Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 30




"Em muốn... Muốn đi bệnh viện."

Thời Hoài như người sắp chết bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng, ngón tay bám chặt vào cánh tay Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh thậm chí còn cảm thấy Thời Hoài sắp bóp nát xương cốt mình.

Đau quá.

"Được, được, anh đưa em đi, em đừng vội, bé con, em bình tĩnh một chút."

Ngu Trì Cảnh không biết mình bế Thời Hoài lên xe thế nào, hắn còn không dám buông tay ra, giống như chỉ cần hắn buông tay, Thời Hoài sẽ biến thành sương mù tan đi mất.

Thời Hoài dựa vào lòng hắn, cậu khóc, vẫn luôn khóc, không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ biết dại ra mà rơi nước mắt.

Thời Hoài không hiểu ý nghĩa của tử vong. Bỗng nhiên cậu phát hiện, cậu vốn dĩ không biết tử vong là gì, là rời đi, là biến mất, là mãi mãi không còn nữa, là đau đớn đến tột cùng?

Nhưng bây giờ cậu không cảm nhận được gì cả, vì sao cậu không biết rời đi, biến mất, mãi mãi không còn nữa là gì? Vì sao cảm giác đau đớn cũng trở nên mờ nhạt? Vì sao tất cả cảm giác của cậu lại trở nên mơ hồ? Vì sao? Rốt cuộc, người chết là ai? Là ông nội? Hay là một phần trái tim của cậu? Tất cả cảm xúc bắt nguồn từ trái tim.

Ngu Trì Cảnh ôm mặt Thời Hoài, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như vậy.

"Bé con, em đừng như vậy, em nhìn anh đi."

Thời Hoài ngoan ngoãn nhìn qua, đồng tử trống rỗng đâm vào mắt hắn khiến hắn đau đớn không thôi.

"Em đừng như vậy, bé con à, em nghe anh nói, bởi vì... sinh lão bệnh tử, là... là bình thường, em biết không? Đừng như vậy..."

Ngu Trì Cảnh cảm thấy mình nói chuyện rất tàn nhẫn, nhưng hắn biết phải làm sao bây giờ, ngoài những lời này ra, hắn còn nói được gì nữa.

Những chuyện sinh ly tử biệt, rốt cuộc phải an ủi thế nào.

"Em đừng như vậy, đừng như vậy, anh xin em, anh cảm giác... cảm giác em sắp biến mất. Anh vẫn còn đây, còn ở bên cạnh em, em đừng như vậy, em phải ở bên anh."

Ngu Trì Cảnh không nói anh sẽ ở bên em, những lời này đã vô dụng rồi, hắn chỉ có thể dùng câu nói "em phải ở bên anh" để bắt cóc Thời Hoài.

Thời Hoài nhìn hắn, chớp mắt hai lần. Sau đó hắn lặp lại một lần, em phải ở bên anh.

Thời Hoài há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh nào, cậu run rẩy rồi bỗng bò vào lòng ngực hắn, cố gắng khóc thành tiếng, âm thanh rất nhỏ nhưng rất mất sức, rất nghẹn ngào, giống như đang ngậm hàng vạn viên cát sỏi ma sát vào yết hầu yếu ớt, trong không khí phảng phất mùi rỉ sắt, là máu của Thời Hoài.

Cậu cứ vậy gào lên ba tiếng bi thương, cuối cùng cắn môi khóc nức nở, tất cả nghẹn ngào bị chặn trong cổ họng không được phóng thích, bức ép cơ thể cậu run lên liên hồi, cả người như muốn ngã ập vào lòng ngực Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh ôm cậu, không ngừng vỗ lưng cậu.

Trong cổ họng Ngu Trì Cảnh cũng như bị rót máu, trong không khí này, tại sao đều là mùi máu của Thời Hoài?

Thời Hoài khóc quá mất sức, chẳng mấy đã mệt mỏi, mềm nhũn nằm trong lòng Ngu Trì Cảnh thở hồng hộc, không thở được, liền nghẹn lại không thở nữa, bị hắn bóp cằm buộc phải mở miệng ra.

Ngu Trì Cảnh run rẩy hỏi: "Thời Hoài, em muốn làm gì hả? Em có nghe thấy anh nói chuyện không? Anh nói em phải ở bên anh, em có nghe thấy không hả?"

Nước mắt của Thời Hoài quá nhiều, trên mặt đã ướt đẫm, trong mắt còn đọng lại đầy nước chưa rơi xuống, cậu không nhìn rõ gì cả, đành phải giơ tay nắm tay bàn tay Ngu Trì Cảnh.

Giọng cậu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

"Cá con, đau quá, đau quá."

Sau đó cậu nói, tại anh sai, tại anh muốn em ở lại, cả đời này anh phải ở bên em.

Ngu Trì Cảnh gật đầu, ngón tay hắn đang run rẩy.

"Được, cả đời của anh đều dành cho em."

——

Khi Thời Hoài đi đến

mép giường đã trở nên bình tĩnh như thường, người trên giường được phủ vải trắng,

cậu hỏi, làm gì vậy, vì sao lại che mặt, như vậy sẽ không thở được.

Cả người cậu phát run, chỉ một động tác xốc tấm vải trắng lên thôi cũng mất rất nhiều thời gian, nhưng Ngu Trì Cảnh kéo bác sĩ lại, không cho bác sĩ hỗ trợ. Hắn đứng cách Thời Hoài ba bước, cũng không cho bác sĩ tới gần.

