Có đến mấy lần cô mởngăn kéo, nhìn nét chữ trên phong bì màu trắng, tim đập thình thịch, tay giơ rachưa kịp chạm vào đã rụt lại. Gương mặt của anh, mùi cơ thể anh, nụ hôn đầu,lần đầu nắm tay, lần đầu… của họ.
Nghiêu Vũ ngây người ngồi trong văn phòng. Đọc haykhông? Cô có vẫn phân vân. Trong ngăn kéo thứ ba bàn làm việc của cô có ba bứcthư gửi theo đường hàng không, mỗi tuần một bức, cô đã nhận được ba bức.
Vừa nhìn nét chữ cứng cáp bằng bút bi mực xanh đen côđã biết đó là thư của Đồng Tư Thành. Anh quen dùng bút bi, nét chữ phóngkhoáng. Người ta bảo, nét chữ nét người, Nghiêu Vũ lắc đầu không tin, chữ côrất xấu, lại díu vào nhau, chẳng lẽ cô là hạng tiểu nhân hẹp hòi?
Cô hẹp hòi ư? Nghiêu Vũ mím môi, nếu không tại saokhông cho anh một cơ hội nữa? Khuôn mặt đẹp trong sáng của Đồng Tư Thành lạihiện ra trong tâm trí. Hồi đó quả thực anh rất tốt với cô, cưng chiều cô rấtmực.
Còn nhớ, những lần hai người phóng xe địa hình lên núichơi, Nghiêu Vũ hầu như không phải đạp xe, cô chỉ cần nắm chắc tay lái. Đồng TưThành một tay nắm ghi đông, một tay đặt lên vai cô, vừa ra sức đạp xe, vừa đẩycô đi.
Nghiêu Vũ hớn hở nói, thế này giống như em đi xe đạpđiện, cô trầm trồ khen quả núi quá lớn. Có lúc cô thích nghiêng đầu ngó mặtanh, ngắm vầng trán lấm tấm mồ hôi, nụ cười sáng rỡ như sắc nắng. Vừa đi đượcmột đoạn cô đã hỏi anh, mệt không.
Hi, không mệt! Em nặng bao nhiêu? Đồng Tư Thành luônnói như vậy.
Dần dần thành quen, mỗi lần cùng anh lên núi, cô chỉcần điều khiển tay lái, hình ảnh Đồng Tư Thành đạp xe đẩy cô lên núi, lần nàocũng khiến cô nhớ tới cảnh Sisyphus[1] đẩy hònđá tảng khổng lồ trong Thần thoại Hi Lạp. Cảmxúc đó luôn tác động đến quyết định của cô.
[1] Sisyphus vì mắc tội khinh mạn các vịthần nên phải chịu hình phạt không ngừng lăn một tảng đá lên đỉnh núi để rồilại bị chính tảng đá đó lăn trở lại đè lên người.
Nghiêu Vũ nhắm mắt, đầu ngửa về sau, lại nghĩ tới lầncùng Đồng Tư Thành đến trường ngoài thăm bạn anh, lúc đó đã muộn, không còn xebus, đi xe taxi về trường phải mất mấy chục đồng, Đồng Tư Thành liền mượn xeđạp đưa cô về.
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng con đường, Đồng Tư Thành biếtcô dỗi, suốt dọc đường không nói, anh cũng đạp rất nhanh. Nghiêu Vũ ôm anh, mặtáp vào lưng anh, nghe tiếng tim và hơi thở gấp gáp của anh, lúc đó cô nghĩ gì?Muốn đoạn đường kéo dài mãi mãi, muốn cả đời ngồi sau lưng anh, yên tâm để anhđưa về nhà.
Buổi tối đó, trên trời có vầng trăng khuyết, bên cạnhvầng trăng có một vì sao rất sáng. Đồng Tư Thành đi đường tắt theo lối cổng sauvề trường, hai bên đường là những ruộng rau, Nghiêu Vũ hỏi anh: “Tại sao chúngta đi thế nào, trăng cũng ở trước mặt?”.
