Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 15




Sáng hôm nay, Thời Hoài hiếm khi ngủ nướng.

Ngu Trì Cảnh thấy cậu không muốn rời giường cũng hơi mềm lòng, nhưng không thể không đi học, hắn đành đỡ cậu dậy mặc quần áo cho cậu, xách nách cậu vác đi đánh răng rửa mặt.

Thời Hoài vẫn ngây ngốc, ngồi vào bàn học vẫn còn ngẩn ngơ mở sách. Ngu Trì Cảnh không biết hai nụ hôn tối hôm qua lại mang đến ảnh hưởng lớn đến thế.

"Bé con, em mất hồn cả đêm rồi đấy, muốn biến thành chim cánh cụt hả."

Thời Hoài vừa lật đến trang sách cuối cùng, dùng ngón tay viết viết trên sách, nghe Ngu Trì Cảnh nói vậy cậu ngơ ngác nhìn hắn.

"A?"

Ngu Trì Cảnh bóp mặt cậu.

"Tối hôm qua hôn mạnh quá, làm bé con của anh choáng váng rồi."

Nghe thấy Ngu Trì Cảnh nói "bé con của anh" rất tự nhiên, Thời Hoài lại mất tự nhiên đỏ mặt.

"Không nhìn thấy, cảm giác..." – Thời Hoài mím mím môi: "Ngứa, ngứa..."

"Ngứa ở đâu?"

Thời Hoài khẽ há miệng như đang tự hỏi, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắp bắp đưa ra đáp án buồn cười: "Não, đầu."

Ngu Trì Cảnh cười.

Thời Hoài giống như một tờ giấy trắng.

Ngu Trì Cảnh quay đầu nhìn đồng hồ, còn mấy phút nữa là tan học, hắn trầm mặc đợi một lát. Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người đều ùa ra ngoài, hắn chặn Thời Hoài trong một góc.

"Ngứa đầu, tức là... quá thoải mái."

Ngu Trì Cảnh thấp giọng nói xong lại duỗi tay che hai mắt Thời Hoài. Thời Hoài lại rơi vào bóng đêm, tất cả các giác quan còn lại đều trở nên rõ ràng, cảm xúc trên môi ướt nóng mềm mại, môi dưới bị người kia ngậm lấy, hơi thở nóng bỏng giao nhau, mặt cậu bị một bàn tay bao trùm toàn bộ, còn bị xoa xoa hơi dã man, xoa đến khi mặt cậu đỏ bừng lên, hé miệng nghênh đón Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh buông Thời Hoài ra, cũng bỏ tay xuống, Thời Hoài hơi híp mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn hỏi: "Thoải mái không?"

Thời Hoài vẫn chưa tỉnh táo, lại gật đầu nói tỉnh táo, một lát sau đột nhiên cậu che mặt ngả người về phía trước dựa lên vai Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh cười xoa lưng cậu, dỗ ngọt cậu vài câu, nói, còn phải ăn sáng nữa, đi thôi.

Trên đường đi ăn sáng, Thời Hoài rúc sau lưng Ngu Trì Cảnh không ló mặt ra lấy một lần.

Giờ nghỉ trưa, Ngu Trì Cảnh cũng hơi mệt nhọc, hắn ghé vào bàn tính ngủ cùng Thời Hoài, hắn kéo ghế dựa sang gần Thời Hoài để cậu có thể dựa vào vai hoặc nằm gối trên cánh tay hắn mà ngủ, sẽ thoải mái hơn bình thường một chút. Thời Hoài lại xốc áo khoác lên cùng che đầu hắn lại, muốn dựa đầu vào hắn.

Thực ra Ngu Trì Cảnh không thích cảm giác nhiệt độ cao, quần áo che kín hai người, tiếng hít thở vây quanh, làn da đang nóng lên, hắn lại thấy thích thú lạ thường.

Độ ấm này sẽ khiến Thời Hoài cảm thấy ấm áp dễ chịu, gương mặt cậu nóng nóng hồng hồng, khi chạm vào giống như chạm vào cái bụng mềm mại của chú mèo con.

