Nỗi đau xót xâm chiếm lònganh, Trương Lâm Sơn hiểu, cán cân trong lòng anh đã nghiêng về Đỗ Lối. Cô vàanh giống như hai bánh xe răng cưa, từng mắt xích đều vừa khớp.
Tim Thiên Trần đã cháy thành tro từ khi chia tay vớiTiêu Dương. Cô cảm thấy giữa cô và Lâm Hoài Dương không có gì để nói, họ giốngnhư hai đường thẳng song song có thể bình ổn sống bên nhau, giống như đường raytàu hỏa, có thể vươn rất dài, rất xa nhưng mãi mãi không bao giờ gặp nhau.
Gần sáng Trương Lâm Sơn về đến nhà. Đèn phòng kháchvẫn sáng, sắc trời sáng dần làm nhạt ánh đèn. Anh biết đó là vì Tuệ An sợ khianh về, trong nhà tối om, cảm giác không hay. Nếu anh không về, đèn sẽ sángsuốt đêm.
Anh tắt đèn, thấy thức ăn đậy trong lồng bàn, mở ranhìn, sống mũi cay cay. Trước giờ Tuệ An không biết nấu ăn, nhưng trên bàn toànnhững món anh thích… Anh không hề biết cô đã học nấu ăn, học nấu những món anhthích.
Anh lấy bát đũa ngồi xuống gắp vài miếng thức ăn, thứcăn đã nguội hết, tan trong miệng không rõ vị gì.
“Lâm Sơn, anh về rồi à?”. Tuệ An dụi mắt đứng ở cửaphòng ngủ.
Mái tóc hơi rối, thân hình quyến rũ, mắt mơ màng,Trương Lâm Sơn buông đũa đi đến. Tuệ An ôm anh nũng nịu: “Em đợi anh mãi! Bế emđi!”. Trương Lâm Sơn cuối xuống bế cô, chiếc váy lụa mềm dán vào người, lộ racơ thể mảnh mai. “Sao lại gầy đi rồi?”.
“Anh không về, đêm nào em cũng thức giấc, không ngủđược”.
“Hôm nay cuối tuần, không phải đi làm, ngủ thêm chútnữa nhé”. Trương Lâm Sơn bế cô lên giường, định quay đi,
Tuệ An kéo anh lại: “Em muốn anh ôm em ngủ”.
Trương Lâm Sơn bối rối, lòng nhớ tới Đỗ Lối, miệng lạidỗ dành Tuệ An: “Anh ở phòng khách, không đi đâu, ở nhà với em”.
Tuệ An nhất định không chịu.
Trương Lâm Sơn ngồi tựa đầu giường, Tuệ An sung sướngdịch lại gần, cô đã quen ôm anh, dụi vào ngực anh ngủ.
Tấm lưng trắng ngần của Tuệ An lộ ra ngoài, xương bảvai nhô cao, Trương Lâm Sơn vuốt ve, Tuệ An mỉm cười, tay đã luồn vào áo anh.
Lúc đầu Trương Lâm Sơn không để ý nhưng động tác củaTuệ An dần dần mạnh bạo, anh chưa kịp chuẩn bị, bên dưới đã có phản ứng.
Tuệ An ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gọi: “Lâm Sơn!”.
Mặt cô mềm như nước mùa xuân, mắt long lanh, dây váyngủ màu hồng lặng lẽ tuột ra, để lộ bờ vai mảnh dẻ, chiếc váy vừa trễ xuống, bóchặt ngực cô. Trương Lâm Sơn ngơ ngẩn nhìn.
Tuệ An nhỏm dậy, chủ động hôn anh. Anh không hề biếtlà vợ mình lại có khát khao như vậy. Với một chút hiếu kì, với kích thích mãnhliệt của cảm quan, anh bị Tuệ An dẫn dụ, ham muốn bất ngờ bùng lên.
Đã lâu không làm tình với vợ, trải nghiệm mới mẻ nàykhiến Lâm Sơn vô cùng thoả mãn.
