Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 17




Ngu Trì Cảnh ngây ngẩn cả người.

Tầm mắt vẫn đang chạm nhau, hắn nhìn thấy trong mắt Thời Hoài có tình yêu, có đau lòng, có từ bi, nhìn thấy sự đồng cam cộng khổ cường đại.

Rõ ràng hắn chưa từng nói hắn đau, chưa từng nói hắn máu lạnh có phải trời sinh hay không.

Nhưng Thời Hoài hỏi hắn có phải hắn đau không, có phải cái đau đã khiến hắn trở nên máu lạnh không.

Thời Hoài cảm nhận được cảm tình hắn chôn giấu ở nơi sâu nhất.

Đó là nơi hắn cho rằng, là nguyên nhân của mọi đau đớn khổ sở.

Thời Hoài duỗi tay sờ sờ đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Lần sau có thời gian nói cho em một chút đi cá con, em muốn biết."

Ngu Trì Cảnh ngây ngốc gật đầu: "...Ừ."

"Còn nữa, xin lỗi Tạ Du đi, cậu ấy đang đợi anh."

Thời Hoài nắm lại tay hắn, sau đó dán mặt lên mu bàn tay hắn.

"Đi đi, có lẽ cậu ấy đã đợi anh lâu lắm rồi."

"Được, kết thúc trận đấu, anh sẽ đi."

Nửa trận sau, trạng thái của Ngu Trì Cảnh khá hơn rất nhiều. Đội bên kia vẫn luôn bị đội hắn áp chế, rất nhanh đã kéo được khoảng cách lớn, trong một phút cuối cùng, Ngu Trì Cảnh tặng đội đối thủ một điểm.

Dưới cái nhìn của toàn trường, trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn ném ngược bóng về rổ đội mình.

Thính phòng vỗ tay ầm ầm cùng tiếng cười, Ngu Trì Cảnh đúng là thích làm theo ý mình, ném quả cuối cùng xong lập tức chạy về phía Thời Hoài. Hắn thở phì phò chống tay hai bên Thời Hoài bao vây cậu trong vong tay mình. Thời Hoài nhích ra sau một chút, hơi nghiêng đầu đi, trên cần cổ trắng nõn đã nhiễm phải màu hồng.

Vậy mà Ngu Trì Cảnh còn cố ý hỏi: "Bé con, sao lại lùi ra sau?"

Thời Hoài không để ý đến hắn, cầm lấy khăn lông trên đùi giúp hắn lau mồ hôi, Thời Hoài lau một chút, hắn lại ghé sát vào một chút.

Thời Hoài không lùi được nữa, tức giận dùng khăn lông che mặt hắn lại.

"Không được nhúc nhích!"

Thanh âm mềm mại mang theo vẻ thẹn quá hóa giận, lại rước lấy vài tiếng cười nhẹ của Ngu Trì Cảnh.

"Được, anh không nhúc nhích."

Thời Hoài đá đá chân Ngu Trì Cảnh, bỏ khăn lông ra, dùng tay che mắt Ngu Trì Cảnh lại mới tiếp tục lau mồ hôi cho hắn. Lau tỉ mỉ xong, hắn lại trêu Thời Hoài một chút mới bằng lòng ngồi bên cạnh Thời Hoài xem trận đấu tiếp theo.

Đội vừa thi đấu với Ngu Trì Cảnh là của trường Ngũ Tạng, cũng là trường học cũ của Ngu Trì Cảnh. Bây giờ Ngũ Tạng lại đấu với Thanh Nguyên. Có vẻ như thay đổi người, Ngu Trì Cảnh nhìn thấy Tạ Du đứng lên.

Hắn yên tĩnh chờ đợi, đợi Tạ Du nhìn về bên này, sau đó giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại chạm nhẹ vào đuôi mắt.

Tạ Du dừng một chút, sau đó gật đầu.

Đội bóng rổ trường Ngũ Tạng không được mấy ai vượt trội. Trước kia thì có, có một mình Ngu Trì Cảnh, bây giờ Ngu Trì Cảnh chuyển trường, bọn họ không có nữa.