Đồng Tư Thành ngước nhìn trăng, bánh xe chờm lên hònđá, xe lật nghiêng, Nghiêu Vũ nhảy xuống, Đồng Tư Thành luống cuống quay phảiquay trái vẫn không giữ được, cả người lẫn xe lao xuống ruộng rau.
Nghiêu Vũ đứng trên đường cười khanh khách. Anh đẩy xetừ ruộng rau lên, lẩm bẩm: “Chỉ tại nhìn trăng của em”.
Hai người nhìn nhau cười một lát. Đồng Tư Thành độtnhiên nói: “Anh hôn em được không?”.
Đó là lần đầu tiên hai người hôn nhau, đến giờ NghiêuVũ vẫn nhớ cảm giác nụ hôn đó. Môi anh mềm ấm in lên môi cô, cứ như vậy, môi épmôi, không động đậy, chỉ cảm giác cùng thở ra hơi nóng.
Rất lâu mới buông, lại không dám nhìn nhau. Nghiêu Vũđầu cúi thấp, Đồng Tư Thành dắt xe đi bên cạnh, cứ như vậy đi bộ về trường.
“Nghiêu Vũ! Sao thế!”.
Nghiêu Vũ hơi giật mình, mở mắt nhìn thấy Chung Cườngđứng trước bàn ngạc nhiên nhìn cô. Cô chớp mắt, lúng túng nhận ra nước mắt đãchảy dài trên má từ lúc nào, vội vàng lấy cùi tay lau, nhoẻn cười: “Ồ, tối quachơi game quá muộn, ngủ ít, xin lỗi!”.
Chung Cường nghi hoặc nhìn nụ cười của Nghiêu Vũ, vậymà vừa rồi anh đã tưởng cô có chuyện gì: “Cô đến phòng kế hoạch của Gia Lâm,đưa cho họ kịch bản quảng cáo khu chung cư mới”.
“Ô!”. Nghiêu Vũ hơi do dự, định nói, lại thôi, kịchbản này do cô viết, đương nhiên cô phải đi đưa, đành nói: “Vâng!”.
“Vốn định gửi qua mạng, nhưng phía Gia Lâm yêu cầu xembăng”. Chung Cường giải thích.
“Biết rồi, hôm nay phải mang về ý kiến của họ chứ?”.
“Đương nhiên, càng nhanh càng tốt”.
Nghiêu Vũ không muốn lại gặp Đỗ Lối hoặc Hứa DựcTrung. Mắt lại liếc về ô khóa kéo chặt, thư của Đồng Tư Thành không cần xem côcũng biết nội dung, lúc đầu chính anh yêu cầu chia tay, nếu không muốn hòagiải, hà tất phải viết thư.
Thiên Trần đã nói, Đồng Tư Thành cuối năm về nước, cònba tháng nữa anh sẽ về. Lòng cô lại rối bời, gọi cho Thiên Trần, tín hiệu vừathông lại thấy ngắt máy.
Lát sau Thiên Trần nhắn tin: “Đang đi làm phóng sự ởTân Cương, một tuần nữa mới về. Có việc gì?”.
Nghiêu Vũ nghĩ một lát, nhắn lại: “Không có gì, địnhhẹn đi ăn, khi nào về gọi lại”.
Thu xếp đồ, Nghiêu Vũ đi taxi đến tập đoàn Gia Lâm.
“Cô Nghiêu, xin chờ một lát, nhân lúc phó tổng ở đây,tôi muốn trình anh ấy xem”. Tiểu Trương ở phòng kế hoạch nhận kịch bản nói vớicô.
“Được, phiền anh quá”. Nghiêu Vũ ngồi uống trà chờ ýkiến của Hứa Dực Trung, cô lờ mờ cảm thấy sẽ không thuận lợi.
Lát sau, Tiểu Trương đi vào, “Cô Nghiêu, phó tổng mờicô đến văn phòng một lát”.
Nghiêu Vũ bắt đầu nhớ lại mấy lần mình bóng gió châmchọc Hứa Dực Trung, liệu anh ta có nhân cơ hội làm khó cô? Nhưng lại nghĩ côngviệc là công việc, cũng thấy nhẹ nhõm. Đi đến gần phòng làm việc của Hứa DựcTrung, liền nhìn thấy Đỗ Lối.