Nhưng phút thăng hoa qua đi, lại thấy mệt rã rời. Anhnhắm mắt nhớ lại lời nói của mình khi rời nhà Đỗ Lối: “Em không yêu cầu, nhưnganh muốn, đừng áy náy, đây là việc của anh”.
Nhưng bây giờ Trương Lâm Sơn lại do dự. Liếc nhìn TuệAn cuộn tròn trong lòng anh ngủ ngoan như con dê nhỏ. Cô là ngừơi vợ tốt nhấttrên đời.
Nỗi chua xót xâm chiếm lòng anh, anh hiểu, cán cântrong lòng mình đã nghiêng về Đỗ Lối. Cô và anh là hai bánh xe răng cưa, từngmắt xích ăn khớp.
Anh mâu thuẫn, Tuệ An là người tốt nhưng không thểmang lại cho anh những phút đam mê dữ dội như núi lửa phun trào, không thể làmbùng lên ham muốn nguyên thuỷ nhất trong anh. Cô bé nhỏ yếu đuối, hôn nhân làmanh mệt mỏi.
Công việc của anh đầy áp lực, nhưng Tuệ An lại khôngthể chia sẻ, cô làm việc trong môi trường đơn thuần, không hiểu những phức tạpvất vả của anh. Anh cũng từng nói với cô những áp lực, cạnh tranh ở cơ quan,Tuệ An tròn mắt nhìn anh: “Lâm Sơn, vậy thì chúng ta không cạnh tranh nữa! Anhđã là trưởng phòng rồi”.
Trương Lâm Sơn không biết nói sao. Với Đỗ Lối thìkhác. Đỗ Lối rất hiểu những vấn đề tế nhị, rất hiểu luật chơi không tiến lênnghĩa là bị đào thải, cô có thể cùng anh phân tích vấn đề, đưa ra chủ kiến rấtsắc sảo. Cô và anh thực sự ngưỡng mộ lẫn nhau.
Lòng ngưỡng mộ ban đầu chỉ thể hiện trong xã giao bìnhthường, về sau anh không thể nào kiểm soát được tình cảm của mình. Trương LâmSơn ngạc nhiên phát hiện, Đỗ Lối xinh đẹp như vậy lại không hề biết hôn. Một côgái hoàn mĩ như thế, anh quả thực không thể bỏ qua.
Tuệ An trở mình. Những đường cong mềm mại nổi lên dướilàn chăn mỏng, lòng anh lại xao xuyến. Những cố gắng của cô vì anh, càng khiếnanh cảm giác mình có tội.
Gần một năm nay, anh cảm thấy, trong cuộc sống của họ,Tuệ An cơ hồ mờ nhạt như có như không, nên mới nói với Đỗ Lối như vậy. Nhưnghôm nay Tuệ An lại đánh thức trách nhiệm trong anh.
Anh ngấm ngầm xót xa, nhẹ nhàng xuống giường, ra phòngngoài.
Hôm nay trong nhà rất khác, Tuệ An mua hai bó hoatươi, tối qua cô đã đợi anh về cùng đón Valentine ư?
Đỗ Lối gửi tin nhắn, Trương Lâm Sơn giật mình. Trướcđây cô không bao giờ nhắn tin vào giờ này. Anh đọc xong, lặng lẽ xoá đi.
Đỗ Lối nhắn: “Đừng miễn cưỡng, em chỉ cần hiện tại”.
Đỗ Lối thông minh hiểu biết như vậy, hiểu rõ trăn trởmâu thuẫn trong anh. Cuộc đời người ta đâu dễ gặp tri âm. Anh lại muốn bỏ TuệAn.
Lòng đã quyết, Trương Lâm Sơn khoác áo, ra đi.
Tuệ An thức dậy, gọi điện cho chồng: “Lâm Sơn, anh điđâu vậy?”.
“Tối nay đến chỗ Hứa Dực Trung có chút việc, đừng đợianh”.
Tuệ An nhìn thức ăn trên bàn, nhỏ nhẹ nhai từng miếng.Nước mắt nghẹn trong họng, không thể nuốt nổi. Cô khóc rất lâu, rồi rửa mặt,gọi điện cho Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, cậu có đến được không?”.