Cho nên chơi chẳng ra gì. Ngu Trì Cảnh cũng có thể nhận ra Tạ Du đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể kéo được mấy người kia.

Không đồng lòng.

"Anh qua đó một lát."

Ngu Trì Cảnh xoa xoa mặt Thời Hoài, đứng lên, đi đến khu vực nghỉ ngơi của Ngũ Tạng. Mấy người nhìn thấy hắn hơi ngạc nhiên, cũng không ai nói gì, không biết ai mở lời gọi "Anh Ngu" mới kéo theo vài tiếng chào hỏi nữa.

Ngu Trì Cảnh nhàn nhạt lên tiếng: "Không biết chơi?"

Không ai dám nói chuyện.

"Dạy hai năm, mới mấy tháng đã quên hết rồi?"

Biểu tình của Ngu Trì Cảnh lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh như băng.

Vài người đứng chung một chỗ, đều cúi thấp đầu.

Hắn thở dài, hiếm khi lành tính một lần.

"Ai công, ai thủ, ai ném chuẩn, ai chuyền bóng xa, có cần tôi giúp các cậu nhớ lại không?"

"Không, không cần."

"Cố gắng chuyền bóng cho Tạ Du, tỉ lệ ghi bàn của cậu ấy cao hơn các cậu."

"Biết rồi, anh Ngu."

Ngu Trì Cảnh nhìn về phía Tạ Du, đúng lúc Tạ Du cũng nhìn hắn.

Bốn mắt giao nhau, cảm xúc trong lòng nhau không cùng một kiểu, nhưng cũng không ai nói lời nào.

Cuối cùng Ngu Trì Cảnh thu hồi tầm mắt trước, nói một câu cuối cùng, cố lên.

Hắn quay người trở về, Thời Hoài đang cầm một chai nước có ga cười rất vui vẻ, vừa thấy hắn đã nhét vào tay hắn nói hắn uống.

Ngu Trì Cảnh nhíu mày hỏi: "Ở đâu ra?"

"Vừa nãy có người khác cho em."

Ngu Trì Cảnh càng nhíu chặt mày.

"Ai cho em?"

"Kia." – Thời Hoài chỉ một người nào đó ở đội khác: "Anh quen cậu ấy không? Vừa nãy cậu ấy cứ nhìn sang bên này."

Ánh mắt Ngu Trì Cảnh trầm xuống, Thời Hoài vẫn chưa nhận ra được cảm xúc của hắn, cậu cười nhìn bên kia, còn nói người kia tốt thật, cho cậu nước uống.

Áp suất quanh thân Ngu Trì Cảnh đều thấp xuống cực nhanh, hắn đặt chai nước sang một bên ghế, cầm khăn và nước trên đùi Thời Hoài, rồi tóm tay Thời Hoài kéo mạnh lên.

Thời Hoài hoảng sợ, ấp úng hỏi một câu: "Làm sao vậy?", không nhận được câu trả lời, cậu cũng không dám lên tiếng nữa.

Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài vào phòng thay đồ. Lúc này đang trong trận đấu, trong phòng không có ai, Ngu Trì Cảnh kéo Thời Hoài đi trước mình, đẩy eo cậu một cái, nhìn Thời Hoài thất tha thất thểu bước vào phòng mới nhấc chân đi vào, trở tay khóa cửa lại.



Nghe thấy tiếng cửa khóa cành cạch sau lưng, sống lưng Thời Hoài đột nhiên lạnh toát, cậu nắm chặt tay áo theo bản năng, vừa quay người lại đã bị Ngu Trì Cảnh đè lên tủ đò. Ngu Trì Cảnh áp rất gần cậu, cậu sợ đến mức đẩy Ngu Trì Cảnh ra, lại bị hắn tóm chặt hai tay đè qua đỉnh đầu. Dường như Ngu Trì Cảnh rất không hài lòng vì cậu phản kháng, hắn tóm chặt hai cổ tay cậu nhấc cao lên khiến cậu không thể không cố gắng nhón chân, cùng vừa vặn kéo gần khoảng cách giữa hai người lại. Khi Ngu Trì Cảnh dừng tay, chóp mũi hắn đúng lúc chạm vào chóp mũi Thời Hoài.

