh, không để ý tới Ngu Trì Cảnh.

Cả người cậu đều run rẩy, bụng nhỏ cũng đang run kéo theo chuông vang không ngừng. Ngu Trì Cảnh vẫn chưa ra ngoài, chân cậu còn vòng ra sau eo Ngu Trì Cảnh, thân thể run rẩy rõ ràng truyền đến Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh cúi người ôm lấy cậu, nhẹ giọng dỗ dành thật lâu.

"Bé con không khóc, bé đáng yêu, bé ngoan, nó không nhìn, đừng khóc, được không?"

Thời Hoài chỉ nức nở khe khẽ.

"Bé con, để ý đến anh đi, được không?"

"... Không muốn để ý đến anh."

"Bé con muốn hôn không?"

Thời Hoài hừ một tiếng, nói không muốn, môi lại hơi mở ra.

Ngu Trì Cảnh cười cưng chiều, đè xuống ngậm lấy môi cậu, nghe tiếng hừ mềm mại đáng yêu của cậu, chờ đến khi cậu hơi bình tĩnh lại mới tiếp tục công việc của mình.

Đã nói là khóc cả đêm, Ngu Trì Cảnh không nói đùa.

Dư vị chưa tan, bắp đùi Thời Hoài vẫn cứ co rút, chân cũng không khép được, cả người đầy dấu hôn, trên eo, trên xương hông, trên đùi, đều là vết tím bầm do bị bóp véo.

Ngu Trì Cảnh ôm Thời Hoài nằm một hồi mời bế cậu vào phòng tắm, mặc quần áo rồi lại bế về giường. Hắn đè lên cậu hôn hít một trận, tầm mắt dừng ở mí mắt hồng hồng của Thời Hoài, bên tai hắn là tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

Vẫn đang khóc.

Sẽ ghét hắn sao? Hay là sợ hãi?

Ngón tay Ngu Trì Cảnh vuốt nhẹ má mềm của Thời Hoài, chợt nhớ ra nước hắn đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường, hắn định dậy lấy nước đút cho Thời Hoài. Ai ngờ vừa mới cử động, bàn tay đang đặt hờ trên cánh tay hắn vội bấu thật chặt, tiếng nức nở be bé cũng trở nên kịch liệt.

Hắn đành phải dừng lại, bế Thời Hoài nằm dựa lên người mình, Thời Hoài ghé vào vai hắn, trong lúc mơ màng còn tủi thân hỏi hắn có phải đang giận mình không.

Hắn mềm lòng không chịu được, nhẹ nhàng vỗ lưng Thời Hoài.

"Anh không giận bé con, sao anh lại giận em được, anh giận nó. Bé ngoan, cá con muốn đút nước cho em uống, em không khát sao, hửm? Bé con có khát nước không?"

"...... Khát."

"Ừm, vậy anh lấy nước cho em được không?"

"Được."

Ngu Trì Cảnh dứt khoát ôm Thời Hoài ngồi dậy, lấy cốc nước trên tủ đầu giường đặt nhẹ dưới môi Thời Hoài. Thời Hoài không vui quay mặt đi. Hắn cười cười, ngửa đầu ngậm một ngụm nước, cúi đầu hôn xuống, dùng miệng đút nước cho Thời Hoài.

Lúc này Thời Hoài mới không tránh.

Uống nước xong Thời Hoài lại ngủ, Ngu Trì Cảnh ôm cậu, cũng thỏa mãn nằm ngủ.

5 giờ chiều, Ngu Trì Cảnh tỉnh, thấy Thời Hoài đang ngủ cũng không làm phiền cậu, hắn xuống giường cầm gấu bông nhét vào tay cậu cho cậu ôm, sau đó xuống lầu đi mua cơm tối.

Khi trở về Thời Hoài đã tỉnh, đang nằm trong chăn phát ngốc, nghe tiếng mở cửa mới ngơ ngác nhìn qua, sau đó ấm ức bẹp miệng hỏi hắn đi đâu.

"Em dậy không thấy anh đâu."

Ngu Trì Cảnh xách túi đồ đi đến mép giường ngồi xuống, ôm cậu ra khỏi chăn đặt lên đùi mình, rồi đặt túi lên đùi cậu.

"Anh ra ngoài mua cơm, buồn cái gì, hả? Anh sẽ không chạy."

Thời Hoài cúi đầu "Ồ" một tiếng, Ngu Trì Cảnh ôm cậu, mở túi, đút cơm cho cậu ăn.

"Làm gì thế, dậy bao lâu rồi mà đáng thương vậy hả."

"Một tiếng."

Ngu Trì Cảnh bật cười.

"Anh vừa đi là sốt ruột chạy về ngay, sợ em tỉnh dậy không thấy anh lại khóc, không đến một tiếng đấy chứ?"

"Em mặc kệ, một tiếng."

"Được, một tiếng, cá con làm bé con đợi cả một tiếng, cá con sai rồi."

"Cá con sai rồi, mau xin lỗi em đi."

"Anh xin lỗi, cá con biết sai rồi, sau này cá con không như vậy nữa."

Thời Hoài nhai cơm, hai má phúng phính cười với hắn.

"Không sao, em không giận cá con đâu."