Trên mặt Đỗ Lối vẫn nụ cười thường trực: “Nghiêu Vũ,ngồi đợi ở phòng ngoài một lát, phó tổng xong ngay”.
“Được”.
Nghiêu Vũ ngồi lên salon phòng ngoài, Đỗ Lối rời khỏibàn, rót trà cho cô, mắt liếc trang phục thoải mái của Nghiêu Vũ nói vui: “Hainăm không gặp, xem ra lúc nào cậu cũng ung dung như vậy”.
“Cũng tạm”.
“Nghe nói…”. Đỗ Lối đặt cốc trà trước mặt cô, “Đồng TưThành sắp về nước? Hai người có định quay lại với nhau?”.
Nghiêu Vũ nhìn Đỗ Lối, cô ta có vẻ rất quan tâm, độtnhiên thấy buồn cười, có lúc Đỗ Lối quan tâm cô hơn cả Thiên Trần và Tuệ An,nhanh như vậy đã biết tin về Đồng Tư Thành. “Đỗ Lối, cậu đẹp thế, sao mãi vẫnkhông tìm được bạn trai?”. Nghiêu Vũ nói nhỏ, mắt liếc quanh phòng làm việc:“Nhắm anh ta rồi?”.
Đỗ Lối lập tức thôi cười, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi cótìm được bạn trai hay không, không liên quan tới cậu”.
Nghiêu Vũ nghiêm mặt: “Đồng Tư Thành và tôi cũng khôngliên quan tới cậu!”.
“Tại sao cậu không cho Đồng Tư Thành biết…”. Mắt ĐỗLối giễu cợt.
Nghiêu Vũ cũng thản nhiên nhìn trả: “Tôi không hiểu,tại sao cậu quan tâm đến tôi như thế, hay là thích tôi rồi?”.
“Cậu!”. Đỗ Lối tức giận, quay đầu đi.
Nghiêu Vũ nhàn tản tựa vào salon: “Yên tâm, tôi tuyệtđối không muốn tham dự vào cuộc sống của cậu, vĩnh viễn không, tránh càng xacàng tốt, cậu cũng nghĩ thế chứ? Cho nên, không cần phải nhìn thấy tôi là xùlông nhím”. Cô không hiểu, tại sao Đỗ Lối vẫn còn hứng thú với cô như vậy, tốtnghiệp hai năm, vẫn còn muốn biết chuyện của cô.
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Đỗ Lối đổchuông. Cô nghe xong, trở lại bình thường nói với Nghiêu Vũ: “Phó tổng mờivào”.
Nghiêu Vũ đứng dậy, đi vào phòng trong, Đỗ Lối nói nhỏsau lưng cô: “Đây là số mệnh! Cậu vẫn đi vào cuộc sống của tôi, Nghiêu Vũ”.
Nghiêu Vũ thở dài, ngoái đầu nói: “Việc gì phải thế,Đỗ Lối, chúng ta đều đã lớn”.
Đỗ Lối bướng bỉnh nhìn cô, ngạo mạn hất cằm, có ngọnlửa cháy trong mắt. Nghiêu Vũ cảm thấy Đỗ Lối lúc này rất đẹp, cũng rất đángthương. Thậm chí cô đã muốn quay đi, không thích có bất cứ liên quan với tậpđoàn Gia Lâm. Nhưng lại thấy mình không làm gì sai, tất cả là do Đỗ Lối gây ra,cần gì phải bận tâm cảm giác của cô ta? Cô bình tĩnh nhìn thẳng Đỗ Lối mấygiây, đẩy cửa gian trong.
Hứa Dực Trung đang cau mày xem băng quảng cáo. NghiêuVũ nhìn thái độ anh ta, bụng nghĩ hỏng rồi. Lập tức gác lại chuyện của Đỗ Lối,ngồi ngay ngắn chờ nghe ý kiến của Hứa Dực Trung.
“Thiết kế là do cô làm?”.
“Đúng!”.
“Thiết kế này không ổn”. Hứa Dực Trung nói thẳng.
Nghiêu Vũ nhìn anh ta, thầm nghĩ, anh ta bới lông tìmvết hay là không hài lòng thật?