Thời Hoài hoảng loạn chớp mắt, hai mắt đã đỏ hồng, đột nhiên cậu thấy rất tủi thân, không biết vì sao Ngu Trì Cảnh lại giận.

Ngu Trì Cảnh nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, lạnh giọng hỏi: "Người khác tốt?"

Thời Hoài chưa kịp phản ứng, mới chậm chạp kêu "A" một tiếng đã bị Ngu Trì Cảnh bóp cằm thô bạo hôn lên.

Trong phòng thay đồ chỉ còn tiếng nức nở be bé và tiếng cọ xát vì hai chân cậu run rẩy, mũi chân cọ lên mặt đất sàn sạt.

Ngón tay xinh đẹp ban đầu nắm chặt, móng tay hồng phấn bấu vào lòng bàn tay, sau đó bất lực mở ra, các ngón tay thô ráp thuận thế tiến vào lòng bàn tay cậu, cổ tay trắng như sứ đã bị bóp chặt thành màu đỏ, bên cạnh nốt ruồi ở cổ tay là miếng ngọc trơn nhẵn.

Ngón tay trắng nõn, ngón tay màu lúa mạch, ngọc màu xanh, nốt ruồi màu xám, cổ tay màu đỏ.

Một hồi hòa lẫn vào nhau còn hỗn loạn hơn cả bảng pha màu, nhưng lại chỉnh tề hơn cả hộp màu mới, là bức tranh đơn giản nhất, lại là bức ảnh phức tạp tràn ngập sắc tình.

Khi Thời Hoài được buông ra, miệng cậu còn chưa khép kịp, lưỡi vẫn còn mất hồn chạm lên cánh môi.

Nước mắt đã chảy ra từ lúc nào, từng giọt đọng trên cằm, bị Ngu Trì Cảnh liếm sạch sẽ.

"Người khác tốt?"

Ngu Trì Cảnh lại hỏi một lần.

Thời Hoài còn chưa hoàn hồn, ánh mắt lơ đãng mất đi tiêu cự, Ngu Trì Cảnh lại thò đến gần hôn lên mắt cậu, mũi cậu, môi cậu, an ủi cậu chờ cậu hoàn hồn.

Nhưng sự kiên nhẫn của hắn chưa bao giờ có thừa.

"Bé con, nói đi, đừng để anh chờ, anh không kiên nhẫn đâu."

Thời Hoài ngẩng đầu, nghẹn ngào một lúc, nói: "Không, không tốt."

"Ừ." – Ngu Trì Cảnh cắn cắn cằm cậu: "Sau này không được nhận đồ của người khác."

"Em tưởng đó là bạn của anh, cho nên mới nhận."

"Anh không có nhiều bạn như vậy."

Thời Hoài ấm ức chớp mắt: "Vậy... Cậu ấy muốn làm quen với anh, muốn tặng nước cho anh, cũng có sao đâu."

"Nó muốn tặng em."

Thời Hoài ngốc nghếch cãi lại: "... Tặng cho em, cũng không sao mà, có lẽ cậu ấy chỉ muốn làm bạn."

Một câu này thành công đốt lên ngọn lửa vừa tắt trong lòng Ngu Trì Cảnh.

"Vậy lúc trước nữ sinh kia nhắn tin cho anh, vì sao em không cho anh đi, có lẽ cô ấy cũng chỉ muốn làm bạn với anh thôi."

"Có rất nhiều người thích anh." – Thời Hoài bật khóc: "Hơn nữa cậu ấy là con gái, có rất nhiều... rất nhiều con gái thích anh, anh không biết sao? Người cho em nước là con trai, em nghĩ cậu ấy chỉ muốn làm bạn thôi. Nhưng mà cô gái kia, rõ ràng cậu ấy muốn... muốn nói thích anh, sau đó hôn anh."

Nước mắt Thời Hoài càng lúc càng rơi nhiều: "Em... Em không muốn, không muốn người khác hôn anh."