Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 32




Thời Hoài ngủ rất sâu, hôm qua cậu khóc quá lâu, thực sự quá mệt mỏi, mãi cho đến 12 giờ trưa mới tỉnh lại.

Ngu Trì Cảnh đã không còn bên cạnh, nhưng không biết hắn lấy từ đâu ra một con gấu bông rất lớn đặt cạnh cậu, tay nó còn đặt lên bụng cậu. Thời Hoài cười cười, quay sang ôm lấy gấu bông dúi đầu vào hít một hơi thật sâu.

Thời Hoài nằm sờ soạng cái đầu xù xù của gấu bông một hồi mới rời giường, mặc quần áo Ngu Trì Cảnh đã để sẵn trên đầu giường, rồi xuống lầu.

Trong phòng khách, Lâm Nhã đang đứng trước mặt ăn bày bàn, còn Ngu Trì Cảnh đứng một bên dọn thức ăn, trước cửa còn có vài cái vali.

Thời Hoài ngây ngẩn cả người, Ngu Trì Cảnh ngẩng đầu thấy cậu, nói cậu mau qua ăn cơm. Cậu ngơ ngác đi qua, ngơ ngác nói câu "Chào cô ạ", sau đó hai mắt trông mong nhìn Ngu Trì Cảnh chờ Ngu Trì Cảnh giải thích cho mình.

Ngu Trì Cảnh cười cười, duỗi tay xoa đầu cậu.

"Dọn qua đây ở với em."

Lâm Nhã đã bày xong món cuối cùng, đi đến bên cạnh kéo Thời Hoài sang nói: "Tiểu Cảnh muốn qua đây với cháu, cô nói thằng bé đưa cháu về nhà cô nhưng nó nói vườn hoa bên này còn cần cháu chăm sóc, cho nên cô với Tiểu Cảnh cùng qua đây luôn."

Thời Hoài xua xua tay, nói: "Nhưng mà......"

Lâm Nhã hỏi: "Giờ đồng ý ở với Tiểu Cảnh mà không chịu ở với cô hả?"

Thời Hoài gấp gáp lắc đầu: "Không phải, cô, cháu chỉ không muốn làm phiền cô."

"Nhưng chúng ta là người một nhà mà, không phải sao?"

Thời Hoài ngẩn người, mũi lại cay xè, cậu rất muốn khóc, nhưng hôm qua đã khóc quá nhiều rồi, nếu cứ khóc mãi cũng không được, cậu chỉ có thể giơ tay dụi mắt. Ngu Trì Cảnh bắt lấy tay cậu, nói: "Muốn khóc cũng không sao, em biết bọn anh đều yêu em."

Lời của ông nội trong bức thư hiện lên trong đầu cậu, cậu không nhịn được nữa, bụm mặt khóc lên, nghẹn ngào nói một câu "Cảm ơn", ngoài câu này ra không còn nói được lời nào khác, chỉ khóc.

Lần này Ngu Trì Cảnh không ôm cậu, người ôm cậu là Lâm Nhã. Lâm Nhã rất thơm, cũng rất mềm, rất ấm áp, cậu có cảm giác như mình là đứa trẻ con được mẹ ôm lấy. Cậu chưa từng gặp mẹ, không biết rằng hóa ra được mẹ ôm là như thế này. Khát vọng có được tình yêu thương từ mẹ bị cậu chôn dưới đáy lòng không ngừng trỗi dậy khiến cậu không khỏi càng thêm co người lại, muốn ở lại trong cái ôm của Lâm Nhã lâu hơn nữa, nhận được nhiều ấm áp hơn nữa.

Lâm Nhã vẫn luôn ôm cậu, vỗ lưng cậu, nói không sao, không sao đâu, Em Bé đừng khóc.

Xưng hô này chắc chắn là Ngu Trì Cảnh nói cho Lâm Nhã biết, có lẽ hắn chỉ hy vọng có thể dùng nó để an ủi Thời Hoài, không để xưng hô này bị xói mòn, không để tình yêu dành cho Thời Hoài trong nó bị xói mòn.

