Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 19




Thời gian Tạ Du trầm mặc quá dài.

Có lẽ anh đã chờ lâu lắm rồi. Vất vả mãi mới chờ được, anh ngược lại không biết nên làm thế nào.

Cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu, thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Anh không nói không sao, mới chỉ chấp nhận lời xin lỗi đến muộn của Ngu Trì Cảnh, anh cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Ngu Trì Cảnh lại không biết nên làm gì tiếp theo, không khí lặng im, nhưng hắn biết Tạ Du đang đợi hắn, hắn cũng còn lời muốn nói.

Thời Hoài dán đến gần nhỏ giọng nói: "Làm hòa, làm hòa."

Ngu Trì Cảnh nắm chặt tay Thời Hoài, hơi rũ mắt, hỏi Tạ Du:

"Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không?"

Tạ Du cong khóe môi, biểu tình rất nhu hòa.

"Chúng ta vẫn luôn là bạn, tao chưa nói tuyệt giao với mày."

Ngu Trì Cảnh gật đầu: "Ừ, chỉ là cãi nhau thôi."

Không khí lại tĩnh lặng, Tạ Du không tỏ ý kiến gì về câu trả lời của Ngu Trì Cảnh, chỉ hỏi: "Muốn đi cùng không?"

Thời Hoài còn kích động hơn cả Ngu Trì Cảnh, cậu đẩy Ngu Trì Cảnh một chút, nhỏ giọng nói: "Đi cùng đi cùng, đi cùng nhau đi."

Ngu Trì Cảnh cười khẽ, nắm tay Thời Hoài đi đến bên cạnh Tạ Du, kề vai sát cánh cùng Tạ Du.

Giống như lại quay về trước kia, chỉ là bên cạnh hắn có thêm Thời Hoài.

Thời Hoài nhìn lén Tạ Du mấy lần qua vai Ngu Trì Cảnh, Tạ Du vẫn luôn cười, Tạ Du cười rất đẹp.

Tạ Du cảm nhận được tầm mắt của cậu, cũng quay đầu nhìn lại, hai mắt cười cong cong cong như ánh trăng non, hỏi Ngu Trì Cảnh: "Đây là.... bạn trai?"

Ngu Trì Cảnh gật đầu.

"Sao lại biến người ta thành thế này? Mặt mũi rõ đẹp mà bị mày làm cho kỳ cục."

"Em ấy lạnh."

Thời Hoài nhỏ giọng kêu: "Em không lạnh!"

Ngu Trì Cảnh quay đầu

nhìn cậu, cậu rụt rụt đầu, đáng thương vô cùng: "Em lạnh."

Tạ Du cười vài tiếng, huých tay Ngu Trì Cảnh.

"Sao lại bắt nạt trẻ con?"

"Không bắt nạt em ấy."

"Lại còn không bắt nạt? Khóc đỏ mặt đến mức này."

"Em ấy thích khóc."

Thời Hoài không thèm để ý Ngu Trì Cảnh, cúi đầu uống sữa bò.



Ngu Trì Cảnh nói xong câu này, dừng một chút, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Như vậy cũng đáng yêu mà, không phải sao?"

Tạ Du ngẩn ra: "Gì?"

"Em ấy đẹp, làm thế này cũng rất đáng yêu."

Lúc này Tạ Du mới phản ứng lại, cười thêm vài tiếng nữa: "Tao nói này Ngu Trì Cảnh, yêu vào đúng là không bình thường, nói mấy câu sến súa thuận mồm thuận miệng nhỉ."

Ngu Trì Cảnh không thể thua: "Trẻ con phải dỗ như vậy thôi."

Thời Hoài đỏ bừng tai, nhỏ giọng nói mình không phải trẻ con, lại bị Tạ Du cười trêu chọc: "Còn chưa cai sữa nữa, sao lại không phải trẻ con?"

"Cái này là các con mua cho tớ!"

Ngu Trì Cảnh cười, cũng huých nhẹ Tạ Du: "Đừng trêu, em ấy da mặt mỏng, dễ ngại, lát nữa lại muốn khóc."

Tạ Du làm dấu OK: "Rồi."

Nói xong anh lại nhìn Thời Hoài một cái, thật lòng anh thấy Thời Hoài rất đáng yêu. Một lát sau Tạ Du mới phản ứng lại, quay đầu hỏi Ngu Trì Cảnh: "Vừa nãy cậu ấy gọi mày là gì? Cá con?"

Ngu Trì Cảnh mặt không biến sắc gật đầu: "Ừ, cá vàng."

"Hở." – Tạ Du cười hết cỡ: "Anh Ngu nhà chúng ta bên ngoài có tiếng như thế, yêu vào lại bị gọi là cá con. Cái tên này đáng yêu thật, thế mà anh Ngu cũng nhận luôn. Đúng là, đời khó lường."

"Em ấy thích."

Tạ Du bước sang bên cạnh một bước, nói: "Thôi, hôm nay đến đây thôi, tao không muốn đi với mày nữa đâu."

Ngu Trì Cảnh cười gật đầu: "Ừ, về đi."

Tạ Du vẫy tay với hắn: "Ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp lại."

Ngu Trì Cảnh nhìn Tạ Du đi trước, vẫn không nhịn được, gọi anh lại.

Tạ Du quay đầu nhìn hắn.

"Chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi mày một câu, lúc trước." – Ngu Trì Cảnh dừng một chút: "Tại sao mày lại làm bạn với tao?"

Tạ Du sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi như vậy, chuyện cũ lướt qua trong đầu anh, rồi dừng lại vào một khoảnh khắc nào đó.

Tạ Du cười cười.