Nghiêu Vũ đang ở chỗ Hứa Dực Trung, định kể với Tuệ Anchuyện đính hôn của mình, nghe vậy là đi ngay.
Tuệ An ngồi một mình, nhìn thấy Nghiêu Vũ liền hỏi mộtcâu lạ lùng: “Tiểu Vũ, Hứa Dực Trung đưa cậu đến à?”.
Nghiêu Vũ định gật đầu, lại ngẩn ra, cười: “Anh ấy nóihôm nay bận, mình đi taxi đến”.
Tuệ An thở phào, nụ cười lại hiện ra, giọng nói cũngnhẹ nhõm: “Nhìn cậu và Hứa Dực Trung thế này, rất mừng cho cậu”.
Nghiêu Vũ vui vẻ khoe: “Tối qua Hứa Dực Trung đã cầuhôn, mình đồng ý rồi”.
Tuệ An vui vẻ: “Thật à? Khi nào cưới?”.
Nghiêu Vũ cười sung sướng, má ửng hồng, dựa vào TuệAn, nói: “Có nhanh quá không? Mình định đi nốt mấy thị trấn cổ rồi tính”.
“Thôi, cưới rồi đi cũng được. Công việc của Tập ĐoànGia Lâm cũng đang thuận lợi. Hứa Dực Trung cũng không bận nhiều. Anh ấy có thểđưa cậu đi, đừng có đi liền nửa năm đấy. Vợ chồng phải gần nhau, xa cách chẳngai dám chắc điều gì”. Tuệ An thở dài, mặt lại rầu rĩ.
Nghiêu Vũ nhìn thức ăn thừa trên bàn, cũng phần nàođoán ra: “Mấy hôm nay Hứa Dực Trung cũng bận, chắc có việc, suốt ngày nhắc đếnTrương Lâm Sơn. Mình cũng không hỏi anh ấy. À, Thiên Trần thế nào? Lâu lắmkhông liên lạc, cậu có gọi cho Thiên Trần không?”.
Tuệ An lắc đầu, dạo này cô làm gì còn tâm trí.
Nghiêu Vũ lập tức gọi điện, lát sau, Thiên Trần cũngđến. Ba người trò chuyện rôm ra, thỉnh thoảng lại cười vang nhà.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mười giờ tối Nghiêu Vũvà Thiên Trần mới rời khỏi nhà Tuệ An. Cả hai trở nên trầm tư.
Hôm nay là cuối tuần, Trương Lâm Sơn vẫn không ở nhà.Thiên Trần đột nhiên hỏi Nghiêu Vũ: “Cậu đã biết chưa?”.
“Biết gì?”.
“Mình cảm thấy Tuệ An không bình thường, trước đây, ítkhi cậu ấy gọi chúng mình đến thế này, Tuệ An vốn trầm tính, mình cảm thấy…”Thiên Trần ngập ngừng.
Nghiêu Vũ cười to: “Chỉ hẹn chúng mình đến, muốn tụtập thôi! Đừng suy diễn lung tung. À, Thiên Trần, cậu thế nào?”.
“Tiểu Vũ, mình muốn ly hôn!”.
Một tiếng “ầm” nổ trong đầu, Nghiêu Vũ mặt biến sắc,nắm tay Thiên Trần: “Thiên Trần, còn chưa được một năm, cậu làm gì thế? Vẫn nhớTiêu Dương? Anh ấy mới cưới được hai tháng!”.
Giọng Thiên Trần rất bình tĩnh: “Không liên quan đếnTiêu Dương, là do mình không muốn sống cả đời như vậy”.
“Thiên Trần. Nếu cậu có can đảm ly hôn, lúc đầu lẽ rakhông nên chia tay với Tiêu Dương, cái giá quá lớn!”
“Đúng! Nếu biết cuộc hôn nhân hoàn hảo trong mắt mọingười lại khiến mình buồn chán như vậy, mình tuyệt đối không…”. Thiên Trần chưanói hết, nước mắt đã giàn giụa.
Nếu sớm biết cuộc hôn nhân theo ý bố mẹ làm cô mệt mỏiđến thế, cô thà bỏ trốn với Tiêu Dương. Bây giờ đã ở thế cưỡi lưng hổ, muốnxuống cũng khó! Nhưng nếu ly hôn sẽ là cú sốc không chịu nỗi đối với bố mẹ.