Thời Hoài nghe được các gọi này lại càng khóc nhiều hơn, nghe thấy tiếng gọi "Em Bé" từ giọng nói mềm ấp của Lâm Nhã, cậu tưởng như mình là con ruột của Lâm Nhã.

"Em Bé đừng khóc nữa, chúng ta ăn cơm thôi, được không?"

Thời Hoài hít hít mũi, nói một câu nghẹt giọng mũi: "Dạ."

Lúc này Ngu Trì Cảnh mới đỡ lấy cậu, dỗ cậu ăn cơm, nói với cậu ăn cơm xong còn phải đi học.

Lâm Nhã oán giận: "Con không để Em Bé nghỉ ngơi một chút được à?"

"Sắp thi đại học."

Ngu Trì Cảnh cau mày, hơi nghiêm túc, Thời Hoài không muốn hắn nhìn Lâm Nhã như vậy, vội kéo tay áo hắn, hắn lập tức hòa hoãn, tiến đến trước mặt Thời Hoài, ôn hòa hỏi: "Được không? Hay là em muốn nghỉ thêm một chút?"

Thời Hoài nói: "Đi đi."

Ngu Trì Cảnh cầm lấy chén đũa của Thời Hoài đút cho cậu ăn hết một bát cơm to rồi nhanh chóng giải quyết bữa ăn của mình, sau đó chuẩn bị xuất phát.

Lâm Nhã hỏi có cần mang trái cây đi không, có cần mua thêm đồ ăn vặt không, Thời Hoài đều lắc đầu nói không cần. Lâm Nhã lại lấy một chai sữa bò ngọt từ trong tủ lạnh ra nhét vào tay cậu, nói nhất định phải mang cái này đi.

Ngu Trì Cảnh cầm lấy chai sữa từ tay Thời Hoài.

"Lạnh, anh cầm trước cho bớt lạnh."

Thời Hoài vừa đến trường đã bị giáo viên dạy văn gọi đi, cô rất tốt với cậu, cũng rất quan tâm cậu, nói với cậu rất nhiều điều, nói đến khi chuông vào học vang lên mới cho cậu về phòng học.

Khi Thời Hoài trở về, Ngu Trì Cảnh đang cầm điện thoại gọi video với Lâm Nhã, Lâm Nhã có vẻ đang đi siêu thị, liên tục hỏi hắn Thời Hoài thích cái này không, thích cái kia không.

Ngu Trì Cảnh quay đầu thấy Thời Hoài, nói một câu "Mẹ mua gì cũng được", rồi tắt máy.

Thời Hoài hỏi: "Là cô à? Cô đang mua gì sao?"

Ngu Trì Cảnh lắc đầu nói khôn.

Sau đó, hết tiết tự học tối Thời Hoài về đến nhà, thấy trong nhà có thêm rất nhiều đồ.

Trên sofa có thêm mấy cái gối ôm và thú bông, trên bàn trà có mấy món đồ trang trí đáng yêu, trong tủ lạnh có thêm nhiều đồ uống và nước trái cây, bên cạnh TV có thêm một tủ đồ ăn vặt, cậu không đếm được hết, quá nhiều. Thời Hoài đi vào phòng, trong phòng cũng có thêm rất nhiều đồ, Lâm Nhã không tự ý thay đổi vị trí đồ đạc trong phòng cậu, chỉ đặt thêm rất rất nhiều thứ khác vào.

Lâm Nhã biến nơi này thành ngôi nhà mới của cậu, nhưng không hề khiến cậu thấy bất an kháng cự.

Mãi cho đến khi tắm xong nằm trên giường cậu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, bị Ngu Trì Cảnh ôm vào lòng dỗ một hồi đã ngủ say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngu Trì Cảnh vẫn còn đây, gấu bông vẫn còn đây, Lâm Nhã vẫn còn đây, gối ôm đồ trang trí giá đồ ăn vặt cũng đều còn ở đây.