Thời Hoài rất yên tĩnh, quá yên tĩnh, rất mềm nhẹ, quá nhẹ, mỗi một động tác đều quá nhẹ, mỗi một câu một từ đều quá nhẹ.

Cậu cúi người xuống, gọi một tiếng: "Ông ơi."

Một tiếng gọi này lại khiến cố gắng bình tĩnh của cậu tan thành mây khói, nước mắt cậu lại tuôn ra, rơi trên mặt ông, cậu hoảng loạn lau đi, lại bị cảm xúc lạnh lẽo khi chạm vào mặt ông nội dọa sợ rụt tay về.

"Con xin lỗi, ông ơi... Con xin lỗi, làm bẩn mặt ông mất rồi. Sao ông lại lạnh thế này? Ông ơi, sao ông lại lạnh thế này?"

Thời Hoài kiệt sức ngã ngồi xuống đất, tay vịn bên mép giường, lại nắm lấy bàn tay đã mất đi độ ấm, nhẹ nhàng dán mặt vào cọ cọ, cọ vài cái.

"Ông nội, ông trả lời con đi, nếu ông không trả lời con, con sẽ giận đấy."

Thời Hoài lặp đi lặp lại.

"Ông tỉnh lại mau lên, ông nhìn con đi, nhanh lên, nhanh tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, không được ngủ lâu như vậy đâu, ông không được không nhìn con. Ông nội, nhanh lên."

"Ông, sao ông lại như vậy? Ông giận con sao? Đừng giận con được không?"

"Nhanh lên đi mà, ông đừng giận con lâu như vậy, con làm sai cái gì sao? Sao ông giận con lâu vậy, lâu lắm rồi không để ý đến con? Ông nội, con sai rồi, con xin lỗi ông được không? Con xin lỗi, con sai rồi, con nhận sai ông phải để ý đến con chứ."

"Nếu ông còn không để ý đến con, con sẽ giận ông đấy, ông dậy nhanh lên, con giận rồi, ông dậy xin lỗi con, dậy dỗ con đi, nếu không con không thèm quan tâm ông nữa, ông nội, nhanh lên."

Thời Hoài nói rất lâu, rất lâu, lâu đến mức không khí cũng bị cảm xúc thống khổ của cậu làm cho ngưng đọng. Ngu Trì Cảnh đứng phía sau cậu, từng tấc xương cốt của hắn cũng đau.

Bác sĩ đã rời đi, ông chưa từng gặp trường hợp nào như thế này, dù ông không mang theo bất kỳ cảm tình nào với người xa lạ nhưng cũng có thể bị đứa nhỏ gầy gò yếu ớt đến cực điểm này làm cho đau lòng. Giống như đau đớn đã lây sang tuyến lệ của ông, từng chút từng chút một, ép ông phải cùng rơi nước mắt.

"Thời Hoài......"

Ngu Trì Cảnh khó khăn

quá mức gọi tên Thời Hoài, lại phát hiện giọng mình quá nhẹ, Thời Hoài không nghe

được. Chỉ có hắn nghe thấy được cuối cùng Thời Hoài hét lên một tiếng đau đớn đến

cùng cực: "Ông nội!"

Hắn xông lên phía trước, muốn bế cậu lên, tay vừa chạm vào lưng Thời Hoài, Thời Hoài đã nghiêng ngả ngất xỉu.

Thời Hoài tỉnh lại, vẫn đang dựa trong ngực Ngu Trì Cảnh.

Bác sĩ nói có thể để Thời Hoài nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, Ngu Trì Cảnh từ chối, hắn ôm Thời Hoài ngồi trên ghế, trên hành lang dài thỉnh thoảng có người đi qua, bước chân rất nhẹ, nhưng hắn đều cố gắng bịt tai Thời Hoài lại.

Thời Hoài tỉnh dậy không nói gì cả, cậu phải ký tên vào giấy chứng tử. Ngu Trì Cảnh không hiểu vì sao còn phải có loại trình tự này, hắn không có lý trí mà ghét tất cả những thứ có thể khiến Thời Hoài đau thêm lần nữa.

Thời Hoài ký tên xong, Ngu Trì Cảnh đưa cậu về nhà. Lâm Nhã cũng đến, những việc còn lại bà sẽ xử lý ổn thỏa.

Thời Hoài nói phải về nhà mình, chắc chắn ông nội có để lại đồ vật cho mình.

Ngu Trì Cảnh đồng ý, lại nói: "Bác sĩ nói, ông nội ra đi bình thường, cũng... không phải chịu đau."

Thời Hoài gật đầu.

"Ông quá mệt rồi, muốn ngủ, không thể ở lại với em nữa."

Lời này là Thời Hoài nói, khi cậu nói không hề khóc. Không biết là cậu đang nói với ai, Ngu Trì Cảnh nghĩ, có lẽ cậu đang tự nói với chính mình.

Đến trước cánh cửa quen thuộc, đột nhiên Ngu Trì Cảnh lại thấy đau đớn, hắn nhớ rõ một lần đứng ở nơi này, hắn nói phải đợi tốt nghiệp xong mới đến gặp ông Thời Hoài.

Nhưng vì sao phải đợi? Vì sao hắn không thể dũng cảm một chút? Vì sao lúc nào Thời Hoài cũng có thể lấy hết can đảm còn hắn thì không? Vì sao phải đợi?

Vì sao phải đợi?

Ngu Trì Cảnh siết chặt nắm tay, lại được một bàn tay ấm áp khác bao bọc lấy.

Hắn ngẩng đầu, Thời Hoài đang mỉm cười với hắn.

"Những chuyện mình không nghĩ đến, không thể coi là mình đã làm sai."