Ca khúc của Marc Terenz, nụ cười của Tiêu Dương lạihiện trong đầu. Cô tuyệt vọng khóc: “…Nghiêu Vũ, mình kiệt sức rồi, ngày nàocũng là sự lặp lại đơn điệu, mình với Hoài Dương cả ngày không nói với nhau quámười câu. Mình rất sợ, không biết có sống như vậy hết đời được không…”.
Thiên Trần cảm thấy cô và Lâm Hoài Dương như hai đườngthẳng song song, như đường ray xe lửa cho dù vươn dài, rất xa, cũng vĩnh viễnkhông thể gặp nhau.
Trái tim Thiên Trần đã bị cháy thành tro khi chia tayTiêu Dương. Cuộc hôn nhân nửa năm nay đã dập nốt tàn lửa yếu ớt cuối cùng trongđống tro ấy.
Nghiêu Vũ ôm chặt bạn. Một đường sáng loé lên từ chiếcnhẫn đính hôn trên tay cô. Hôn nhân là gì? Nghiêu Vũ nhìn thấy những đáp ánkhác nhau.
Hôn nhân của Tuệ An bình lặng mà nguy hiểm, còn hônnhân của Thiên Trần tẻ nhạt mà nguy hiểm, cô rùng mình, “Thiên Trần, Lâm HoàiDương chỉ không biết thể hiện, hình như anh ấy chưa từng có bạn gái, chưa từngyêu, cậu hãy hướng dẫn anh ấy! Anh ấy không sôi nổi, không giao thiệp rộng nhưTiêu Dương, hầu như chỉ chuyên tâm học hành, công việc, cậu hãy chỉ cho anh ấy!Nếu hai người không nói ra để hiểu nhau, dù với bất kỳ người đàn ông nào cũngkhông ổn!”.
Thiên Trần cắn răng, sắc mặt tối tăm: “Được, mình sẽhướng dẫn anh ấy, nhưng có thể không?”.
Đêm tĩnh mịch, Thiên Trần ủ rũ ra về. Nghiêu Vũ đứngbên đường, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống rặng cây trên vỉa hè, cây cối chìmtrong sắc vàng ảm đạm, xung quanh nhà nhà đều lên đèn, trong mỗi ô cửa sổ lànhững con người với cuộc sống khác nhau, có những câu chuyện và mảnh đời khácnhau. Cô đột nhiên thấy sợ, thấy hoài nghi với tình yêu, với hôn nhân. Cô vẫytaxi đến nhà Hứa Dực Trung, cô nhớ anh, tối nay cô đặc biệt nhớ anh.
Hứa Dực Trung ngạc nhiên vui sướng, ôm cô ngay từ cửa:“Xem ra anh phải đánh thêm chìa khoá cho em!”.
Nghiêu Vũ ôm cổ anh, gục mặt vào hõm vai anh, lòngbuồn da diết.
“Em sao vậy?”.
“Anh nói thật đi, có phải Trương Lâm Sơn gọi điện nóitrước với anh?”.
Hứa Dực Trung im lặng một lát, rồi gật đầu, lo lắngnhìn cô: “Em sẽ không gây sự với anh vì chuyện này chứ?”.
Nghiêu Vũ bật cười: “Không, em chỉ buồn thôi. DựcTrung, em không muốn cưới nữa”.
“Không được!”, Hứa Dực Trung quả quyết, quay sang nịnhcô: “Hôn nhân của bố mẹ em không phải rất tuyệt sao?”.
“Ờ”.
“Vậy em lạc quan lên, sao lại mất niềm tin với anh nhưvậy?”.
“Em cảm thấy thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít, cólẽ chưa biết có phù hợp đi đến hôn nhân!”. Nghiêu Vũ trở nên nghiêm túc, bắtđầu kể lể, “Anh xem, mỗi khi ở bên nhau, chúng mình thường xuyên cãi cọ, emvụng về, làm gì cũng tuỳ hứng, không biết chăm sóc người khác, thực ra em rấtít đặt mình vào vị trí của người khác để xem xét mọi chuyện, còn nữa…”.