"Em ngủ đây cá con."

"Ừm, bé con ngủ ngon."

Thời Hoài ngủ rất nhanh, Ngu Trì Cảnh làm bạn với tiếng hít thở đều đều của cậu chìm vào giấc ngủ.



Khi hắn tỉnh lại, Thời Hoài vẫn còn đang ngủ, hắn chỉ yên tĩnh nhìn Thời Hoài ngủ. Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Thời Hoài quay đầu đi để lại cho gắn cái gáy tóc xù.

Hắn thổi nhẹ vào tai Thời Hoài, Thời Hoài lại ngoan ngoãn quay mặt lại đối diện với hắn.

Ngu Trì Cảnh thò lại gần hôn nhẹ Thời Hoài: "Dậy học thôi, bé con."

Thời Hoài mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, lẩm bẩm một câu nóng quá, dựa qua dán vào mặt Ngu Trì Cảnh, lại phát hiện mặt Ngu Trì Cảnh cũng rất nóng, cậu không vui lấy một quyển sách đặt lên mặt mình.

Ngu Trì Cảnh nhìn Thời Hoài bằng ánh mắt nặng nề.

Thời Hoài thoải mái hơn một chút mới quay qua nhìn hắn, lại bị ánh mắt hắn làm hoảng sợ, cậu tủi thân hỏi: "Cá con, anh muốn ăn em à?"

Ngu Trì Cảnh nhanh chóng thu hồi thần sắc, duỗi tay xoa xoa đầu Thời Hoài, nói: "Không phải, xin lỗi bé con, anh làm em sợ sao."

"Anh chỉ muốn hôn em thôi."

Thời Hoài lắc đầu: "Nhìn anh giống như muốn ăn em vậy."

Ngu Trì Cảnh dừng một chút, dứt khoát gật đầu: "Đúng là anh rất muốn ăn em."

"Nhưng mà em không có thịt gì cả, anh ăn em không no bụng được đâu."

Ngu Trì Cảnh cười bất đắc dĩ: "Anh chưa nói muốn ăn thịt em."

"Thế ăn gì? Gặm xương à?"

Ngu Trì Cảnh nhìn chằm chằm cổ Thời Hoài, cuối cùng duỗi tay quay đầu cậu về phía trước, để Thời Hoài nhìn bảng đen: "Học đi."

——

Mấy tiết học buổi chiều Ngu Trì Cảnh phải đến sân vận động tập luyện, Thời Hoài phải ở lại lớp học.

Trước khi đi Ngu Trì Cảnh bóp bóp cằm cậu nói tan học chờ hắn, rồi hai người cùng đi ăn cơm.

Thời Hoài gật đầu đồng ý.

Khi Ngu Trì Cảnh đến sân vận động, mọi người đã đến rồi, đều đang đợi hắn. Trong đội đa số là học sinh lớp 11, hắn là một trong số ít học sinh lớp 12, trước khi Hứa Tịch cũng trong đội bóng rổ nhưng đã xin rời đội rồi.

Lúc này Ngu Trì Cảnh mới nhớ ra trước kia hắn và Tạ Du cùng tham gia một trận đấu giao hữu, Hứa Tịch thuộc đội đối thủ.

Chỉ là hắn chưa bao giờ ghi nhớ người khác, khi thi đấu cũng chỉ lướt qua vội vàng.

Nghĩ vậy, Ngu Trì Cảnh đột nhiên phản ứng lại, lần thi đấu này, có thể Tạ Du cũng sẽ tham gia.

Hắn không biết phải đối mặt với Tạ Du thế nào.

Nhưng hắn chắc chắn mình hy vọng Tạ Du có thể đến, có thể làm đối thủ của hắn, điều này ít nhất cũng chứng tỏ Tạ Du ở ngôi trường kia không đến nỗi nào.

Ngu Trì Cảnh thở dài, cố gắng không nghĩ nhiều nữa.