Hứa Dực Trung cười: “Tôi không phải hạng công báo tưthù như một số người. Thiết kế này không phù hợp ý tưởng và phong cách khuchung cư mới của Gia Lâm”.
Nghiêu Vũ chậm rãi nói: “Thiết kế này làm theo tư liệudo phòng kế hoạch của bên này gửi đến. Có thể phiền phó tổng Hứa nói rõ hơnkhông?”.
“Cô Nghiêu, là thế này, màu sắc cần sáng hơn và tiếttấu cần nhanh hơn, khu chung cư mới của Gia Lâm với kiểu căn hộ nhỏ, cầu thangmáy là chính, lời giới thiệu tôi cảm thấy chưa có không khí hiện đại, đồ họanên thay thế bằng mẫu căn hộ mới của chúng tôi, vấn đề này phòng kế hoạch sẽcung cấp tư liệu cho bên đó”.
Cái gì? Đây chính là kiểu người bán trời không văn tự!Theo ý anh ta, toàn bộ thiết kế phải làm lại? Cô trầm ngâm một lát nói: “Nếubây giờ làm lại toàn bộ, một là vấn đề thời gian, hai là kinh phí trước đây GiaLâm đã bỏ vào. Chuyện này tôi không quyết được”.
“Thời gian chỉ cần bên đó làm thêm giờ. Còn đầu tư làmmới tôi sẽ trực tiếp nói với giám đốc Vương”.
Hứa Dực Trung nói ngắn gọn.
Cô nhẩm tính thời gian, phối hợp với họa sĩ phụ tráchmĩ thuật, liên hệ chế tác mô hình, làm liền mấy ngày đêm là ổn. Nghiêu Vũ đứnglên lễ phép cáo từ: “Tôi sẽ truyền đạt lại ý kiến của phó tổng Hứa. Sẽ làm lạitheo yêu cầu của bên này, hoàn thành mô hình sớm nhất”.
Cô đang định đi, Hứa Dực Trung đột nhiên nói: “Phải đểcô Nghiêu làm lại, tôi rất tiếc!”.
Nghiêu Vũ ngoái đầu cười: “Phó tổng Hứa khách khí rồi,người bỏ tiền là chủ lớn, chúng tôi có nghĩa vụ làm khách vừa lòng. Tiếp xúcnhiều có thể cùng hiểu nhau cũng tốt”.
Hứa Dực Trung cảm thấy Nghiêu Vũ hôm nay rất biếtđiều, cũng rất dễ nói chuyện. Anh cười, “Có thể phòng kế hoạch chưa lĩnh hộihết ý kiến của tôi, lần này quả thực làm phiền các cô, khi nào hoàn thành, tôimời cô Nghiêu đi ăn”.
Nghiêu Vũ lập tức từ chối: “Làm khách hàng hài lòng làtrách nhiệm của chúng tôi. Phó tổng Hứa không cần khách khí, chúng tôi sẽ cốgắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Tạm biệt”.
Thư của Đồng Tư Thành từ Scotland giá lạnh, đồi núitrập trùng bay đến. Đây đã là bức thứ tư. Sau mỗi bức thư nhận được, Nghiêu Vũđều cảm thấy bóng dáng Đồng Tư Thành hiện ra rõ hơn, dường như anh đang theonhững bức thư từng bước đi về phía cô.
Thư đến tay Nghiêu Vũ không quá mười giây, cô khôngđọc, bỏ ngay vào ngăn kéo. Nhưng hàng ngày đi làm, cứ có thời gian rảnh là côkhông kiềm chế được, mắt lại liếc về phía ngăn kéo đó. Sau đó lòng lại bồnchồn. Cô muốn biết, tại sao Đồng Tư Thành viết thư hối hận muốn hòa giải vớicô, cũng muốn biết, rốt cuộc những điều anh viết liệu có thể làm cô dao động,càng muốn biết, tại sao anh một mực kiên trì như vậy!
Anh tin rằng cô không tự ái, có thể bỏ qua chuyện cũ?Tự tin vẫn còn cơ hội thứ hai? Tuy phân vân, nhưng câu trả lời đã có, quả thựccô chưa quên. Chỉ có điều sự gắng gỏi hai năm qua của cô cơ hồ không chỉ vìĐồng Tư Thành.