“Nói nữa đi, sao không nói tiếp?”. Hứa Dực Trung cườicười nhìn cô.
Nghiêu Vũ rầu rĩ dừng lại, hỏi nhỏ: “…còn nữa, đến giờem vẫn không hiểu anh thích gì ở em? Cũng không biết ý thích của anh có thể kéodài bao lâu”.
“Hôm nay gặp chuyện gì phải không? Vừa ở chỗ Tuệ An?Bọn em luôn ngưỡng mộ, cảm thấy Sơn Tử là người đàn ông lí tưởng nhất, độtnhiên phát hiện tất cả không tốt đẹp như vậy, cho nên bị tác động, đúngkhông?”.
“Còn Thiên Trần nữa, mới cưới chưa bao lâu, đã muốn lyhôn. Thiên Trần khóc, rất đau lòng, rất tuyệt vọng, cảm thấy suốt đời sống nhưvậy thà chết còn hơn…”.
Hứa Dực Trung ôm chặt cô: “Tiểu Vũ, trước đây, hồi đidu học, anh đã yêu một cô gái người Ý. Cô ấy rất giống em, đều là kiểu tínhcách anh thích. Có lúc thích một người, hoặc cảm giác vui vẻ khi ở bên người nàođó, là bởi vì tìm thấy ở họ sự tương đồng về nội tâm, anh và em ở bên nhaugiống như trở lại tuổi đôi mươi, làm những chuyện ngốc nghếch nực cười khôngthể tưởng tượng. Anh thích tình cảm bộc lộ thỏa mái, tự nhiên như vậy”.
“Nghĩa là, dù em làm gì anh cũng thích?!”. Nghiêu Vũnửa tin nửa ngờ.
Hứa Dực Trung nhăn mặt: “Nếu em ngoại tình đương nhiênanh không thích!”.
“Em không!”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra, “Emcòn chưa lấy anh. Hừ!”.
“Sẽ lấy, anh hợp em, em cũng hợp anh”.
“Nhưng em rất không thích thái độ của anh đối vớiTrương Lâm Sơn và Đỗ Lối, nghĩ đến chuyện đó, em lại buồn, hôm nay anh còn nóidối, để Tuệ An tưởng Trương Lâm Sơn đang đi với anh, em rất khó chịu”. NghiêuVũ cảm thấy day dứt, không muốn nhìn thấy Tuệ An như bây giờ.
Trong lần gặp vào đêm xuân ấm áp hai năm trước Tuệ Anvà Trương Lâm Sơn là một đôi hạnh phúc. Anh ta hơn vợ mười tuổi, chiều chuộnghết lòng. Còn bây giờ có lẽ anh ta cảm thấy Tuệ An như đứa trẻ, không hiểu,không thể tha thứ cho anh.
Hứa Dực Trung thở dài, “Tiểu Vũ, em vẫn tật đó. Chuyệnnày nhất thiết không được dựa vào cảm tính để can thiệp. Mọi việc đều có thểthay đổi, không có tuyệt đối, nếu em ngang bướng một mực can thiệp, có khi lạikhiến sự việc xấu hơn”.
Nghiêu Vũ ấm ức, “Lẽ nào em muốn hại Tuệ An?”.
Hứa Dực Trung tư lự, vuốt tóc cô, “Trước khi sự việcvỡ lở, vẫn còn đường lui. Nếu em cho Tuệ An biết, cô ấy sẽ thế nào? Khóc lócvới Sơn Tử? Đi tìm cãi nhau với Đỗ Lối? Hay là lờ đi như không biết? Khả năngnào với Tuệ An cũng khó khăn. Chuyện của Sơn Tử, anh ta sẽ tự giải quyết. Anhlấy ví dụ thế này, em đến nhà thờ, đã biết những cửa sổ kính rực rỡ rất đẹp.Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài chỉ thấy cửa kính đó bám đầy bụi, tối tăm, thậm chícũ kĩ. Nhưng bước vào trong, khi ánh mặt trời chiếu rọi, hoặc ánh nến lunglinh, những cửa sổ rực lên muôn sắc. Hôn nhân cũng giống một nhà thờ cũ, cảmgiác nhìn từ ngoài và đi vào bên trong rất khác nhau, hiểu không, Tiểu Vũ?”.