Trong lòng Thời Hoài chợt kiên định. Cậu tỉnh lại từ giấc mộng, trong mộng có rất nhiều thứ, đến khi tỉnh lại những thứ đó vẫn còn nguyên vẹn bên cậu.

Lâm Nhã sẽ dành ra một chút thời gian đến trường đưa cơm cho hai người, thi thoảng buổi tối sẽ đưa hai người ra ngoài chơi, cậu không bao giờ phải ở một mình.

Cảm xúc hỗn độn của Thời Hoài cuối cùng cũng được yên ổn.

Đêm đó Lâm Nhã đưa cả hai đi thả đèn trời, cậu viết trên tấm giấy mỏng một chữ "Nhà", nhìn ánh lửa lúc ẩn lúc hiện sau lớp giấy mỏng manh, một chữ "Nhà" vô cùng to lớn được chiếu sáng rõ mồn một. Tâm sự của cậu không được che đậy, nhưng dù che đậy cũng chắc chắn sẽ được biết đến.

Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, cuộc sống của cậu được Lâm Nhã và Ngu Trì Cảnh lấp đầy, cảm xúc bi thương cũng không có nơi để xuất hiện, chỉ đành gác lại một góc nhỏ. Thỉnh thoảng cậu sẽ rơi lệ trong mơ, cũng sẽ có người an ủi cậu, hôn môi cậu, nói, bé ngoan, cá con ở đây.

Con người sống trong môi trường yên ấm sẽ trở nên nhu hòa, cậu sống trong tình yêu của ông nội là một đứa trẻ hay làm nũng, sống trong tình yêu của Ngu Trì Cảnh và Lâm Nhã cũng vậy.

Cho nên ngay lúc này, cậu rất hay làm nũng, sẽ cọ mạnh đầu vào ngực Ngu Trì Cảnh, nức nở nói một câu: "Cá con ôm."

Ngu Trì Cảnh sẽ ôm cậu thật chặt, nhưng lại sợ cậu đau, hắn không dám ôm quá chặt, bàn tay vỗ nhẹ nhàng sau lưng cậu, xoa xoa sau cổ cậu, hôn lên tai cậu, sẽ nói bằng giọng rất nhỏ, kể cho cậu nghe vài mẩu truyện trẻ con.

Yêu, một đêm yên giấc.

Nửa tháng còn lại trôi qua càng nhanh hơn nữa. Thời Hoài tranh thủ từng giây học tập, Ngu Trì Cảnh cũng không dám quấy rầy cậu. Để cậu có thể ngủ nhiều hơn, buổi tối hắn còn không quấn lấy cậu hôn môi mà chỉ hôn nhẹ một chút rồi nói ngủ ngon.

Ba ngày thi đại học, Lâm Nhã xin nghỉ, ngày nào cũng chờ ngoài điểm thi. Thời Hoài và Ngu Trì Cảnh không thi cùng một điểm, Ngu Trì Cảnh thi ở nơi xa hơn một chút, cho nên đi mất thời gian, mỗi lần hắn đến chỗ Thời Hoài đều bị Lâm Nhã nói vài câu, con có thể đi nhanh hơn không, Em Bé đói bụng rồi đấy.

Ban đầu Thời Hoài còn nói đỡ giúp hắn, lắc đầu nói cháu không đói, không cần vội, cá con thi xa hơn cháu mà.

Sau đó cậu chỉ biết cười hì hì gật đầu, nói: "Cá con chậm quá à, em sắp chết đói rồi nè."

Ngu Trì Cảnh cũng chỉ cười, hoặc là trực tiếp khiêng cậu lên vai: "Anh đưa em đi ăn cơm, anh gọi bao nhiêu em phải ăn bấy nhiêu, không ăn hết không được về."

Lâm Nhã theo sau đánh Ngu Trì Cảnh một cái: "Con làm vậy Em Bé ngất xỉu bây giờ!"

Thời Hoài nằm trên vai Ngu Trì Cảnh, choáng váng mắng hắn: "Cá con... Đồ xấu này... Bỏ em xuống!"