"Trước đây khi chọn đội bóng rổ, mọi người đều khinh thường tao, lúc mày chọn người rất không kiên nhẫn, bởi vì mày không chọn được ai ưng ý, sau đó đột nhiên mày chỉ vào tao, nói cậu lại đây ném thử."

"Tất cả mọi người đều nhìn tao, tao cũng nghĩ mày chọn sai người, nhưng mà tao vẫn ném thử. Thực ra chẳng có quả nào ra hồn cả, bởi vì tao run tay, mày lúc đấy đáng sợ lắm đấy Ngu Trì Cảnh."

"Sau đó, mày vẫn chọn tao, còn bắt tao luyện tập cùng mày, không xong không được đi. Ngu Trì Cảnh, mày có biết lần nào tao cũng đói gần chết không hả, mày thật là không có tình người."

Ngu Trì Cảnh ngẩng đầu híp mắt, lại cúi đầu nhìn Ngu Trì Cảnh, cười.

"Nhưng mà, tao cứ muốn cứng đối cứng với tảng đá là mày đấy. Bởi vì chính mày đã thay đổi tao."

Ngu Trì Cảnh cười cười, cũng híp híp mắt, một lúc lâu sau mới đáp lời.

"Tao sẽ không chọn sai người."



——

Ngày hôm sau có hai trận đấu, Ngu Trì Cảnh đưa đội trường mình đánh trước, còn chưa xong mà trong lòng mọi người đã cảm thấy chắc chắn họ sẽ là quán quân.

Chiều hôm ấy đội của Ngũ Tạng đấu với đội của Ngu Trì Cảnh, thua.

May mà bọn họ cũng không để ý, thua thì thua, dứt khoát ngồi xuống xem là được.

Tạ Du chạy đến ngồi bên cạnh Thời Hoài, nói chuyện phiếm với Thời Hoài. Chưa nói được vài câu đã bị Ngu Trì Cảnh liếc vài cái, anh mất kiên nhẫn "Chậc" một tiếng.

"Sao mà Ngu Trì Cảnh phiền thế, cứ nhìn nhìn suốt, tớ chỉ nói với cậu vài câu thôi còn gì?"

Thời Hoài híp mắt cười cười: "Không sao đâu, không cần để ý đến cá con."

"Ừ, bọn mình nói chuyện của bọn mình."

Tạ Du chống cằm, vừa nói chuyện vừa nhìn Ngu Trì Cảnh đầy khiêu khích, một lát sau đột nhiên phát hiện Ngu Trì Cảnh tỏa ra sát khí, cũng không nhìn bên này nữa mà nhìn chằm chằm vào một người ở đội đối diện.

Anh "Ui" một tiếng, nói: "Sao Ngu Trì Cảnh cứ như muốn giết người thế nhỉ? Người kia là ai, làm gì Ngu Trì Cảnh à?"

Thời Hoài nhìn theo, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, Tạ Du nhìn cậu, hỏi cậu làm sao, có quen không?

"Ừm.... Hôm qua cậu ấy cho tớ nước, tớ nhận."

"Chẹp chẹp."

Tạ Du bày ra vẻ mặt thương hại.

"Vậy thì cậu ta thảm rồi, tớ nói cho cậu biết tính Ngu Trì Cảnh nhé, cậu ta rõ ràng dẫm phải bãi mìn của Ngu Trì Cảnh, chắc chắn không sống được trong sân."

Thời Hoài tưởng lời nói đùa của anh là thật, lập tức hoảng loạn, kéo áo anh hỏi: "Vậy có cần, có cần khuyên cá con một chút không? Liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Tạ Du lại cười, không nhịn được vỗ nhẹ đầu cậu.

"Không sao, nó biết chừng mực."

Nửa trận đầu kết thúc, Ngu Trì Cảnh thở hổn hển đi đến trước mặt Thời Hoài, Thời Hoài đứng lên liếc người kia một cái, cậu ta đã mệt bở hơi tai nằm vật dưới đất.

Thời Hoài hít một hơi lạnh, lo lắng kéo lấy áo hai bên hông Ngu Trì Cảnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cá con, thôi bỏ đi được không? Sau này em sẽ không nhận đồ của người khác nữa, anh đừng... đừng so đo... với người kia nữa."

Ngu Trì Cảnh quay đầu nhìn người kia, lại nhìn cậu.

Dáng vẻ cầu xin này của Ngu Trì Cảnh thật khiến lòng người ngứa ngáy.

Ngu Trì Cảnh nghiêng nghiêng đầu, nói: "Không được."

Ánh mắt Thời Hoài lập tức càng thêm đáng thương.

Hắn lại cười nói: "Hay là em bồi thường cho anh, anh sẽ không so đo với nó."

Thời Hoài lập tức đồng ý: "Được! Bồi thường cái gì? Anh muốn uống cái gì sao? Hay là muốn ăn cái gì?"

Ánh mắt Ngu Trì Cảnh tối đen không rõ, hắn cười cười, khom lừng cầm lấy khăn lông trên ghế lau mồ hôi, sau đó nắm tay Thời Hoài, nói: "Vào phòng thay đồ."

Thời Hoài cảm giác có gì đó không đúng, cậu rụt rụt tay lại, Ngu Trì Cảnh quay đầu nhìn cậu một cái, cậu bị cái nhìn uy hiếp của Ngu Trì Cảnh dọa sợ, chỉ có thể ngoan ngoãn để Ngu Trì Cảnh dắt đi.

Tạ Du cũng đứng dậy về đội, trước khi đi còn nói một câu: "Đừng bắt nạt người ta quá đáng..."