Kết thúc tập luyện, Ngu Trì Cảnh đổ đầy mồ hôi, hắn cầm khăn lông lau qua người, vừa giương mắt lên đã thấy một cái đầu xù xù thò vào từ ngoài cửa.

Hình như là Thời Hoài.



Ngu Trì Cảnh giơ tay vuốt tóc mái ướt lên, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn một chút, hắn híp híp mắt, thấy rõ gương mặt kia, quả nhiên là Thời Hoài.

Ngu Trì Cảnh thả khăn lông xuống, nói với những người còn lại một câu "Đi trước.", sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Hắn đến cạnh cửa duỗi tay, Thời Hoài lập tức nhào vào lòng hắn.

"Không phải anh nói em ở phòng học đợi anh hả."

Thời Hoài giơ ba ngón tay lên: "Tan học ba phút rồi đó cá con."

"Ồ, anh quên xem giờ, ngày mai anh sẽ đặt báo thức."

Ngu Trì Cảnh xoa xoa đầu Thời Hoài, lại hỏi: "Em viết văn xong chưa?"

"Xong rồi! Em nộp cho thầy luôn rồi."

"Chắc chắn sẽ được điểm cao, bình thường em làm văn cũng toàn được điểm tối đa mà."

"Không biết nữa, chắc trong trường sẽ có người khác học giỏi hơn đấy."

"Ừm, em đúng là người khác trong người khác học giỏi hơn."

Mỗi lần Ngu Trì Cảnh nói những lời này đều rất bình thản tự nhiên, giống như đang trần thuật sự thật vậy, không nghe ra được là đang khen, đang nịnh hót hay đang dỗ ngọt lấy lòng.

Thời Hoài ngoan ngoãn dán dán vào lòng hắn.

"Cá con biết khen quá ta."

Ngu Trì Cảnh cười, tay từ trên eo Thời Hoài chuyển lên vai cậu, lòng bàn tay đặt lên má cậu để cậu áp sát mặt vào người mình, sau đó cúi đầu hôn Thời Hoài.

"Vậy bé con cũng khen anh đi."

"Cá con chơi bóng cực kỳ siêu!! Có thể quay lưng ném bóng vào rổ nữa! Giỏi quá đi thôi!"

Hai mắt Thời Hoài chứa đầy ngôi sao, gãi đúng chỗ ngứa của Ngu Trì Cảnh. Từ trước đến giờ Ngu Trì Cảnh chưa từng vui như bây giờ.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngu Trì Cảnh lại giấu Thời Hoài trong chăn hôn rất nhiều lần mới cho Thời Hoài đi ngủ.

Chiều hôm sau hắn lại phải đi tập luyện, rõ ràng đã đặt báo thức rồi, vừa tan học hắn liền chuẩn bị đồ đạc, kết quả Thời Hoài lại chạy đến đây.

Hắn vừa bước ra khỏi sân vận động vài bước, Thời Hoài đã chạy đến nhào vào lòng hắn, cả khuôn mặt đỏ bừng vì chạy quá nhanh.

Nói mấy lần không có tác dụng, Ngu Trì Cảnh dứt khoát đợi Thời Hoài ở sân vận động. Mỗi lần đến Thời Hoài đều vào thẳng sân, không còn lấp ló đầu ngoài cửa nữa.

Lần nào khuôn mặt cậu cùng đỏ hồng vì chạy.

Cậu không biết mình đẹp đến mức nào, khi đỏ mặt đáng yêu đến mức nào, hai mắt tròn xoe ngoan ngoãn đến mức nào, mỗi lần gọi cá con đều cất cao âm cuối như đang làm nũng.

Người trong đội đều nhìn cậu, dù biết cậu đến tìm Ngu Trì Cảnh, mọi người đều không tự giác dời đi tầm mắt.

Ngu Trì Cảnh không thích Thời Hoài bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng hắn cũng không nỡ để cậu đợi hắn ở phòng học, hoặc là bắt Thời Hoài đứng đợi bên ngoài không được vào.

Lần nào hắn cũng dùng áo khoác che đầu Thời Hoài lại.

Hắn muốn giấu Thời Hoài đi.