Nghiêu Vũ ngồi trong văn phòng, chân tay như thừa,không biết làm gì. Có đến mấy lần cô mở ngăn kéo, nhìn nét chữ trên phong bìmàu trắng, tim đập loạn, vừa giơ tay lấy, chưa kịp chạm vào đã rụt lại. Khuônmặt, mùi cơ thể anh, nụ hôn đầu, lần đầu nắm tay, lần đầu hò hẹn, lần đầu… củahọ.
Nghiêu Vũ bàng hoàng, tim xốn xang. Có một giọng nóithôi thúc cô, đừng cố chấp, hãy đọc xem anh ấy viết gì, chỉ đọc lướt một lần!
Cảnh chia tay lại hiện lên. Tim thắt lại, nỗi đau lạinhư dao chích vào lòng, Nghiêu Vũ hốt hoảng vội vàng khóa ngăn kéo, nhanh chóngrời phòng làm việc đến bộ phận chế tác xem thiết kế và làm mô hình.
Cô cần công việc để đầu óc không được nghỉ ngơi. Trướckhi suy nghĩ rõ ràng, cô cảm thấy ngồi ở bàn làm việc đúng là một sự tra tấn.
“Nghiêu Vũ, xong rồi”. Tiểu Trương phụ trách mĩ thuậtthở phào một hơi, ba đêm liền, cuối cùng bản thiết kế mới cũng được làm lại,“Một bản thực hiện trên máy tính, một bản vẽ tay. Có thể đưa cả để họ xem”.
“Tốt rồi, để mang đến cho phó giám đốc Chung xem”.Nghiêu Vũ ngắm nhìn, cảm thấy bản vẽ mới đã thể hiện đầy đủ ánh sáng, sức sốngvà không khí hiện đại mà Hứa Dực Trung yêu cầu.
Chung Cường ngắm nghía cũng rất hài lòng: “Ờ, tôi cảmthấy bản này có sức thu hút giới trẻ hơn bản trước. Vừa nhìn tôi đã muốn muangay một căn hộ”.
“Ha ha! Sếp ơi, nhà anh còn chưa đủ đẹp hay sao?”.Nghiêu Vũ và Tiểu Trương cười.
Hiện tại thành phố có tới mấy triệu nhân khẩu tự do,loại căn hộ này được thanh niên ngoại tỉnh ưa chuộng nhất. Dân ở đây cũng cóthể mua để đầu tư.
“Nghiêu Vũ, cô không phải người thành phố này, muốn ởđây lâu dài, thuê nhà mãi cũng không hay, nên mua nhà càng sớm càng tốt. Nhâncơ hội quen với tập đoàn, bảo họ ưu đãi mấy phần trăm”. Chung Cường vui vẻ nóivới cô.
Nghiêu Vũ thở dài: “Thưa sếp, có phải công ty địnhtăng lương cho em? Loại căn hộ có hướng phong thủy tốt giá đã là bốn ngàn tệmột mét vuông, tiền lương tháng của em chỉ đủ mua một mét vuông. Muốn mua cănhộ bốn chục mét, em phải nhịn ăn nhịn tiêu mấy năm”.
Tiểu Trương cười ha hả: “Bây giờ, lớp trẻ muốn mua nhàtrả góp, tiền tích cóp mấy năm cũng không đủ trả đợt đầu. Nhìn chung đều phảinhờ bố mẹ hỗ trợ, tự mình hơi khó. Nghiêu Vũ, cô là con một đúng không? Saokhông nhờ bố mẹ giúp!”.
Nghiêu Vũ lắc đầu: “Em phải tự kiếm tiền mua, bây giờchỉ mong giá nhà giảm”.
Chung Cường cười: “Tôi thấy, hai năm nữa bốn ngàn mộtmét cũng chưa chắc mua được”.