Hứa Dực Trung nhẹ nhàng nghiêng đầu, áp má vào tóc cô:“Hoàn cảnh mỗi người khác nhau, cảm nhận về hạnh phúc cũng khác, em đừng lo sẽgiống người ta, em không phải họ, anh cũng thế”.
Nghiêu Vũ suy nghĩ lời anh nói, nỗi hoang mang tronglòng dần tiêu tan. Cô ngạc nhiên nhìn anh, Hứa Dực Trung luôn đưa đến cho cônhững nhận thức mới mẻ. Đây chính là người lấy trộm chân nến trong nhà hàng chocô, mang bữa sáng đến tận nhà cô? Là người đã bí mật thay những trang có tênĐồng Tư Thành bằng trang tên mình trong cuốn từ điển? Nghiêu Vũ cắn anh mộtcái, nói thầm vào tai: “Em thích đôi khuyên tai đó, cái tên cũng rất hay”.
Vành tai Hứa Dực Trung đỏ một cách đáng ngờ, anh xoayđầu lại nói nhỏ với cô: “Mua rồi mới biết tên của nó, gấp quá, làm gì có thờigian lựa chọn, trông đôi nào cũng giống nhau, mua vội một đôi rồi đi…” .
“Ha ha! Anh xấu hổ rồi!”. Nghiêu Vũ cười ngặt nghẽo.
Hứa Dực Trung giả bộ sầm mặt, quay lại chủ đề cũ,“Nghe rõ chưa, không được can thiệp, nếu không, lại hối hận”.
Nghiêu Vũ nén cười, gật đầu. Rồi lại thấy buồn, chỉ cónhững người từng trải mới có thể làm như vậy! Có lẽ mình nên ít bị kích độngthì hơn, khi dần dần biết cách bình tĩnh đối diện, con người cũng trưởng thành.Nhưng cô không muốn trưởng thành, Nghiêu Vũ bất giác lại lén thở dài.
Nhìn bộ dạng của cô Hứa Dực Trung không nhịn đượccười, “Cố bắt mình buồn, cũng không buồn được. Nào nói anh nghe, cảm giác emthích nhất là gì? Ví dụ, được ở bên chồng em?”.
Nghiêu Vũ nghĩ một lát nói, “Em nghĩ, ví dụ đi thămquan hết các thị trấn cổ, anh có thể đi cùng em, cũng có hứng thú như em, cùngthưởng thức văn hóa và những đặc sản địa phương, cùng cười phá lên mỗi khi nhìnthấy chuyện gì hay hay. Chính là cảm giác đó!”.
“Thế ư, vậy anh chỉ có thể đưa em đi tìm cảm giác đó”.
Nghiêu Vũ lườm anh, “Anh thì có hứng thú gì, có khilại giống anh chàng Lâm Hoài Dương kia, Thiên Trần hỏi anh ta, Nam Kinh có gìhay? Anh ta trả lời, đâu cũng thế. Thiên Trần lại hỏi, anh đi chơi những đâu,anh ta nói, cũng chỉ có mấy nơi. Thật kinh khủng! Tẻ ngắt, không đồng điệu,chính là thế!”.
“Vậy anh muốn biết, em thích gì ở anh?”.
Ánh mắt Nghiêu Vũ ranh mãnh lóe lên, nhảy từ trênngười anh xuống, đứng ở một chỗ xa, cười khanh khách: “Anh là nhà đầu tư!”.
Hứa Dực Trung cũng không vội, thong thả, ưỡn thẳngngười đi về phía cô, nhân lúc Nghiêu Vũ quay người định chạy, giơ tay tóm cô,kéo giật trở lại, “Nhà đầu tư có quyền đòi hỏi em thực hiện nghĩa vụ…”.
Gió xuân từ cửa sổ thổi vào, căn phòng ấm cúng, vangtiếng cười.