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, có căn nhà riêng của mình đươngnhiên là thích. Đi làm hai năm, ăn tiêu tiết kiệm tích cóp được hơn ba vạn, vẫncòn thiếu một nửa tiền trả đợt đầu, nếu trang trí lại càng cần thêm tiền. Nhờgia đình, cô chưa bao giờ nghĩ tới. Hai năm nay cô gan lì ở thành phố này chưavề nhà.
Nghiêu Vũ nhớ tới Tết năm ngoái bố cô gọi điện quáttháo: “Con còn gan lì đến bao giờ?”.
Nghiêu Vũ bướng bỉnh nói: “Đến khi nào tự con mua đượcnhà!”.
Bố cô tức giận, ném điện thoại cho mẹ cô. Mẹ vừa nóiđã khóc: “Nghiêu Nghiêu, ba mươi Tết rồi mà con không về”.
Kết quả mồng một Tết, bố mẹ cùng đến thăm cô. Ba ngườiăn Tết trong căn nhà thuê bé tí của cô. Trước khi họ ra về, cô vẫn quyết mộtmình ở lại thành phố này. Bố cô sau phút tức giận, dịu giọng nói: “Được, nếucon đã quyết như vậy thì đừng bỏ dỡ giữa chừng! Nếu không trụ được, hãy nhớ vẫncòn bố mẹ!”.
Mẹ vốn chiều cô, bình thường ở nhà việc gì cũng theo ýcô, lúc này đột nhiên cứng rắn, nhất định không chịu để cô một mình ở lại đây.Bố cô quát một hồi, mẹ mới gạt nước mắt ra về. Ở nhà cách một tháng lại gọiđiện than thở nhớ cô, giục cô về, vừa nói là khóc, từ sau Tết đó bố không đếnthăm cô nữa. Nhưng cứ có người quen đến thành phố này là bố mẹ lại nhờ mang đồcho cô, đồ ăn, đồ dùng. Nghiêu Vũ chở bọc lớn bọc bé về như chuyển nhà.
Nghĩ đến bố mẹ lại thấy ấm lòng, nhưng cô đã quyết,nhất định không thay đổi. “Thôi, lại tích cóp thêm hai năm nữa, có thể đủ trảlần đầu là được”.
Thiên Trần nói dối mẹ cơ quan có việc, đi gặp TiêuDương, đứng ngoài cửa hiệu, cách mấy dãy máy tính nhìn thấy Tiêu Dương ngồitrước máy tính chăm chú làm việc. Mười ngày liền không gặp, rất nhớ anh, côđứng nhìn một lúc mới nhắn tin cho anh: “Anh có rảnh không?”. Cô thấy TiêuDương dừng tay rút di động, khuôn mặt khôi ngô nở nụ cười. Điện thoại trong taycô rung lên: “Còn em? Vẫn bận à?”.
Thiên Trần mím môi, nói dối: “Vâng, bận lắm, phải viếtbao nhiêu bài, bận chết được”.
“Buổi trưa ăn gì?”.
“Cơm hộp! Chính là cơm của nhà hàng do cơ quan đặt,ngửi mùi đã buồn nôn!”.
“Buổi tối cũng ăn ở đó à?”.
“Vâng, làm thế nào bây giờ? Bụng đói mà lại không nuốtđược”.
“Ăn tạm gì đi, xong việc anh đưa đi ăn”.
Thiên Trần sung sướng bật cười: “Em làm thêm giờ, bàiviết đã xong, bây giờ đang ở cạnh anh”.
Tiêu Dương ngạc nhiên ngước nhìn ra ngoài, mỉm cườilắc đầu.
Tiêu Dương xong việc, hai người đi ăn. Thiên Trần chợtnhớ tới Nghiêu Vũ, vui vẻ nói với anh: “Tiểu Vũ hình như có chuyện gì, hẹn gặpnhưng em từ chối, là để đi với anh đấy”.
“Em làm đúng lắm!”. Tiêu Dương gắp thức ăn cho cô, “Đicông tác chắc ăn uống không quen? Người cũng đen đi nhiều”.
“Không đến Tân Cương không biết nước mình rộng thếnào, ở đó nắng rất gắt”. Thiên Trần vừa ăn vừa liến thoắng kể chuyện chuyếncông tác của mình.
“Thiên Trần, hình như em ngày càng thích nghề phóngviên?”. Tiêu Dương nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô nhận xét.
Thiên Trần gật đầu: “Thực ra được rèn luyện rất nhiều.Hai năm đi làm, em cảm thấy mình cởi mở hơn nhiều. Lại học hỏi được không ít”.
“Nhưng quá mệt, sau này hết hứng thú đi khám phá cáimới, thì chuyển sang làm biên tập”.
“Vâng, em cũng nghĩ vậy. À, đợi Đồng Tư Thành về mớimở công ty hay là làm trước?”.
“Sư huynh nói đợi anh ấy về, bây giờ lắp ráp máy tínhkhông kiếm được bao nhiêu, lắp một chiếc kiếm được ba trăm đồng đã là khó. Hainăm nay anh cũng không kiếm được nhiều, nếu không mở công ty làm riêng, chẳngbiết bao giờ mới khá được”.
Thiên Trần từ từ buông đũa, nhìn một bàn đầy thức ănngon, trách anh: “Vậy mà anh còn đưa em đến chỗ ăn ngon thế này? Bữa nay khôngcho anh trả tiền”.
“Ăn đi, không cần tiết kiệm cho anh. Không được tranhvới anh!”. Tiêu Dương vuốt tóc cô, giọng kiên quyết.
“A Dương, em vẫn còn ít tiền tiết kiệm, anh cứ cầmdùng tạm”.
“Không được! Em giữ lại mua sắm”. Tiêu Dương một mựctừ chối. Anh không muốn để Thiên Trần chịu khổ cùng anh. Thiên Trần cũng khôngép, cô biết Tiêu Dương có nguyên tắc riêng, mặc dù sau buổi tối hôm đó, haingười thân mật hơn nhiều, nhưng vẫn không thể thuyết phục anh nhận tiền của cô.
Ăn cơm xong, trở về nhà thuê của Tiêu Dương. Mẹ ThiênTrần cảm giác cô vẫn đi lại với Tiêu Dương, lệnh cho cô buổi tối phải về nhàtrước mười giờ. Thiên Trần không nói với Tiêu Dương chuyện đó, lúc gặp nhaucũng tránh không nhắc tới.
“A Dương, đoán xem em mua quà gì cho anh?”. Thiên Trầncười mở túi xách lấy quà.
Tiêu Dương ôm cô từ phía sau, gục đầu vào vai cô: “Quàgì cũng được”.
“Như vậy không hay!”. Thiên Trần cười hớn hở, “Em nhìnthấy ở Lan Châu liền mua”. Cô lấy trong túi da một chiếc nậm rượu nhỏ màu vàng,một phía thân nậm vẽ vị La Hán bụng phệ cười hết cỡ, phía kia khắc dòng chữnhỏ: Đào Thiên Trần, Tiêu Dương bên nhau trọn đời. Nét khắc rất tinh xảo đẹpmắt.
Tiêu Dương thận trọng để nậm rượu trên lòng bàn tay,rất cảm động, Thiên Trần lúc nào cũng nhớ đến anh.
“Em thấy người ta mua, yêu cầu khắc chữ, liền mua vàkhắc tên chúng mình”. Thiên Trần hớn hở nói.
Tiêu Dương siết cô vào lòng, hôn một cái thật mạnh,đây là Thiên Trần của anh! Mỗi khi ánh mắt long lanh tràn ngập yêu thương củacô nhìn anh, lại khiến anh nhớ tới lời bài hát của Marc Terenzi buổi tối hômđó.
Tiêu Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô,nghĩ đến hàng chữ khắc trên nậm rượu: Đào Thiên Trần, Tiêu Dương bên nhau trọnđời, lại âu yếm vuốt tóc cô, ôm cô thật chặt.
Thiên Trần cẩn thận đặt nậm rượu trước bộ loa máytính. Sau khi tiễn Thiên Trần, Tiêu Dương về phòng vuốt ve mãi hàng chữ đó, đưalên môi hôn, dùng môi nhận ra từng đường nét chữ khắc trên nền sơn đen óng ánh.Tiêu Dương nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn chiếc nậm bên gối, cảm giác ThiênTrần đang ở bên anh, giơ tay là chạm vào được.